Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 293-1




Khánh Kỵ theo Doanh Tương ra khỏi thùng xe, đứng ở trên càng xe nhìn về phía trước, chỉ thấy hai đại quân đang chen chúc trên đường, một ít xe còn lấn sang đất ruộng hai bên, bánh xe bị vùi trong tuyết không thể động đậy, rất nhiều sĩ tốt đang chửi bới nhau loạn hết cả lên.

Doanh Tương xoa xoa tay cho đỡ lạnh, vô cùng hưng phấn theo dõi, hỏi bên cạnh: "Phía trước là nhân mã của chư hầu nào?"

Vị tướng quân kia đáp: "Còn chưa hỏi thăm được, xem cờ xí, dường như là Sở quốc cùng Lỗ quốc."

Lúc này A Cừu đã bước nhanh tới, chắp tay bẩm: "Đại vương, Tần bá, mạt tướng vừa mới hỏi thăm được, đang tranh cãi phía trước chính là đội nghi thức của Sở Vương cùng Lỗ công.

Khánh Kỵ kinh ngạc nói: "Lỗ Sở hai nước sao, vì sao lại sinh sự lẫn nhau?"

Đại quân của Ngô Tần hai nước trước sau đều có trinh sát, cho nên Khánh Kỵ cùng Doanh Tương còn cách đoạn đường chật chội phía trước một khoảng cách, không thể lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. A Cừu mới vừa rồi đã tới hỏi thăm được, vội bẩm báo: "Hồi bẩm Đại vương, đội nghi thức của Sở quốc, Lỗ quốc quốc quân cùng đi tới đường này, bởi vì đường chật chội, chỉ đủ cho một chư hầu đi qua, cần phải có một vị chư hầu nhường bên kia.

Nghe người Lỗ nói, Lỗ quốc quốc quân là nhất đẳng công tước, thân phận tôn quý, mà Sở quốc quốc quân chỉ là một tử tước, lẽ ra phải tránh sang một bên. Nhưng người Sở nói, Sở quốc là cường quốc thiên hạ, Thành vương khi còn tại vị, đã tự phế đi tử tước mà xưng vương tước, Chu thiên tử cũng không phản đối, còn ban thưởng thịt cúng, muốn nước Sở đi trấn áp Di Việt ở phía Nam làm loạn, không cho xâm nhập vào Trung Quốc, thừa nhận địa vị bá chủ của Sở quốc, bởi vậy tước vị của Sở Vương, phải cao hơn Lỗ công, yêu cầu Lỗ công tránh sang bên nhường đường. Người của Lỗ công nói người Sở vượt quá giới hạn mà xưng vương, chỉ thừa nhận tử tước do Chu thiên tử phong, không thừa nhận vương tước do người Sở tự phong. Song phương không ai nhường ai, cho nên mới nổi lên tranh cãi, tắc nghẽn đường đi.”

Trong các quốc gia của Chu thiên hạ, Lỗ quốc đúng là họ Cơ, Lỗ quốc quốc quân là nhất đẳng công tước, mà Sở quốc quốc quân chỉ là tử tước, theo đạo lý, đích xác hẳn là Sở quốc phải nhường đường. Nếu lúc trước vào thời điểm Chu thiên tử vẫn còn khống chế được thiên hạ, Sở quốc tuyệt đối sẽ không dám làm càn như vậy, khi đó khi Sở quốc quốc quân tham gia đại hội chư hầu, ngay cả tư cách đăng đường nhập thất cũng không có, chỉ có thể ở cùng với bọn tôi tớ, giúp ôm củi chăm lo bếp lò, nếu dám vượt qua lễ chế, sớm đã bị Chu thiên tử thu hồi ngọc khuê, phế đi tước vị, thu lại lãnh thổ. Nhưng mà, hiện tại ai dám đối đãi như vậy với Sở quốc nữa?

Lỗ quốc chắc gì đã có gan kết thù kết oán với Sở quốc, chỉ là bây giờ Sở Vương tuổi nhỏ, uy vọng không lớn, lại bởi vì hai quyền thần lần lượt sinh sự với Ngô quốc, cho nên thực lực giảm đi. Hiện giờ chư hầu hội minh ở Hoàng Trì, danh nghĩa công khai là phụng chiếu của Chu thiên tử, mà Lỗ quốc là quốc gia phụng Chu lễ nhiều nhất, từ Lỗ công, cho tới khanh sĩ, bất luận là chuyện lớn quốc gia, hay là chuyện nhỏ lẻ tẻ, không bao giờ quên phép tắc của Chu Công, lời dạy của tổ tiên tiên vương.

Nếu lần này nhường đường cho tử tước Sở quốc, đúng là làm Lỗ quốc mất mặt, là chuyện thất lễ vô cùng nghiêm trọng, cho nên Lỗ công Cơ Tống bất chấp khó khăn, cũng phải tranh cãi với Sở quốc, chỉ có điều giống như lạc đà gầy so với con ngựa to, Sở quốc mặc dù bị Ngô quốc hớt tay trên khá nhiều, nhưng vẫn là một quốc gia mà không phải thiên hạ chư hầu nào cũng có thể khinh thị, Lỗ công Cơ Tống có thể dễ dàng thắng được sao?

Tần, Ngô hai nước mặc dù cũng không có bao nhiêu thân mật với Sở quốc, nhưng mà dù sao cũng là quốc gia đồng minh phương Nam, hơn nữa lại là những quốc gia luôn luôn bị chư hầu Trung Nguyên bài xích, vừa nghe thấy lời đó thì cùng sinh ra ý nghĩ cùng chung mối thù.

Doanh Tương ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Lỗ công là nhất đẳng công tước, mà ta là bá tước Tần quốc, xem ra không có tư cách lên khuyên can, trời quang sau tuyết, phong cảnh tuyệt vời, không bằng chúng ta cùng đốt lửa lên, một bên thưởng thức cảnh tuyết, một bên chơi cờ uống rượu, chờ cho bọn họ phân xong tôn ti cao thấp, có được không?"

Khánh Kỵ ha ha cười nói: "Thuỷ tổ Ngô quốc ta là Thái Bá cũng chỉ được phong là bá tước, địa vị cũng hèn mọn, hiện giờ ngay cả ngôi Ngô vương của ta, Lỗ công chắc gì đã thừa nhận, cho nên... đành phải ở một bên chờ đợi thôi. A Cừu, nhóm lửa đun rượu, xếp bàn cờ, để cho quả nhân cùng Tần bá đánh mấy trận đã."

Vì thế quân đội hai nước Tần Ngô liền dừng lại, hai đại quân phía trước cãi nhau, đôi bên dùng giọng Sở Lỗ hai nước mà nhục mạ lẫn nhau, đại quân của Tần quốc cùng Ngô quốc phía sau thì đóng quân tại chỗ, mắt thấy đã là giữa trưa, liền ở bãi đất hoang hai bên đường đào bếp thổi cơm, nhóm lửa thì đi nhóm lửa, kiếm củi thì đi kiếm củi, lại có cả thị vệ thân binh bốc tuyết cho vào đun, hâm nóng rượu cho Đại vương.

Khánh Kỵ cùng Doanh Tương buộc màn xe lên, khoanh chân ngồi trong xe, một bên chơi cờ, một bên uống rượu. Tần Bá đánh cờ không giỏi, Khánh Kỵ trình độ cũng có hạn, hai kẻ chơi cờ dở đánh xong hai ván, liền mất đi hứng thú, ngẩng đầu lên nhìn, nhân mã song phương phía trước đã từ xung đột mồm mép chuyển sang xung đột chân tay, Doanh Tương không khỏi cười nói: "Ha ha, sắp có trò vui để xem rồi."

Chỉ có điều một lát sau, thanh âm đôi bên càng lúc càng nhỏ, sau đó song phương tách ra, đội nghi thức của Sở Vương nghênh ngang đi qua, quân Lỗ lại lui sang một bên.

Khánh Kỵ cùng Doanh Tương quay sang nhìn nhau, trên mặt đồng thời hiện lên vẻ coi thường.

Quân Sở chậm rãi đi qua con đường, chờ tới khi bọn họ đi xa, quân Lỗ mới khởi hành theo sau. Doanh Tương thở dài: "Lỗ công này, thật sự biết nhẫn. Hội Hoàng Trì chư hầu Trung Nguyên chiếm đa số, nếu Lỗ quốc cứ duy trì vương đạo, kiên nhẫn không lùi, thì Sở quốc cũng không làm gì được. Nếu Sở quốc dấy binh, Lỗ quốc lại càng nhận được sự ủng hộ của chư hầu Trung Nguyên. Đáng tiếc, hắn vẫn khiếp sợ mà nhường."

Khánh Kỵ cười nói: "Sở Trang Vương khi xưa, dám ngang nhiên hỏi thiên tử về cửu đỉnh, hôm nay làm gì có chuyện xem vương đạo lễ chế trong mắt? Có điều Lỗ quốc hoặc là không tranh từ đầu, hoặc là tranh đến cùng, làm gì có cái đạo lý đầu voi đuôi chuột này, trong đó hẳn là phải có lý do không muốn người biết, chờ khi chúng ta tới Hoàng Trì, có thể phái người đi hỏi thăm."

"Nói đúng lắm!"

Tần Bá cười, lại nói: "Hiện tại tới lượt chúng ta, con đường phía trước chật hẹp, chỉ đủ cho một quân đi qua, chúng ta ai đi trước ai đây?"

Khánh Kỵ cười cười, khiêm tốn nói: "Tần Bá là anh vợ của Khánh Kỵ, về lý Tần bá nên đi trước."

Doanh Tương cười to, từ đáy mắt hiện lên một ít thần sắc thất vọng...

Khánh Kỵ trở về xe của mình, Doanh Tương cáo từ đi trước, dẫn quân tiến lên, Khánh Kỵ dẫn dắt quân Ngô từ từ theo sau đi tới Hoàng Trì. Hoàng Trì hiện tại có hơn mười chư hầu lớn nhỏ, theo sự xuất động binh lính nhiều ít của các quốc gia, Tống quốc trước đó cũng đã xác định địa bàn phù hợp với các quốc gia, cắm cờ để phân biệt, lại cho sứ giả dẫn đường. Khi chư hầu các nước tới nơi, đều có sứ giả dẫn tới chỗ của bọn họ.

Khi Khánh Kỵ đến, chỉ thấy một vài chư hầu đang dựng trại tạm. Sở quốc, Lỗ quốc vừa mới tranh đường hiện đang dựng trướng bồng to nhỏ trong doanh trại của mình, có binh sĩ đào bếp nấu cơm nấu nước. Khánh Kỵ vừa mới tới khu vực của Ngô quốc để sắp xếp, viên môn vừa mới đóng, quốc quân Chu quốc đã tới bái kiến.

Chu quốc không có tiếng tăm, chỉ là một nước nhỏ ở lưu vực Hoài Tứ, luôn luôn phụ thuộc vào Ngô quốc, nay thấy Ngô Vương đã tới, tiểu đệ đương nhiên là muốn tới bái kiến đại ca cầm đầu.

Khánh Kỵ không tự cao tự đại, lập tức nhiệt tình tiếp kiến vị Chu quốc quốc quân này, bởi vì lều lớn còn chưa dựng xong, cho nên hai người liền ở trong viên môn bắt chuyện một hồi. Chỉ chốc lát sau, lại có một vài quốc quân tiểu quốc phía Nam phụ thuộc vào Ngô tới tham kiến, Chu quốc quốc quân thấy thế vội cáo từ rời đi.

Tiết mục giống như vậy cũng được trình diễn ở doanh trại các chư hầu khác, quốc gia nào thế lực khổng lồ, địa bàn khổng lồ, thì tiểu đệ lại càng nhiều. Những chư hầu thực lực lớn hơn một chút sẽ không tới bái phỏng chư hầu khác. Mặc dù chịu ân huệ của Tề quốc nhưng các chư hầu mới lập như Tri thị, Phạm Thị, Trung Hành thị luôn tự cao về thân phận, sẽ không tới bái phỏng khi doanh trại của đối phương còn chưa dựng xong.

Khánh Kỵ tiếp kiến xong các tiểu đệ của Ngô quốc, doanh trại cũng đã dựng xong rồi. Khánh Kỵ hành quân ít tắm rửa, thủ hạ mới đun tuyết sôi để Khánh Kỵ vào trướng tắm rửa một lúc, thay đổi một bộ áo bào nhẹ, thần thanh khí sảng đi ra sau trướng, A Cừu liền tiến lên bẩm: "Đại vương, mạt tướng cũng đã hỏi thăm, mới vừa rồi Sở Lỗ tranh đường, Tề hầu nhận được tin tức, liền phái thượng đại phu Điền Khất tới khuyên bảo, thuyết phục Lỗ quân nhường đường cho Sở, lúc đó mới hóa giải được khúc mắc."

"Ồ? Tề quốc quả nhiên là cho Điền Khất tới."

Khánh Kỵ ngồi xuống giường, hơi hơi trầm ngâm, cười nói: "Vậy thì khó trách, đương kim thiên hạ đại quốc, chỉ có thể nghe theo mà thôi. Cơ Tống dù cho xương có cứng, cũng không dám đồng thời đắc tội với hai siêu cường quốc, chỉ có điều... Cơ Tống cũng không phải là kẻ có tấm lòng rộng lớn, Điền Khất lấy thế áp bức, trong lòng Cơ Tống chắc chắn sẽ oán hận hắn không thôi."

A Cừu nhếch miệng cười nói: "Cái đó thì để làm gì? Cơ Tống cho dù có hận muốn chết, cũng không làm gì được Tề quốc."

Khánh Kỵ bật cười nói: "Nói cũng đúng, có điều người Tề chỉ vì cái trước mắt mà đắc tội với nước láng giềng, chắc gì đã là chuyện tốt, chỉ có điều bây giờ còn chưa xuất hiện thôi. Đúng rồi, Doanh Thiền Nhi đã tới chưa?"

" Đông Di nữ vương cũng đã tới một ngày rồi, bọn họ được an bài bên cạnh Tuân quốc."

" Đã biết, ngươi đi dàn xếp ba quân sĩ tốt đi."

Nghĩ đến tối nay có thể gặp lại Thành Bích xa cách lâu ngày, Khánh Kỵ trong lòng lập tức hưng phấn, vội vàng xua tay nói.

A Cừu lên tiếng trả lời lui ra, tả binh vệ Sở Kiệt lại vội vã đi vào, nói: "Đại vương, có người đưa tới một phong mật thư, mời Đại vương xem."

"Ồ?"

Khánh Kỵ tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn, không thấy mặt trên có cái dấu hiệu gì, vội hỏi: "Người đưa tới có nói là do ai sai khiến không?"

" Không có."

Mật tín kia viết trên lụa trắng, tuyệt đối không thể là cái bẫy, Khánh Kỵ thuận tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một hàng chữ triện xinh đẹp, viết là "Trang thiên kim chi khu, phó dữ lang hĩ. Vãng lai khán cố, vật phụ thiếp tâm, đãn đắc y nhân, dư nguyện túc hĩ." (Trang điểm thân thể ngàn vàng, đưa tới cho chàng. Lui tới chăm lo, chớ phụ tâm thiếp, chỉ cần người ấy, nguyện đã đủ rồi.)

"Người ấy" là ai đương nhiên Khánh Kỵ hiểu rõ, không khỏi ngây ngốc nhìn tấm lụa đó.

Thái Kiệt đứng ở đối diện thấy Đại vương trầm tư đọc thư, tự mình không biết nên lặng lẽ lui ra hay là tiếp tục chờ ở đó, do dự một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: "Đại vương?"

Khánh Kỵ ngẩng đầu, vẻ mặt có chút quái dị hỏi: "Tống quốc... Không phải, Vệ quốc... Không phải..., Ờ..."

"Dạ?"

"Vệ quốc tới có phải... Quân phu nhân Nam Tử không?"

"Việc này... Mạt tướng không biết."

"Ừm, ngươi lui ra đi, gọi nhĩ mục ty đến đây."

(Nhĩ mục ty - ty cai quản việc do thám tin tức)