Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 293-2: Đi trong đêm (Hạ)




Một lát sau, đầu mục phụ trách nhĩ mục ty sớm đã tới Tống quốc trước xuất hiện trước mặt Khánh Kỵ, hỏi hắn mới biết, quả nhiên lần này thay mặt Vệ quốc tham gia hội minh không phải quốc quân Cơ Nguyên, mà là quân phu nhân Nam Tử.

Chư hầu nghị minh, lẽ ra phải do vua một nước tham gia, Vệ quốc cũng không ngoại lệ. Có điều nghe nói lúc quân phu nhân Nam Tử đang ở Tống quốc, Vệ Hầu Cơ Nguyên dẫn binh đi thăm, tới nửa đường đột nhiên mắc bệnh nặng, phải quay trở về đô thành trị liệu, vì thế vội vàng giao quyền giám quốc cho quân phu nhân Nam Tử, thay mặt đi tới hội Hoàng Trì. Đến lúc này, hội Hoàng Trì năm nay có khác biệt rất lớn so với những năm trước, do có tới hai nữ nhân tham gia hội minh. Một là Vệ quốc quân phu nhân Nam Tử, người kia đương nhiên chính là Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi.

Điền Khất thầm nghĩ đưa Tề hầu lên vị trí bá chủ thiên hạ, làm lớn mạnh quyền lực chính mình, đâu thèm quan tâm gà trống hay gà mái, bởi vậy đối với việc hai nữ nhân tham chính Tề quốc đều không có ý kiến, các chư hầu khác cũng lười đưa ra để khỏi bẽ mặt.

Khánh Kỵ sau khi nghe xong gật gật đầu, hỏi: "Vệ Hầu thật sự bị bệnh nặng sao?"

Nhĩ mục ty đầu mục lúng túng nói: "Vệ Hầu sau khi trở về đô thành, liền ở trong cung chữa trị, ngoại trừ những người thân cận cùng ngự y trong cung, ngay cả văn võ trong triều cũng không được gặp ông ta. Người của thuộc hạ không thể có đầu mối, thật sự không có được tin tức thực sự. Có điều... tiểu thần phái người mua chuộc thủ vệ trong cung, biết được một tin tức, từ trong tẩm cung Vệ hầu có một kênh nước chảy ra, thường xuyên thấy được cặn thuốc lẫn trong đó. "

Khánh Kỵ suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu...

Đêm đến, sự náo động ồn ào của ban ngày đã hoàn toàn không thấy đâu, toàn bộ vùng đất đều đã trở nên trầm tĩnh. Viên môn của doanh trại Ngô quốc mở ra, hơn mười thị vệ bao quanh một chiếc xe ngựa ra khỏi viên môn.

Sắc trời ảm đạm, đại địa được bao phủ bởi một bầu trời mênh mông, gió gầm thét, đôi khi thổi theo những hạt tuyết, thấm vào trong cổ người ta, rồi nhanh chóng hóa thành nước, lạnh tới thấu tim gan.

Xe ngựa ra khỏi doanh trại Ngô quân, rẽ phải một cái, đi qua doanh trại Lỗ quốc rồi lại tiến về phía trước, hướng tới doanh trại của Vệ quốc.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa với hơn trăm võ sĩ thị vệ đang đi qua doanh trại Vệ quốc, đi tới bên này. Thị vệ phía trước giơ lên hai ngọn đèn lồng trong tay, trên một chiếc đèn lồng viết một chữ thật to "Tề", trên chiếc đèn lồng khác viết một chữ "Điền".

Trong xe ấm áp như xuân, có hai nam tử mặc áo lông cáo, đầu đội mũ lông. Ngồi bên trái là một người vẻ mặt điềm tĩnh, cử chỉ nho nhã, nhưng hai mắt như điện, không giận tự uy. Bên phải là một người vạm vỡ như hổ, cách ăn mặc khác với các chư hầu Trung Nguyên.

Ngồi trong xe này chính là Tề quốc thượng khanh Điền Khất, cùng Bắc Yến quốc quân Cơ Xuân. Sau khi Chu Vũ Vương giành được thiên hạ, phong cho Triệu Công vùng đất Bắc Yến. Triệu Công dẫn theo nhiều quý tộc Chu triều tới Bắc Yến, cùng với các cựu thần triều Thương ở địa phương và dân bản xứ lập nên Bắc Yến quốc. Bởi vì dân chúng Yến quốc chủ yếu là bộ tộc Đông Hồ, cho nên quý tộc Chu triều được thụ phong Bắc Yến cũng chịu ảnh hưởng của dân bản xứ, quần áo, phong tục đều bị đồng hóa.

Yến quốc sau khi kiến quốc rất ít khi lui tới Trung Nguyên, bởi vậy ở Trung Nguyên ít có người nhắc đến. Bởi vì Yến quốc thường xuyên bị người Hồ phương Bắc xâm lược, phải dựa vào Tề quốc mới có thể sống yên, bởi vậy luôn phụ thuộc vào Tề, lần này Tề quốc có ý tranh đoạt bá chủ thiên hạ, vị tiểu huynh đệ này đương nhiên muốn tới cổ vũ cho đại ca.

Điền Khất ngồi ở trong xe vuốt râu mỉm cười, nói: "Phóng nhãn khắp thiên hạ hiện giờ, thật sự không có kẻ nào dám so sánh với Tề quốc. Chư hầu phía Nam, có lẽ đối với việc Tề quốc tranh đoạt thì không cam lòng, nhưng mà muốn tìm ra một lực lượng có thể chống lại Tề quốc ta thì cũng khó. Sở quốc lãnh thổ rộng lớn, là đỉnh trong các nước, nhưng vài thập niên gần đây bên trong Sở quốc chưa từng yên ổn, hơn nữa hiện giờ Sở Vương chỉ là một đứa trẻ con, càng không có hy vọng xưng bá.

Về phần Tần quốc, trong các chư hầu mặc dù cũng được coi là cường đại, nhưng thực lực vẫn còn kém Sở quốc. Hơn nữa Tần quốc ở mãi tận biên giới phía Tây, càng không thể so được với Sở quốc, một dân tộc chưa được Chu lễ giáo hóa, làm sao có thể trở thành trưởng chư hầu của Chu thiên hạ chúng ta?"

Cơ Xuân cười nói: "Điền đại phu nói rất đúng, có điều... Quả nhân mặc dù ở phương Bắc, nhưng cũng nghe nói đến Khánh Kỵ Đông hải, vũ dũng khó ngăn, hiện giờ nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ Đông Nam. Sở Vương tuổi nhỏ, Tần Bá vốn không được chư hầu Trung Nguyên coi trọng, nếu bọn hắn tự biết tranh đấu vô vọng, đồng tâm hiệp lực tâng bốc Khánh Kỵ, chỉ sợ... các chư hầu phía Nam sẽ tới tấp hưởng ứng."

Điền Khất cười lạnh lùng, ngạo nghễ nói: "Ngô quốc luôn luôn cằn cỗi, thực lực khó mà chống đỡ được sau những trận chiến liên miên. Từ khi Khánh Kỵ thảo phạt Hạp Lư tới nay, lại cho tới bây giờ thôn tính tiêu diệt Việt quốc, làm tông chủ Đông Di, phía Tây chiếm Sở, tuy nói rằng cũng giành được thắng lợi, nhưng mà có chuyện nào mà không cần động binh, không cần dùng tiền? Với thực lực của Ngô quốc, sớm đã không chống đỡ được. Hôm nay quân Ngô tới đây, lão phu đã âm thầm theo dõi, quân tốt vô cùng đơn bạc, người Ngô tuy là muốn trốn tránh, nhưng không thể bỏ qua sự thật, của cải của bọn họ đã bị vét sạch, còn lấy cái gì mà tranh đoạt thiên hạ?

Nghe nói Sở quốc năm lần bảy lượt tới Ngô quốc muốn lấy lại tài vật bị Hạp Lư cướp đi, Ngô quốc liên tục từ chối, bên ngoài chỉ nói là Phù Sai đã dùng lửa thiêu hết. Ta thấy... người Ngô chắc chắn là che giấu tài phú của người Sở, dùng để làm quân phí chiến tránh. Ha ha! Cái điều mấu chốt đó người Sở sao lại không biết, có điều bọn họ không muốn lại khai chiến với Ngô quốc, cho nên đành phải ngậm bồ hòn. Có điều cứ như vậy, người Sở và người Ngô khó mà hết được khúc mắc.

Lần này Ngô quốc trợ giúp Sở quốc trừ bỏ lệnh doãn Phí Vô Kỵ, lại nhân cơ hội cắt đi Tiềm Sơn phía Đông Sở quốc, trong lòng người Sở thật là khó mà thoải mái..."

Cơ Xuân nói: "Đúng là như vậy, chỉ là nói đến vấn đề ai là chủ thiên hạ, người Sở cũng tự biết mình vô lực tranh đoạt vị trí bá chủ thiên hạ, cuối cùng vẫn phải quay lại ủng hộ cho Ngô quốc."

Điền Khất cười, nhìn xa trông rộng nói: "Người Ngô đơn bạc tới đây, đã cho thiên hạ thấy họ không có ý tranh đoạt. Hơn nữa Sở vương tuổi còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ choai choai, không giỏi tính kế như đại nhân, rất dễ đối phó."

Cơ Xuân nói: "Nghe nói, Sở quốc hiện tại do Tử Tây cầm quyền, thái hậu giám quốc. Sở Vương chưa tự mình chấp chính, chắc gì đã có thể làm chủ."

Điền Khất mỉm cười, nói: "Phụ nữ thôi mà, hiểu cái gì chứ? Mạnh Doanh kia trong các nữ tử cũng được xem là một nhân vật, có thể thừa dịp Phí Vô Kỵ lãnh binh bên ngoài, quyết đoán nổi lên binh biến, đoạt lại vương quyền. Có thể không tiếc cắt bỏ lãnh thổ Tiềm Sơn, đổi lấy sự trợ giúp của người Ngô, cắt đi một cái nhọt độc, quyết định dứt khoát.

Chỉ là, phụ nữ chung quy lại thì kiến thức thiển cận, nếu ả thực sự đại trí tuệ, thì nên chuyên quyền độc đoán, ôm lấy quyền hành Sở quốc, không nên để cho một Sở vương chưa trưởng thành nhúng tay vào quốc sự. Nhưng ả lại yêu con quá mức, lúc nào cũng mong con trai của ả phải trở thành một kẻ tài giỏi mới được. Một cuộc hội minh trọng yếu thế này, lại cho con mình xuất đầu lộ diện, nghĩ rằng con trai ở trước mặt các chư hầu có thể thi triển tài năng, đó là một bước tính sai của ả.

Chắc hẳn trước khi Sở Vương xuất hành, Sở thái hậu Mạnh Doanh đã dặn dò ngàn vạn lần, nên làm như thế nào, nên nói như thế nào, tất cả đều cố nhồi vào não Sở vương. Hắc hắc! Có điều tiểu hài tử luôn rất thú vị, cái gì mà nó chán, thì sẽ không để trong lòng; cái gì mà nó thích, nhất định sẽ biểu hiện ra ngoài, hơn nữa lại hay xúc động, bất chấp hậu quả.

Người Ngô chiếm được nhiều ưu đãi từ người Sở như vậy, tiểu Sở vương tất nhiên là sẽ rất hận Khánh Kỵ. Lão phu cùng Yến hầu cùng đi bái phỏng, cấp cho tiểu gia hỏa này mặt mũi, lại cho hắn một vài chỗ tốt, ngài bảo hắn sẽ đứng về phía ai đây? Ha ha, không gạt ngài, hôm nay Sở Lỗ hai nước tranh cãi, lão phu cũng đã cho Sở vương rất nhiều mặt mũi, tên tiểu đồng này chẳng nhẽ lại không biết cái gì là tri ân báo đáp sao? Chỉ cần trên đại hội chư hầu, Sở vương này công khai đồng thuận trước mặt các chư hầu, vậy thì không thể sửa đổi được nữa rồi. Xưa nay lời vua không phải trò đùa, ngay cả cao quý như Chu thiên tử, chỉ bởi một câu nói đùa, mà phải phong Tấn quốc cho một người. Chẳng nhẽ Sở thái hậu dám lấy lý do Sở vương nhỏ tuổi, thu hồi lời chấp thuận của Sở vương hay sao?"

Cơ Xuân cười nói: "Điền đại phu nói rất có lý."

Đúng lúc này, võ sĩ tiền phương kêu lên: "Phía trước là ai?"

Theo thanh âm, xe ngựa cũng dừng lại.

Võ sĩ bên đối diện cũng cao giọng quát hỏi, Điền Khất vén rèm kiệu lên, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lúc này võ sĩ đôi bên đã thông báo xong, có võ sĩ cao giọng bẩm báo lại: "Khởi bẩm Điền đại phu, đối diện là Ngô quốc Đại vương."

"Ồ?" Điền Khất xoay chuyển con ngươi, vội hỏi: "Nhường đường, mời Ngô Vương điện hạ qua trước."

"Rõ!" Võ sĩ đáp lại một tiếng, xe ngựa liền hướng sang một bên.

Xa giá phía đối diện đi tới, dừng lại ở bên cạnh, rèm kiệu vén lên, Khánh Kỵ ngồi ngay ngắn trong xe, mỉm cười sang bên này: "Hóa ra là Tề quốc Điền đại phu,ngưỡng mộ đã lâu."

"Không dám nhận không dám nhận." Cơ Xuân bên cạnh Điền Khất sớm đã dán lưng vào ghế ngồi, Điền Khất chắp tay cười nói: "Không biết Đại vương định đi đâu?"

Khánh Kỵ mỉm cười nói: "Ngô quốc ít khi thấy tuyết, sau khi tuyết rơi, trời đất mênh mông, vạn vật đìu hiu, muôn hình vạn trạng, quả nhân trong lòng có cảm xúc, cho nên nửa đêm đánh xe, xem tuyết ngắm trăng."

Tối nay trời đầy sao, nhưng lại không có trăng, Khánh Kỵ nói dối mà mắt không chớp, Điền Khất cũng mặt không đổi sắc, cười ha ha nói: "Đại vương thật sự là có nhã hứng, vậy ngoại thần không quấy rầy Đại vương, cáo từ."

Khánh Kỵ mỉm cười gật đầu, buông rèm kiệu, tiếc tục tiến về phía trước.

Cơ Xuân ngồi thẳng dậy, vội vàng nói: "Khánh Kỵ đi lúc nửa đêm, cũng chẳng phải vì cái thưởng tuyết ngắm trăng chó má gì. Tuyết có cái gì đẹp, quả nhân ở Kế thành ngày nào cũng thấy tuyết, mắt sắp mù đến nơi rồi, hắn nhất định là đi gặp ai đó."

Điền Khất cười: "Đó là đương nhiên, các chư hầu đang lần lượt tới, chúng ta mời chư hầu thiên hạ đã tính toán thời gian vừa đúng, bọn họ sẽ không kịp sai sứ giả đi thương nghị, đương nhiên phải đợi tới Hoàng Trì mới đi liên lạc."

Cơ Xuân thần sắc căng thẳng: "Nhưng Khánh Kỵ muốn đi gặp ai, muốn nói chuyện gì? Ngài không phải đã nói, hắn không có ý gì với vị trí bá chủ?"

Điền Khất vừa muốn trả lời, đã nghe thấy võ sĩ bên ngoài hô: "Phía trước là ai?"