Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 103




Nhìn thấy Liễu Phán Nhi lại đây, trong lòng Ngô phu nhân lộp bộp một tiếng, cảm thấy khả năng Liễu thị lại tới tăng giá. Tuy rằng giá cả ở huyện thành tương đối đắt, nhưng vất vả vận chuyển qua đó, không bỏ tiền thì ai làm?

Làm buôn bán thì phải hoà nhã, Ngô phu nhân vẫn luôn cười ha hả: "Liễu gia muội, còn định mua lương thực sao?”

Liễu Phán Nhi cười cười: "Ngô phu nhân, lương thực đã mua rồi, lương thực nhà người rất tốt, tên gọi cũng hay, tiểu nhị của cửa hàng cũng hoà nhã, bảo sao làm ăn tốt như vậy. Chúng ta lại đây không phải mua lương thực là tới nói chuyện dưa."

Sắc mặt Ngô phu nhân không quá tốt, trong dự đoán chính là tới tăng giá: "Vừa rồi chúng ta nói xong giá cả, ngươi cũng không thể sửa đổi. Không thì cho dù ta làm ăn với nhà ngươi cũng chỉ tốn sức, ta cần gì phải bận rộn như vậy chứ?”

Liễu Phán Nhi thấy Ngô phu nhân hiểu lầm, cười khẽ giải thích: "Ngô phu nhân, người hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tới tăng giá. Lần trước đã nói xong việc làm ăn, cho dù không có khế ước, nhưng Liễu Phán Nhi ta buôn bán vẫn lấy chữ tín hàng đầu, tuyệt đối sẽ không lật lọng. Lúc trước thôn trưởng đại thúc đã nói với Triệu gia bên kia rồi, mỗi lần tới trấn Bạch Sa sẽ đưa hai sọt đến Triệu gia. Hiện tại bán cho ngài, nhưng việc cứ cách ba ngày lại đưa hai sọt đến Triệu gia thì không thể sửa."

Nghe thấy lời này, Ngô phu nhân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải tăng giá, những thứ khác đều dễ giải quyết.

Ngô phu nhân lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ lúc trước: "Ồ, thì ra là đã nói xong chuyện làm ăn kia trước à, vậy đúng là không thể thay đổi. Triệu gia muốn hai sọt chỉ là để nhà mình ăn cũng không phải buôn bán, không xung đột với việc làm ăn của ta. Chỉ là ta tương đối tò mò, các người có muốn tăng giá ở chỗ Triệu gia bên kia không?”

Lá gan của thôn trưởng Lý lớn, trả lời: "Bẩm Ngô phu nhân, trước đó đã bàn xong việc làm ăn rồi thì không thể tùy ý tăng giá. Tuy rằng chúng ta là dân chúng bình thường nhưng cũng hiểu được ba chữ giữ chữ tín."

Huyện thành lớn như vậy, tới mùa hè cần càng nhiều sản phẩm để giải nhiệt.

Từ một việc đơn giản này có thể nhìn ra phẩm tính của hai người này.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Chúng ta cũng nghĩ như thế, bởi vì năm nay thiếu hạt giống cho nên trông ít! Chờ đến sang năm, người trong thôn chúng ta nhất định sẽ trồng càng nhiều, làm ăn cũng có thể càng làm càng rộng hơn."

Ngô phu nhân gật đầu, ánh mắt đầy sự khen ngợi: "Đúng vậy, muốn làm ăn được lâu dài, thì phải dựa vào chữ tín và danh tiếng. Dưa gang nhà ngươi rất tốt, đã có danh tiếng ở chúng ta trong thị trấn, hơn nữa biết giữ chữ tín, tương lai dưa các người trông nhất định sẽ bán càng chạy hơn."

Giữ chữ tín, hiểu quy củ, sau này hợp tác cũng có thể bớt được không ít phiên phức.

Vừa nghe sang năm có thể mở rộng sản lượng, Ngô phu nhân càng thêm vui vẻ.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Ngô phu nhân sáng lên, các bà làm buôn bán, thích nhất chính là người giữ chữ tín.

Thích nghỉ với lợi thế, chiếm được cơ hội trước.

"Vậy nói rõ rôi nhé, sang năm giá cả ngang nhau thì ưu tiên bán cho nhà ta." Ngô phu nhân cũng không trực tiếp định ra giá, dù sao cũng không ai biết giá thị trường sang năm.

Dựa vào giao tình quen biết trước, có thể ước định miệng trước.

Không riêng huyện thành, thậm chí phủ thành bên kia cũng không thấy có dưa tốt như vậy. Không cần biết như thế nào, nhưng có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm chứ?

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Đương nhiên rồi, Ngô phu nhân làm buôn bán phúc hậu hòa hợp, sau này có cơ hội có thể hợp tác, chúng ta cầu mà không được."

"Vậy cứ quyết định như thế nhé!" Ngô phu nhân cười cười, tự mình đưa Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý ra ngoài.

Thôn trưởng Lý cực kỳ vui vẻ, vừa đi vừa nói: "Nhìn trông thì vẫn không thể lười biếng nha, sau khi trở về, ta chuẩn bị mang theo ba nhi tử kia của ta đến nơi xa hơn khai khẩn. Trồng dưa có lời hơn trồng lương thực nhiều, chúng ta bán dưa, mua lương thực ăn."

Liễu Phán Nhi gật đầu phụ họa: "Tuy rằng đại thúc nói có lý, nhưng ta cảm thấy cũng nên phòng ngừa bất trắc. Tuy rằng sản vật phương Nam phong phú, đất đai phì nhiêu, nhưng ai cũng không thể bảo đảm mỗi năm đều mưa thuận gió hoà. Nếu phương Nam không được mùa, không có lương thực, vậy chúng ta có tiền cũng không mua được lương thực. Một khi bão táp quá mãnh liệt, ruộng dưa của chúng ta bị hỏng. Đến lúc đó không có dưa bán, không có lương thực. Cho nên vài mẫu ruộng nước trong nhà vẫn phải trông lương thực. Kiếm tiên không nhiều lắm nhưng có thể bảo đảm đồ ăn."

Thôn trưởng Lý vốn dĩ còn có chút đắc ý vênh váo, chỉ là khi nghe thấy Liễu Phán Nhi nói xong thì hoảng sợ, vỗ đùi: "Đúng vậy, lương thực là mạng của chúng ta! Sao ta có thể quên tính mạng của chúng ta được chứ? Mới vừa ăn cơm no mấy ngày đã quên chuyện quan trọng như vậy rồi. vợ Nguyên Thanh, ngươi nói đúng, ruộng nước khai khẩn trồng lương thực cũng đủ cho trong nhà ăn. Khai khẩn chỗ khác để trông dưa bán lấy tiền, như vậy mới bảo đảm được."

Liễu Phán Nhi thấy thôn trưởng Lý nghe lọt tai thì cũng rất vui vẻ: "Đúng rồi, nhỡ đâu có năm mất mùa, không có lương thực, chúng ta ôm cái mỏ vàng đó, cũng không thể ăn hết vào bụng đâu!"

"Đúng!" Thôn trưởng Lý âm thâm chấp nhận, trên đường chạy nạn, ký ức chịu đói chịu khát cực kỳ khắc sâu: "Mua đồ xong rồi, chúng ta nhanh chóng về nhà!"

Một tay Lý Đại Bảo xách theo rổ, một tay dùng giấy dầu bọc bốn cái bánh bao lại.

Hôm nay trở về tương đối sớm, Liễu Phán Nhi đặt hai bồn sứ ruột lợn lớn ở bên cạnh cái ao: "Đại Bảo, con ở bên này nhìn, ta đưa đồ về rồi đến rửa sạch saul"

Lý Đại Bảo gật đầu: "Nương, vậy người cẩn thận một chút."

Lưu thị cười nói: "Ta giúp muội dọn đồ xuống, ta đi rửa sạch, muội nghỉ ở trong nhà một lát!

Bởi vì sơn động nhà bọn họ ở đầu tiên, sau khi rẽ vào góc là có thể nhìn thấy.

Lưu thị nhìn: "Tam đệ muội, muội không mua ruột lợn?”

Vài người buông việc trong tay xuống chạy ra đón. Lưu thị mang theo con gái cháu gái làm quần áo ở cửa sơn động cũng thấy được, thấy trên xe bò đầy đồ, Lưu thị kinh ngạc: "Tam đệ muội đã trở lại, mua nhiều đồ thết"

"Mua rồi, cả hai cái bồn sứ đều đặt ở bên dòng suối nhỏ, Đại Bảo đang trông đó, ta về đặt đồ rồi sẽ đi rửa sạch!" Liễu Phán Nhi cười. Có thể kiếm tiên bọn họ cũng có thể đi theo ăn thịt, sao lại không mua cơ chứ?

Liễu Phán Nhi lái xe bò, vòng qua con đường có cục đá kia, đi qua nơi chật hẹp mới vòng về con đường nhà.

Lưu thị mang theo đại nữ nhi A Phương, đến bên dòng suối nhỏ rửa sạch ruột lợn.

Ở dưới sự hỗ trợ của thôn trưởng Lý và con trai Lý Nguyên Gia của ông, đã đặt được cái lu lớn ở cửa động cách đó không xa.

Đồ tiện thể mua cho người khác để toàn bộ ở cửa động, tiện cho việc người trong thôn lại đây lấy.

Liễu Phán Nhi bị nóng đến mức đầu ngây ngốc, thấy Lưu thị chủ động hỗ trợ, vui vẻ nhận lấy: "Đa tạ đại tẩu!"

Liễu Phán Nhi nhận lấy uống ba cốc, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi: "Thời tiết này thật là nóng, là trời sắp mưa sao?”

Có đồ nhà mình mua cũng có đồ mua cho những người trong thôn khác.

Trên tay Lý Dung bưng vài cái ống trúc bên trong đổ nước sôi để nguội: "Nương, uống nước đi ạ."

Thôn trưởng Lý lái xe bò về nhà, trên xe bò cũng đặt rất nhiều đồ.

Lý Nam lại đây, thần bí nói: "Nương, vừa nãy Lý thái nãi nãi lại đây, nói chân bà ấy đau, trời sắp mưa nên bảo đại bá mẫu chú ý chút."