Nam nhân của nàng ấy cứ thúc giục, nghe nói chỗ này lại làm nước tương, bảo nàng lại đây mua.
Chẳng qua nghĩ đến trượng phu một ngày có thể kiếm mấy chục văn tiền muốn ăn chút thịt, nàng không thể ngăn cản. Không ăn không có sức lực làm việc. Cơ thể mệt mỏi, cũng không tốt cho cơ thể.
Sau khi vài người nếm thử đều cảm thấy có thể mua.
Lúc lại đây, các nàng có câm theo bát lớn, có cầm chậu nhỏ, luôn muốn lấy thêm nhiều nước kho trước.
Bởi vì nước kho không chỉ có mùi vị thơm, mà cũng rất mặn.
Xào rau bỏ một muỗng nước kho, có thể bỏ ít chút muối, hoặc là không bỏ muối, lại còn có mùi thịt nên mọi người đều thích.
Nhà Chu Thúy Hoa mua hai cân, lấy một bát canh kho, vui rạo rực bưng đi.
Vợ của Lý Đại Canh làm thợ mộc và vợ của Lý Thạch Tượng, đều mua hai cân, ôm nước kho trở về, những người khác mua một cân hoặc là nửa cân.
Vợ của Nhị Lăng Tử cảm thấy trượng phu nói có lý, hơn nữa nàng không nỡ ăn thịt, không đồng nghĩa với việc không muốn ăn. Mỗi ngày trượng phu mang theo mấy nhỉ tử khai khẩn cực kỳ vất vả, cũng nên ăn tốt một chút.
Lý Nhị Lăng Tử xuống ruộng trở về, nhìn thấy những người này lại mua ruột heo luộc, nhanh chóng thúc giục lão bà: "Nàng nhanh chóng đi mua đi, lão tử mệt mỏi một ngày không ăn chút tốt, sống không thú vị."
Vợ của Nhị Lăng Tử tức giận phản bác trượng phu, cảm thấy ý nghĩ của trượng phu kỳ lạ: "Trong thôn có người vay tiền, Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhi hoàn toàn không cho mượn. Đến bây giờ, ta không nhìn thấy có người vay được tiền trong tay các nàng ấy. Chàng cảm thấy chàng có m.á.u mặt hay là cảm thấy chàng có bản lĩnh, người ta có thể cho chàng mươợn tiền?"
Lý Nhị Lăng Tử trừng mắt liếc nhìn vợ mình, hạ giọng phản bác, người vợ này thật là ngu xuẩn: "Cái đồ ngu ngốc nhà nàng, thật sự có việc gấp thì chúng ta đến nhà thôn trưởng, đi vay tiền Vợ Nguyên Thanh. Trong tay bọn họ có tiên, chắc chắn sẽ cho chúng ta mượn."
Vợ của Nhị Lăng Tử tức giận phản bác: "Chàng mệt, ta không mệt à! Chàng muốn ăn nhưng nhà chúng ta không làm được để ăn, cũng không có tay nghề. Đồ ngoài ruộng còn phải hơn một tháng mới có thể thu hoạch. Không tiến tiền, mỗi ngày đều tiêu tiền. Trong tay không có nổi một văn tiền, lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
Nhị Lăng Tử uống nước xong, giải khát xong mới nói: "Nàng đúng thật là không có đầu óc, hiện tại trong nhà chúng ta bình yên, không có việc gấp gì nên người ta đương nhiên không cho vay tiền. Câu cửa miệng nói rất đúng, cứu người cần gấp chứ không cứu nghèo. Đạo lý này nàng cũng không hiểu sao? Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta há mồm, thôn trưởng sẽ không giúp sao. Nhanh lên lấy mười văn tiền đi mua thịt kho đi, lấy thêm nhiều nước kho để xào rau, cũng ăn cực kỳ ngon."
Lục tục thì Liễu Phán Nhi cũng bán được trăm văn tiền. Phí mua nồi chỉ có 50 văn, còn lại nửa nồi nên kiếm lời được 70 văn tiền.
Lúc trước vợ của Nhị Lăng Tử đã mua cho nam nhân một lần, có ăn mấy miếng rồi: "Tam tẩu, tuy nói tính tình Vợ Nguyên Thanh không tốt, hung dữ, nhưng hương vị thịt kho thật không sai đâu. Sau khi lòng heo kho, không chỉ không thối, lại còn có cực kỳ thơm. Nước kho cũng không tôi, xào rau có vị thịt, còn không cần bỏ muối."
Tam quả phụ thèm ăn muốn ăn, tuy rằng trong tay cũng có chút tiền, nhưng bà ta không định mua bằng tiền, bà ta chuẩn bị ghi sổ nợ, cầm bát đi theo phía sau vợ của Nhị Lăng Tử.
"Đệ muội, từ từ." Tam quả phụ thở hồng hộc theo sau: "Nước tương của Vợ Nguyên Thanh thật sự ngon không? Dù sao những thứ trước khi làm thành nước tương xấu như vậy, dơ như vậy, cho dù rửa sạch sẽ thì lòng heo vẫn còn mùi vị kì quái."
Vì thế Vợ của Nhị Lăng Tử bưng bồn trong nhà, đến nhà Liễu Phán Nhi mua thịt kho.
Tam quả phụ nghe thấy lời này thì chớp mắt, nhìn về phía vợ của Nhị Lăng Tử: "Đệ muội, muội xem nhà ta cô nhi quả phụ, trong tay không có tiền, cháu trai Tỏa Tử kia của ta rất nhiều ngày không ăn thịt rồi. Muội thương nhà ta với, cho ta mượn mười văn tiên, ta cũng mua một cân nếm thử."
Tuy rằng vợ của Nhị Lăng Tử không quá thông minh, nhưng cũng không ngốc.
Trước kia ở quê nghe nói Tam quả phụ này ham ăn biếng làm. Hiện tại sau khi làm hàng xóm, càng hiểu thêm về Tam quả phụ.
Không chiếm được chỗ lợi thì tính là có hại.
Tiền trong nhà càng ngày càng ít, vợ của Nhị Lăng Tử sao có thể cho Tam quả phụ vậy được chứ?
Ai không biết khóc than chứ?
Vợ của Nhị Lăng Tử cảm thấy nàng cũng lành nghề, vẻ mặt lập tức đau khổ, thở ngắn than dài: "Tẩu tử, nhà các người ít người, có ba người, ăn ít cũng dùng ít, nhưng nhà ta bốn nhi tử, còn có hai con dâu, cháu trai cháu gái, cả gia đình đều há miệng chờ ăn cơm. Cơm nhà ta chỉ có thể hái chút rau dại cũng phải nấu hai nồi. Nhà của chúng ta ăn không ngon, làm việc lại nặng, cả đám gầy trơ xương. Người nói nhà các người không có tiền, ăn không ngon, nhưng tôn tử Tỏa Tử kia của người, béo tròn ục ịch, toàn bộ trong thôn không có ai béo như thế đâu."
Tam quả phụ vừa nghe lời này, biết hôm nay không có thể mượn tiền trong tay vợ của Nhị Lăng Tử, lập tức làm bộ đỏ hốc mắt: "Ai, Tỏa Tử chúng ta không phải là béo, đó là đói đến sưng vù."
Trong lòng Tam quả phụ không thấy vui, đương nhiên cũng nghe ra Vợ của Nhị Lăng Tử đang châm ngòi ly gián, lắc đầu thở dài: “Ai, trong mắt tiểu tức phụ kia không có những người làm trưởng bối như chúng ta. Cha mẹ chồng nàng ta là người biết chú ý, giữ thể diện, quan hệ với ta cũng tốt. Nhưng hiện tại, ai..."
Nàng ta cũng từng đói, có thể không nhận ra đói đến sưng vù và béo thật sao?
Hiện tại chính là một cơ hội giải hận tốt.
Nhưng trong lòng vẫn thấy hận!
Tròng mắt vợ của Nhị Lăng Tử đảo ngược, sau lần trước bị Liễu Phán Nhi đánh, nam nhân nhà nàng cũng giáo huấn nàng, nàng chỉ đành nuốt vào trong lòng, không thể không xin lỗi với chị em dâu kia. "Tam tẩu tử, nhà ta không có tiên, nhưng thôn trưởng và Vợ Nguyên Thanh có tiền. Vừa đi bán dưa, trở về đã kéo theo một xe đầy thứ tốt!" Vợ của Nhị Lăng Tử nhắc nhở, ngữ khí hâm mộ: "Người muốn vay tiên thì cũng nên mượn ở chỗ bọn họ. Hiện tại chúng ta đến nhà Liễu Phán Nhi mua thịt kho. Người không có tiên, người mua thiếu trước đi, nàng ta là một tức phụ trẻ tuổi. Không cần biết nói như thế nào, chỉ cần làm trò trước mặt nhiêu người, thì nàng ta sẽ không từ chối những trưởng bối như người."
Vợ của Nhị Lăng Tử đi ở đằng trước nghe thấy lời này, mắt trợn trắng, cho rằng nàng mù sao?
Tam quả phụ cũng như thế, thời gian rất lâu rồi bà ta không ăn thịt, cũng không có người yêu đưa thịt cho bà ta ăn, đã sớm thèm lắm rồi.
Nếu không giúp cô nhi quả phụ, ý chí sắt đá thì là bất kính với trưởng bối, không hiểu lễ nghĩa!
Tới nhà Liễu Phán Nhi, ở xa xa thôi mà vợ của Nhị Lăng Tử đã ngửi được mùi hương, đột nhiên không kịp đề phòng trong miệng đã chảy nước miếng, nhanh chóng nuốt xuống.
Tam quả phụ dọc theo đường ởđi nói ra nói vào với Vợ của Nhị Lăng Tử, dù sao ở miệng bà ta ngoại trừ bà ta thì không có một ai tốt.
Liễu Phán Nhi gật đầu, hai người kia miệng thối, hơn nữa còn không biết xấu hổ, nàng có thể đánh thắng được, nhưng không nhất định có thể mắng thắng được: "Nhanh lên đi, vừa thấy các nàng tới đã không ổn rồi."
Ánh mắt Tam quả phụ lộ vẻ tham lam, hôm nay bà ta nhất định phải ăn được thịt này.
Lưu thị nhìn thấy Nhị Lăng Tử và Tam quả phụ lại đây, nhanh chóng nhắc nhở: "Tam đệ muội, hai người khó chơi trong thôn tới, ta bảo đứa nhỏ gọi thím Thúy Hoa đến."
Bước chân vợ của Nhị Lăng Tử nhanh hơn, hận không thể chạy như bay nhào qua.