Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 126




Khâm sai Cố đại nhân cười cười, gật đầu: "Nếu như ngươi mang ra bên ngoài thì có thể bán được giá cao, nhưng bổng lộc của ta không nhiều nên có thể không cho được ngươi quá nhiêu bạc."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Trước đó ta cũng không biết đậu nành làm ra đậu phụ này chính là bạch ngọc cao, cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền. Chỉ biết rằng chi phí rất rẻ, phương pháp sản xuất cũng không khó, sớm muộn gì cũng có người có thể học được. Hơn nữa cho dù ta có thể cầm công thức làm bạch ngọc cao bán được giá cao, nhưng ta có thể xác định, ta không có mạng hưởng thụ số bạc này. Nói không chừng ta còn chưa đi ra khỏi huyện thành thì đã bị người ta chia thành tám mảnh, đi đời nhà ma."

Khâm sai Cố đại nhân nghe nói như vậy, gật đầu: "Ngươi nói đúng, nếu như bị người ta biết đây là phương pháp làm bạch ngọc cao thì thật sự ngươi có thể mất mạng."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Cho nên so sánh với số tiền kiếm được từ việc bán công thức này, thì ta càng thích thông qua lao động vất vả, phát triển ra hoa màu, kiên định kiếm tiền. Công thức này nếu Cố đại nhân muốn thì cứ trực tiếp câm đi là được."

Khâm sai Cố đại nhân lắc đầu: "Đúng là ta muốn công thức của ngươi, nhưng ta sẽ không lấy không công công thức của ngươi. Ta cho ngươi hai trăm lượng bạc. Số tiền này không nhiều, nhưng đủ an toàn, ta cũng sẽ không g.i.ế.c người diệt khẩu. Yêu cầu của ta chỉ có một là bắt đầu từ ngày hôm nay, trong vòng một năm không thể làm bạch ngọc cao. Cũng chính là sau ngày này của năm tới, ngươi mới có thể làm bạch ngọc cao theo ý muốn."

Chu Thúy Hoa bên cạnh vừa nghe Cố đại nhân nói đồng ý bỏ ra hai trăm lượng bạc mua bạch ngọc cao, nhất thời kích động không thôi, cả tim đều sắp nhảy ra khỏi lông ngực.

Chu Thúy Hoa hy vọng Liễu Phán Nhi mau chóng đồng ý, không nên chê ít, hai trăm lượng bạc đã rất nhiều rồi. Nông gia bình thường cả đời cũng không kiếm được nhiêu bạc như vậy.

Liễu Phán Nhi nghe nói như vậy, lắc đầu: "Cố đại nhân, cám ơn ý tốt của ngài, so sánh với bạc, ta càng hy vọng Cố đại nhân cho chúng ta có hộ tịch địa phương, được ở chỗ này an cư lạc nghiệp."

Trên thị trường có thạch đậu xanh, thạch đậu Hà Lan, nhưng không đẹp như thạch phỉ thúy ngày nay, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon. Có hộ tịch địa phương, bọn họ sẽ được đăng ký đất đai dưới tên của mình, xem như có tài sản vĩnh viễn, được luật pháp Đại Chu bảo vệ.

Nếu như nàng không nhận, có lẽ Cố đại nhân sẽ không yên tâm!

Liễu Phán Nhi thấy khâm sai Cố đại nhân nói như vậy, không từ chối: "Đa tạ Cố đại nhân."

Khâm sai Cố đại nhân sửng sốt, sau đó cười cười: "Vừa rồi ở trong ruộng, Đại Bảo dẫn bản quan đi xem một vòng. Các ngươi khai khẩn đất hoang đều trồng lúa và các loại cây trông khác, đã đủ điều kiện định cư tại địa phương. Ngày mai ta sẽ phái người tới đo đạc đất ruộng và đất nền của mỗi nhà, chắc chắn sẽ được. Năm nay và năm tới không nộp thuế, năm sau sẽ nộp thuế. Đây là những gì dân làng của ngươi xứng đáng, không thể nhầm lẫn với công thức bạch ngọc cao của ngươi. Hai trăm lượng bạc vẫn cho ngươi."

Khâm sai Cố đại nhân nghĩ đến phấn lạnh phỉ thúy vừa rồi trên bàn, lại hỏi: "Thạch phỉ thúy. Cố gia ta ở huyện thành có một tửu lâu, công thức làm thạch phỉ thúy này ngươi cũng bán cho ta. Ba mươi lượng bạc, thế nào?"

Đó là điều quan trọng nhất.

Liễu Phán Nhi sửng sốt, không ngờ lá cây gai làm thạch lại cũng có thể bán được ba mươi lượng bạc, liên tục gật đầu nói: "Được, đa tạ Cố đại nhân."

Cố đại nhân lại nói: "Cà chua và ớt kia cũng không tệ, đợi đến khi chín, có thể đưa đến Mỹ Vị lâu của huyện Thôi Dương, ta sẽ dặn dò chưởng quỹ tiếp đón ngươi, đến lúc đó các ngươi đàm phán giá cả."

Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng ngời, nàng đang lo làm thế nào để bán đồ cho huyện thành, trời xa đất lạ, không có quan hệ.

Hiện tại thật sự là ngủ gật có người tặng gối đầu, khâm sai Cố đại nhân quê ở huyện Thôi Dương, hơn nữa còn giới thiệu Mỹ Vị lâu cho nàng.

Khâm sai Cố đại nhân đối với nàng không chỉ là người cứu mạng, còn là thần tài của nàng!

"Cố đại nhân, cà chua và ớt trông không nhiều lắm, còn phải giữ lại giống, số lượng mỗi lần có thể bán cho Mỹ Vị lâu cũng không nhiều. Nếu đến lúc đó không thể đáp ứng đủ nhu cầu của Mỹ Vị Lâu, kính xin Cố đại nhân hỗ trợ nói vài câu." Liễu Phán Nhi khách sáo, trước tiên nói rõ khó khăn, sau này mới có thể hợp tác tốt hơn.

Khâm sai Cố đại nhân gật đầu, cười cười: "Đây là đương nhiên."

Đó là tửu lâu nhà hắn ta mở, đương nhiên có thể làm chủ.

Liễu Phán Nhi thấy khâm sai Cố đại nhân dễ nói chuyện như thế, trong lòng cảm kích, đột nhiên nghĩ đến trong nhà không có bút mực và giấy: "Cố đại nhân, vốn hôm nay có thể viết công thức cho ngài. Nhưng trong nhà không có giấy và bút mực, không thể viết..."

Khâm sai Cố đại nhân nhìn về phía Cố Tam nói: "Đi lấy giấy và bút mực."

Khâm sai Cố đại nhân vốn tò mò về Liễu Phán Nhi, nhẹ nhàng đi tới trước bàn, nhìn thấy Liễu Phán Nhi viết ra nét chữ duyên dáng tao nhã, lần đầu tiên thấy.

"Vâng, đại nhân." Cố Tam đáp ứng, vội vàng đi đến cổng thôn tìm xa phu, đi lấy bút mực và giấy.

Thật ra bạch ngọc cao kia chính là đậu phụ non, Liễu Phán Nhi còn tặng kèm cách làm đậu phụ già.

Cố Tam cầm lấy bút mực và giấy đến, Liễu Phán Nhi trải giấy lên bàn, sau khi mài mực, cầm bút lông chấm chút mực, nhanh chóng cẩn thận viết một lần về phương pháp làm đậu phụ và tỷ lệ nguyên liệu.

Liễu Phán Nhi từng luyện tập thư pháp, viết chữ bằng bút lông cũng không tệ, hơn nữa luyện thư pháp là chữ phồn thể cũng chính là phông chữ dùng hiện tại.

Cách làm của thạch phỉ thúy càng đơn giản hơn, ít ỏi vài câu đã khái quát xong, trong đó tỷ lệ viết cực kỳ rõ ràng, chỉ cần làm theo là có thể làm được.

Trên xe ngựa của hắn ta, thường phải dùng. "Cố đại nhân quá khen rồi, ta viết bậy thôi." Liễu Phán Nhi cúi đầu, ngập ngùi nói: "Trong nhà ta còn có một ít lá cây hoàng kinh, lát nữa sẽ mang ra cho Cố đại nhân."

Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nét chữ như vậy: "Liễu nương tử, chữ của ngươi rất đẹp!"

Liễu Phán Nhi sửng sốt, trong lòng lộp bộp một chút, thời đại này không có đậu phụ, không có thạch phỉ thúy, nàng không biết thời đại này có chữ nhỏ trâm hoa hay không!

Ánh mắt của hắn ta lúc thì nhìn chằm chằm Liễu Phán Nhi lúc thì lại rơi trên giấy.

Cố đại nhân có thể trở thành khâm sai thân phong của bệ hạ, có thể thấy được suy nghĩ của Hoàng Đế là anh hùng trong thiên hạ.

"Cố đại nhân khách sáo rồi." Liễu Phán Nhi bị nhìn thấy chột dạ, lo lắng hôm nay sẽ bị bại lộ bí mật.

Người đọc sách có thể thi đậu công danh đều là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, đều là những người thông minh tuyệt đỉnh.

Khâm sai Cố đại nhân có thâm ý khác nhìn về phía Liễu Phán Nhi, cười nhạt: "Đa tạ!"

Nàng không dám biểu hiện quá nhiều, sợ bị khâm sai Cố đại nhân nhìn ra điểm khác biệt. Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Phán Nhi cảm thấy mình không để lộ ra.

Bởi vì mỗi bước nàng làm đều có một lý do chính đáng.

Liễu Phán Nhi đưa tay đón lấy, mặt lộ ra vẻ mỉm cười, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Cố Tam lấy ra ngân phiếu 230 lượng đưa cho Liễu Phán Nhi: "Liễu nương tử, đây là tiền đại nhân nhà ta mua công thức, xin mời nhận lấy."

Khâm sai Cố đại nhân mua công thức của nàng cũng sẽ không công khai.