Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 166




Lý Đại Bảo đi xe bò, gọi nương: "Nương, người lên xe ngồi đi."

Liễu Phán Nhi xua tay từ chối: "Không cân đâu, ngồi xe bò không để ý thì đổ bình cháo mất."

Lý Đại Bảo thấy thế, chỉ có thể từ bỏ: "Nương, vậy ta đi nhanh hơn, giúp bọn họ cùng vác lúa xuống dưới. Đợi người mang cơm đến, bọn ta lại kéo lúa về."

Liễu Phán Nhi vui vẻ đồng ý: "Đi điU"

Lại nói tới sau khi Liễu Phán Nhi rời đi, ngoại trừ Trịnh lão đại, có hai người duỗi người nghỉ một lúc.

Trịnh lão đại nhìn thấy, cau mày: "Lão nhị, lão tam, các ngươi đừng có lười biếng. Bà chủ trả tiền thuê cao, chúng ta không thể lấy không tiên của người khác được."

Trịnh lão nhị vội vàng tiếp tục làm việc, không dám phản bác lại đại ca.

Đột nhiên Trịnh lão tam nảy ra một ý, chỉ vào cây lúa: "Đại ca, ta không lười biếng, ngươi nhìn mấy bông lúa này xem, trông vừa to vừa mẩy hơn lúa của nhà chúng ta."

Trịnh lão đại buông con d.a.o trong tay ra, cùng mấy người khác vác lúa ở chỗ cao của ruộng xuống.

"Đúng vậy, lúa ở đây tốt hơn của nhà chúng ta, chúng ta trồng lúa hai vụ, cho dù là vụ đầu cũng không tốt bằng lúa nước ở đây. Chúng ta chịu khó chút, đợi sau khi làm xong việc, chúng ta cũng dễ mở miệng xin mua hạt giống của bà chủ."

Lý Đại Bảo dừng xe bò ở dưới ruộng bậc thang, đến khu đất nhà mình: "Các vị bá bá, thúc thúc, nương của ta đang trên đường đến, sẽ mang đồ ăn sáng qua nhanh thôi, nhờ các vị vác giỏ lúa xuống phía dưới ruộng bậc thang, ta còn phải mang về nhà."

Tám người làm việc càng gắng sức, cân mãn hơn.

Trịnh lão tam gật đầu, ông ta cũng có suy nghĩ như thế: "Đại ca nói đúng, sau này chúng ta để ý quan sát xem sản lượng của loại lúa nước này.

Trịnh lão đại nhìn thấy một cậu nhóc 10 tuổi, nhưng không giống với đứa trẻ bình thường, rất thận trọng, ăn nói rõ ràng: "Được thôi, tiểu chủ nhân”

Đương nhiên là Trịnh lão đại nhìn thấy rồi, trong lòng đã nghĩ đến từ lâu, định làm việc xong thì mua ít hạt giống của bà chủ.

Bà chủ có ý tốt, sáng sớm đã cho mọi người ăn thịt.

Liễu Phán Nhi đưa gánh cho cho Trịnh lão đại: "Đại ca Trịnh gia, đây là bữa sáng, mọi người quay về ruộng ăn trước đi, ta đưa lúa đến sân đập lúa trước.

Chỗ Trịnh lão đại đứng gần với Liễu Phán Nhi nhất, đã ngửi thấy mùi hương hấp dẫn ở bên trong rồi, hắn chưa từng được ngửi loại mùi này bao giờ, nhưng hắn có thể xác định trong đó có đồ ăn mặn.

Vừa chất đầy lên xe bò, Liễu Phán Nhi cũng gánh đồ ăn sáng đến.

Lý Đại Bảo cùng công nhân ra ruộng, Liễu Phán Nhi đi xe bò về nhà.

"Không cần cảm ơn, các ngươi vất vả rồi." Liễu Phán Nhi rất khách khí, luôn đối xử với công nhân như thế.

Chỉ có như thế, công nhân mới phát huy tiềm năng lớn nhất.

Trịnh lão đại nhận đòn gánh, cười sảng khoái trả lời: "Bà chủ, đa tạ."

Về đến nhà, Lưu thị vừa dọn nhà sạch sẽ, Lý Phương và Lý Lệ đã giặt xong quần áo, đang phơi nắng, Lý Dung vừa quét xong sân đập lúa.

Lưu thị đi tới, cùng Liễu Phán Nhi chuyển mười mấy giỏ lúa ra sân đập lúa, trải xuống đất. Tới khi mặt trời trở nên cực nóng, để nước trong lúa bay hơi đi là có thể lưu trữ trong thời gian dài.

Chúng ta đã trồng lúa, làm việc vất vả mới có được thu hoạch như bây giờ, là chúng ta xứng đáng. Làm bất cứ việc gì đều có đạo lí như vậy. Muốn ăn không ngồi rồi thì tuyệt đối không được.

Liễu Phán Nhi thấy thế, đập bả vai của đại tẩu: "Sao lại khóc thế này? Vạn vật trong thiên hạ mùa xuân sinh trưởng, mùa thu kết trái.

Thấy có nhiều lúa như vậy, Lưu thị nóng mắt, mũi chua xót, còn lau nước mắt.

Lưu thị lúng túng cười: "Tại ta vui quá, ruộng của chúng ta thu hoạch được nhiều đồ như này, bán được nhiều ngân lượng như vậy. Nhìn thấy mấy hạt thóc cứu mạng này, trong lòng ta yên tâm rồi.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Ở trong nhà to, thì càng an tâm hơn. Đại tẩu, chúng ta đừng trì hoãn nữa, mau ra đồng thôi. Đúng rồi, đại tẩu, tỷ còn phải mang chổi nữa để quét dọn sạch sẽ hai cái lều trúc bên cạnh nhà mấy kẻ lỗ mãng, dưới đất phủ lớp rơm dày dày, rồi trải thêm cái chiếu, hôm nay cho tám người làm ở đây. Chúng ta đều là nữ tử, không thể để bọn họ ở gần hang động."

Lưu thị nghe thấy câu này, tự cho là đúng: "Đúng, ta lấy chổi qua đó quét dọn."

Liễu Phán Nhi tiếp tục thúc xe bò ra ruộng mang lúa về, Lưu thị ở lêu trúc quét dọn vệ sinh, cho một ít ngải cứu và thảo dược vào bên trong để đuổi muỗi.

Để thuận lợi cho việc ăn cơm, Lưu thị còn mang một cái bàn tre nhỏ ở nhà qua. Nghe nói mấy người này tự mang chăn đệm, chậu rửa mặt và chén đũa, nên Lưu thị mang cái nồi cũ để đun nước ở trong nhà qua đây, để ở trong bếp nhỏ được dựng lên tạm thời, công nhân dễ dàng đun nước.

Trịnh lão đại quay về ruộng, trên đường ngửi thấy mùi thơm phảng phất từ cái giỏ phía trước, không ngừng nuốt nước bọt.

Đến ruộng, nhanh chóng để xuống, Trịnh lão đại mở cái lông ở bên trên, nhìn thấy là bánh được kẹp với lòng lợn, trong lòng tò mò?

Từ bao giờ đồ hâm lại thơm như vậy?

Trịnh lão tam bưng một chậu nước từ con suối nhỏ qua, mọi người rửa tay, nhai nhao qua lấy bánh nướng ăn.

Bà chủ rất cẩn thận và chu đáo, bọn họ càng phải nỗ lực làm việc hơn.

Bánh nướng mềm xốp, cảm giác đầy đặn, dai dai, trong bánh còn có ruột, có cả dưa chuột sợi mát mẻ, cảm giác rất phong, mùi vị cũng độc đáo.

Lý Đại Bảo thấy mọi người ăn như hổ đói, nhắc nhở bọn họ: "Trong bình có cháo loãng, đừng để bị nghẹn."

Dù sao bọn họ cũng chưa từng ăn đồ ngon như vậy, ngon hơn cả thịt kho nhà làm.

Thơm, ngon.

"Đa tạ tiểu chủ nhân." Trịnh lão đại ăn xong một cái bánh, do ăn nhanh nên quả thật có hơi nghẹn, nhanh chóng rót một bát cháo loãng, còn ấm, thích hợp để uống.

Mọi người ngồi ở chỗ không có lúa, bụng đói cồn cào, lấy bánh ra, dùng sức cắn một miếng. Lý Đại Bảo gật đầu, cười nói: "Đúng vậy ạ, tuy là lòng lợn nhưng được làm từ rất nhiều hương liệu nên mùi vị rất thơm."

Những người khác cũng nhao nhao múc cháo, liên tục khen ngợi không ngừng.

Trịnh lão đại giơ ngón tay cái lên nhìn Lý Đại Bảo vừa cười vừa nói: "Tiểu chủ nhân, bánh của nhà con ngon như vậy, ở bên trong kẹp lòng lợn hả?"

Sau khi Trịnh lão đại ăn hết bát cháo khiến cho ông ấy cảm thấy càng thoải mái hơn.

Cho dù hương vị lòng lợn có ngon đến mức nào thì giá cả cũng không thể quá đắt được.

"Đương nhiên rồi, đây là công thức bí mật của Lý gia. Nhưng mà đợi đến lúc có người trong thôn chúng con đi lên trấn mở tiệm rồi thì khi đó mọi người có thể đến cửa hàng để mua." Lý Đại Bảo trả lời, thôn trưởng đã mua được nhà, chỉ cần chờ đến khi thu hoạch vụ mùa thu kết thúc, khi đó nhà cũng đã xây xong, không chừng phải lên trấn mở cửa hàng thịt kho.

Trịnh lão đại ngưỡng mộ: "Đến lúc đó, nhất định ta sẽ đến ủng hộ."

"Để làm được lòng lợn ngon như vậy thật không đơn giản chút nào, ở trấn Bạch Sa ta chưa từng ăn qua." Trịnh lão đại dò xét.

Nếu như quá đắt thì khách hàng thà bán thịt lợn còn hơn mua lòng lợn.

Bọn họ vừa ăn xong thì Liễu Phán Nhi lái xe bò đến.

Trịnh lão đại đang định dùng đòn gánh mà gánh từng bông lúa trong giỏ nhưng lại bị Liễu Phán Nhi ngăn cản: "Trịnh đại ca, mọi người vừa mới ăn xong không thể làm việc nặng nhọc được, không tốt cho sức khỏe. Nếu mọi người rảnh quá không có gì làm thì trước tiên ngồi xổm xuống hoặc là ngồi cạnh cây lúa rồi gặt những bông lúa mà chúng ta đã thu hoạch vào ngày hôm qua."

"Cảm ơn mọi người đã thương cảm." Trịnh lão đại không hề từ chối, vừa mới ăn no xong đúng là không muốn hoạt động mà cần phải nghỉ ngơi.