Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 175




Hai nhà này đều có quan hệ không tồi với Liễu Phán Nhi, bình thường cũng hay giúp đỡ lẫn nhau.

Liễu Phán Nhi gật đầu đồng ý: "Được chứ, đợi khi nào người ta giao gạch ngói tới, ta sẽ chuyển cho nhà mọi người, đến lúc đó xem bao nhiêu tiền thì trả ta là được. Mau về ăn cơm thôi, ngày mai còn phải đào hết khoai trong ruộng lên, mới có thể đổi thành tiên, mọi người đều có tiền rồi. Tới lúc đó, cần xây nhà thì xây nhà, muốn kết hôn thì kết hôn, cuộc sống sẽ ngày một tốt lên thôi."

Mọi người trong thôn tin tưởng nghe lời Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi bây giờ không phải người bình thường nữa rồi, huyện lệnh Lưu đại nhân còn phải hành lễ với Liễu Phán Nhị, lại còn là Ngũ phẩm Phu nhân đích thân bệ hạ phong tặng, rất lợi hại đó!

Sau khi mọi người tản đi ai vê nhà đó, trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Chu Thuý Hoa, Lý đại nương còn chưa đi, càng nhìn Liễu Phán Nhi, các nàng ta lại càng yêu mến.

"Nguyên Thanh gia à, sau này thôn Lý gia chúng ta đều nhờ vào muội rồi." Chu Thuý Hoa tán thưởng, có Liễu Phán Nhi làm chỗ dựa, người của quan phủ cũng không dám bắt nạt họ.

Liễu Phán Nhi cười, khiêm tốn đáp: "Thím, người đừng nói như vậy. Tuy ta có danh cáo mệnh phu nhân, nghe thì cũng hay, nhưng trong tay không có quyền lực, sau này ta vẫn còn cần nghiên cứu ra mấy đồ tốt hơn. Như vậy quan phủ mới cho ta thể diện, mới có thể đối đãi tốt với thôn chúng ta. Ta thân là nữ tử, có những lúc không tiện ra mặt, vẫn cần thôn trưởng giúp ta ra mặt giao thiệp ở nhiều nơi. Nói đi nói lại, bất kể lúc nào chúng ta cũng cần phải tiến lên phía trước. Thôn trưởng thúc, thúc nói có phải không?”

Nghe Liễu Phán Nhi đồng ý rồi, Lý đại nương mặt tươi cười: "Nguyên Thanh gia, cảm ơn ngươi nhiều. Ngươi lợi hại như vậy, lại thông minh, nhờ ngươi mai mối cho Đại Tráng một mối hôn sự thật tốt."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thúc, ta nhớ rồi. Mọi người cũng mau về nghỉ ngơi đi thôi."

Con trai bà ấy vừa cao lớn vừa khoẻ mạnh, dáng vẻ đoan chính, chỉ vì nhà nghèo, cô nhi quả mẫu, không có nhiều tiền sính lễ mà không lấy được một nương tử tốt. Bây giờ trong tay có tiền rồi, điều đầu tiên Lý đại nương nghĩ tới chính là xây nhà, tìm nương tử cho con. Lý Đại Tráng năm nay cũng 18 rồi, không thành hôn nữa thì qua tuổi 20, khả năng cũng chỉ có thể cưới được người đã tái giá hai lần rồi.

Đúng vào lúc này, Lý đại nương cười nói: "Nguyên Thanh gia, ngươi quen biết nhiều, hơn nữa cũng nhìn thấu thiên hạ, ngươi xem, có thể tìm cho Đại Tráng một nương tử không? Nhà ta cô nhi quả mẫu, tuy rằng giờ trong tay đã có chút bạc, nhưng vẫn là ít ỏi. Chỉ cần nữ tử thân thể khoẻ mạnh, đoan trang chính trực là được. Còn về sính lễ, cao chút cũng không sao. Không đủ thì chúng ta vay tiên, ta cũng muốn cưới cho Đại Tráng một nương tử, sau này chúng ta kiếm được tiền rồi sẽ trả lại."

Liễu Phán Nhi ngây người một lúc, gãi đầu: "Đại nương, tuy rằng ta có hay ra ngoài, nhưng thực sự không có chú ý tới cô nương nào trẻ tuổi. Có điêu thím đã nói với ta vậy rồi, ta sẽ cố gắng để ý xem. Ta cũng biết Đại Tráng là người tốt, chăm chỉ thật thà. Nếu không nhờ có hắn, ruộng dưa nhà ta không biết đã bị trộm mất bao nhiêu!"

Lý thôn trưởng cười lớn đáp: "Đúng, rất đúng. Nguyên Thanh gia, sau này ngươi có muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà nói ra. Giờ có nên móng rồi, chúng ta cũng dám thử hơn. Cho dù có thất bại cũng không phải lo, chúng ta phải chống đỡ được."

Chu Thuý Hoa cũng gật đầu nói thêm: "Đúng, mắt nhìn người của Nguyên Thanh gia tốt. Trong thôn ta cũng còn nhiều tiểu cô nương, tiểu gia hoả sắp tới tuổi thành hôn rồi. Đợi nhà xây xong rồi, trong tay có tiền rồi, chuyện này chắc cũng sẽ được lan rộng."

Ngay lúc này, Lưu thị bưng một đĩa dưa bổ sẵn, kêu Chu Thuý Hoa cùng Lý đại nương đến ăn dưa: "Đệ muội, nếu muội chưa chọn được người tốt thì chỗ ta kể ra cũng có một người."

"Hả?" Liễu Phán Nhi, Chu Thuý Hoa, Lý đại nương đều ngạc nhiên nhìn Lưu thị, Lưu thị ngày thường đều ở trong thôn, làm sao có thể quen biết cô nương thôn khác chứ?

Thấy mọi người không tin, Lưu thị cười cười: "Tới nhà chúng ta làm việc đó, là người thôn Trịnh cách đây hai mươi lăm dặm. Trịnh lão đại năm nay ba mươi tư, trong nhà có một nữ nhi mười lăm tuổi. Lúc trước khi đang làm việc ngoài ruộng, Trịnh lão đại còn nói muốn kiếm nhiều tiên chút, trước tiên là kiếm nương tử cho đại nhi tử, sau đó tích tiền chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi. Ta thấy tam huynh đệ Trịnh lão đại dáng dấp cao, tướng mạo cũng đoan chính, nữ tử chắc cũng sẽ không kém. Ngoài ra, ta còn thấy bọn họ đều làm việc cật lực, không trộm cắp chơi bời, gia giáo không tồi."

Liễu Phán Nhi nghe vậy mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vẫn là đại tẩu tận tâm, ta lại không chú ý nhiều việc như thế. Vị Trịnh lão đại này hâu như năm nào cũng đưa huynh đệ cùng người trong thôn ra ngoài làm việc, là Ngô phu nhân của cửa hàng lương thực Ngô gia đã giúp ta tìm được người này. Lúc đó ta yêu cầu người thật thà, chăm chỉ, nhanh nhẹn, Ngô phu nhân thấy họ phù hợp mới giới thiệu qua đây. Mấy ngày nay làm việc quả thực là không tồi."

Lý đại nương cũng từng gặp qua mấy người làm thuê nhà Liễu Phán Nhi, quả thực là làm việc rất chuyên nghiệp, mặt lộ ra vẻ vui mừng: "A Lệ nương, ngươi thử thăm dò hỏi xem nhà Trịnh lão đại thế nào, chỉ cần là cô nương tốt là được. Đợi xong việc, ta cũng sẽ sang thôn Trịnh gia nghe ngóng xem thế nào. Nếu gia phong không tồi, kết thân cũng rất tốt."

Có thể ra ngoài làm công, trong nhà cơ bản cũng không phải khá giả gì.

Lý đại nương thấy nhà bà ấy cũng nghèo, mai mối cho nhi tử, cũng không dám yêu cầu cao.

Lưu thị gật đầu: "Được thôi, ngày mai lúc đi làm, ta cố ý đánh tiếng, nói Đại Tráng nhà ngươi muốn thành thân. Nếu như họ có ý gì, tự nhiên sẽ bắt chuyện, thăm dò chúng ta."

Chu Thuý Hoa cười: "Tam tiểu tử nhà ta còn chưa thành hôn đây, đợi nhà ta xây xong rồi, ta lại nói chuyện thành hôn."

Trong khi bọn họ thảo luận chuyện hôn sự của Lý Đại Tráng, bên kia Trịnh lão tam vừa ăn bánh vừa húp cháo chặn trước mặt đại ca, nhỏ tiếng nói: "Đại ca, hôm nay ta nghe ngóng được khoai lang ở chỗ này sản lượng lên tới sáu, bảy ngàn cân, năm văn tiền một cân, một mẫu đất có thể thu hoạch được ba mươi mấy lượng bạc. Trời đất ơi, yến mạch với lúa nước chúng ta trồng được hai vụ đó, một năm trồng tới ba vụ, một mẫu đất thu về hai lượng bạc. Cả nhà chúng ta có mười mấy mẫu đất, cũng chính là ba mươi mấy lượng bạc."

Trịnh lão nhị cũng gật đầu, nói thêm: "Các giống cây trông đều được quan phủ đem đi rồi, có điều Lưu nương tử nói rồi, khoai lang vẫn có thể gieo trồng, tới lúc thu hoạch ta tới mua cây giống khoai lang, chúng ta đem về tự trồng."

Trịnh lão đại gật đầu: "Thôn này tuy là từ phía bắc chạy nạn về đây, nhưng lại có người tài, cuộc sống cũng rất thoải mái. Bà chủ vậy mà có thể được bệ hạ phong thành Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, chúng ta cũng xem như là làm việc dưới trướng quan.

Trịnh lão tam bĩu môi: "Đại ca, ta cảm thấy thôn này nhà nào nhà nấy đều có đất đai, hơn nữa lại có người tài là bà chủ đang thuê chúng ta làm việc. Bà chủ này lại không keo kiệt, còn giúp cả thôn cùng phát tài. Có người như vậy trong thôn, người trong thôn chỉ cần chăm chỉ siêng năng làm lụng, đời sống chắc chắn sẽ không tệ. Đúng rồi, đại ca, Mai Hoa nhà huynh năm nay đã mười lăm, cũng nên tính đến hôn sự rồi. Chúng ta không mong bên nhà nam nhân có thể cho bao nhiêu sính lễ, chỉ cần là người tốt là được. Nhân lúc chúng ta còn làm việc trong thôn Lý gia, xem xem có thanh niên nào phù hợp không. Nếu như có, chúng ta liền gả Mai Hoa qua đó."