Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 242




Một trận mà không được thì đánh hai trận, chắc là sẽ khuất phục được bọn họ.

Giảng đạo lý không nghe thì phải lợi dụng sức mạnh của bạo lực để đạt được mục đích.

Thấy Lý Nguyên Thanh đọc thư xong thì kích động như thế, Lưu Khuê rất kinh ngạc, hắn cho rằng trong nhà Lý tướng quân đã xảy ra chuyện: "Lý tướng quân, ngài không sao chứ?”

Lý Nguyên Thanh khoát tay: “Ta không sao, ngươi đi ra ngoài đi.

Mặc dù Lưu Khuê vẫn rất nghi hoặc, nhưng đây là mệnh lệnh của Lý tướng quân nên hắn phải phục tùng: "Vâng thưa Lý tướng quân."

Đợi đến khi Lưu Khuê đi ra ngoài, trước giờ Lý Nguyên Thanh chỉ chảy m.á.u chứ chưa bao giờ rơi lệ, cuối cùng hắn cũng không kiểm soát được hai tay run run, nước mắt chảy xuống.

Dù chỉ là khóc thâm nhưng hắn có thể trút bỏ những tâm tư và nỗi cô đơn trong lòng.

Kiếp trước khi làm đặc vụ nằm chìm, hắn có quen biết Liễu Phán Nhi.

Hắn cũng biết nàng cũng yêu hắn, nhưng bởi vì đủ loại mâu thuẫn và hiểu lầm, bọn họ đã bỏ lỡ mấy lần. Cho đến khi Liễu Phán Nhi bị bắt cóc, hắn cứu Liễu Phán Nhi về mới tiết lộ thân phận của mình.

Bọn họ lái xe máy, hóng gió trên chiếc cầu vượt bắc qua sông. Cũng có lúc cùng nhau tản bộ trên đường cái, đếm gạch vỡ trên mặt đất. Cũng từng cùng nhau trốn tránh theo dõi chạy trốn trong đêm...

Thì ra nàng không phải cô nhi, hắn cũng không phải côn đồ, hai người mượn thân phận của người khác để nói chuyện yêu đương chỉ có mở đầu mà không có kết thúc.

Hắn định chuẩn bị xin nghỉ để đi tìm nàng, nhưng lúc trở về lại không tìm được. Lần thứ hai nhìn thấy Liễu Phán Nhi lại là ở tiệc đính hôn của cháu trai.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã rời đi ngay theo mệnh lệnh của cấp trên.

Chuyện sau đó thì hỗn loạn và phức tạp, nhưng hắn vẫn thủy chung như một, vẫn còn thích nàng, vẫn còn yêu nàng.

Hai người quen nhau ở một quán thịt nướng, Liễu Phán Nhi ăn thịt trông rất ngon và uống rượu một cách thoải mái kia lại là đại tiểu thư của Liễu gia. Sự duyên dáng và sang trọng của ban ngày biến mất, chỉ còn lại bản tính thật của con người khi về đêm. Hắn đã nuốt lời một lần nên nhất quyết không thể nuốt lời lần thứ hai.

Những cảnh đó ngày đó lần lượt hiện lên trong tâm trí hắn.

Lý Nguyên Thanh nóng lòng muốn lên đường đi huyện Thôi Dương ngay bây giờ để gặp Liễu Phán Nhi.

Hắn từng làm đặc vụ chìm rồi lật tung hang ổ của bọn buôn ma túy, vì che chở cho Liễu Phán Nhi trốn thoát một cách thuận lợi, hắn bị trúng mấy phát s.ú.n.g rồi bị ném vào vùng biển quốc tế cho cá ăn.

Cũng vào buổi tối hôm đó, sau một phen nghe Lý Nguyên Thanh nói, đại tướng quân Triệu bổ sung một ít kiến giải của mình rồi viết một bức thư đầy tình cảm và chính nghĩa và trình báo lên hoàng đế Đại Chu.

Mặt khác, bây giờ hắn là tướng quân, còn có rất nhiều việc, không khai báo mà rời đi sẽ rất phiên phức.

Lý Nguyên Thanh đi tới đi lui ở trong doanh trướng, mãi đến lúc đêm khuya mới đem thư Liễu Phán Nhi viết đặt ở nơi gần thân thể nhất, nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng buổi tối thì không có chiến sự, cũng không thể tự ý rời doanh trại.

Sáng sớm hôm sau, Lý Nguyên Thanh giao việc xử lý chuyện tiếp theo cho thủ hạ tâm phúc rồi mới tới doanh trướng, lúc đó đại tướng quân Triệu còn chưa tỉnh ngủi

Thị vệ Triệu còn cho rằng do có việc gấp nên Lý Nguyên Thanh mới đi vào báo cáo một cách vội vàng.

Đại tướng quân Triệu rất coi trọng Lý Nguyên Thanh, nên cũng không chần chừ mà ngay lập tức mặc quần áo chỉnh tê để cho Lý Nguyên Thanh đi vào: "Nguyên Thanh, ngươi có chuyện quan trọng gì mà sớm như vậy đã tới đây?"

Lý Nguyên Thanh ôm quyên: "Thưa đại tướng quân, trong nhà mạt tướng có việc, bây giờ chiến sự cũng đã ngừng, mạt tướng muốn về nhà một chuyến."

Đại tướng quân Triệu ngạc nhiên, rồi chợt cười ha ha, gật đầu: "Nhiều năm rồi ngươi chưa về nhà, bây giờ đại chiến đã kết thúc, Tây Vân quốc cũng không phản kích được, chính là thời điểm Tây Bắc yên bình nhất. Nhân dịp này ngươi hãy trở về, đợi qua tết nguyên tiêu hãy quay lại. Đến lúc đó, bản tướng quân còn phải cần ngươi trợ giúp xử lý chuyện tù binh.

"Vâng thưa đại tướng quân." Lý Nguyên Thanh không ngờ rằng đại tướng quân Triệu lại đáp ứng thỉnh cầu xin nghỉ phép trở về của mình một cách dễ dàng như vậy.

Lý Nguyên Thanh còn chưa nhận ra rằng đại tướng quân Triệu đã chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành ái tướng tâm phúc. Cho nên đại tướng quân không chỉ khen thưởng về công lao mà còn phải quan tâm đến cuộc sống của hắn.

Lý Nguyên Thanh rất có kỷ luật, cho dù là lúc không bận rộn cũng sẽ không đi thư giãn ở thanh lâu thành Tây Bắc, không phải luyện binh thì cũng xem bản đồ, diễn luyện binh pháp.

Một vị tướng quân còn trẻ tuổi mà lại giữ mình trong sạch, mưu lược hơn người như vậy là rất hiếm thấy.

Lập tức Đại tướng quân Triệu cho người thanh toán phần thưởng của Lý Nguyên Thanh rồi cho người đưa tới trước khi hắn rời đi.

Lần thắng lớn này, Lý Nguyên Thanh được thưởng một ngàn lượng bạc, dưới yêu cầu mãnh liệt của đại tướng quân, hắn còn trở về cùng hơn trăm thị vệ.

Mặc dù trời lạnh nhưng Lý Nguyên Thanh cưỡi ngựa suốt quãng đường cũng không trì hoãn chút nào.

Đợi đến khi bọn nhỏ thức dậy, cháo Lạp Bát đậm đà hương vị ngọt ngào đã nấu xong. Hiếm khi được ăn một lần, người lớn trẻ nhỏ đều thích.

Hắn dàn xếp hơn trăm người này ở trạm dịch huyện Thôi Dương, rồi cùng bốn thị vệ đi thẳng đến thôn Cát Tường tại trấn Cát Tường.

Liễu Phán Nhi dậy sớm, tối hôm trước nàng ngâm rất nhiều đậu đỏ, hạt sen để bây giờ bỏ vào trong nồi nấu cháo Lạp Bát.

Ngày hôm đó vừa vặn là mùng tám tháng chạp.

Hắn nhớ Liễu Phán Nhi, nhớ đến đau lòng, cho nên rất nóng lòng muốn gặp Liễu Phán Nhi.

Bên trong có vừng, ngô vụn, màu sắc cháo sẽ đẹp hơn, thơm hơn. Vốn cần phải nửa tháng mới có thể đến huyện Thôi Dương, Lý Nguyên Thanh lại chỉ cần có mười hai ngày.

Lưu thị cũng rất thích, cháo mồng 8 tháng chạp năm nay là món nàng thích ăn nhất, sau này còn được ăn nữa, nghĩ thôi đã thấy sung sướng.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Được, ngươi thích ăn thì ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi ăn. Bây giờ nhà chúng ta có điều kiện, muốn ăn lúc nào thì ăn."

Lý Nam tươi cười sáng lạn: "Cảm ơn nương."

"Nương, chúng ta có thể thường xuyên ăn cháo Lạp Bát không?" Lý Nam nuốt xuống miếng cháo Lạp Bát có bỏ mật ong cuối cùng trong miệng, dư vị còn mãi.

Sáng sớm, Lý Đại Tráng mặc một bồ đồ cát tường tươm tất, lái một chiếc xe bò cùng với ba chiếc xe bò khác đi thôn nhà họ Trịnh đón dâu.

"Hiểu rồi, nương." Mấy hài tử đáp lại, nương thường xuyên nói những lời này đến nỗi ù cả ta bọn họ.

Nhà Lý Đại Tráng đã xây xong, của hồi môn do nhà gái họ Trịnh chuẩn bị tỉ mỉ được bày ở bên trong. Trong phòng, ngoài phòng và trên bàn dán chữ hỷ lớn màu đỏ thẫm, hôm nay chính là ngày Đại Tráng thành thân.

Lúc này Liễu Phán Nhi đã ăn xong: "Hôm nay là ngày Đại Tráng thành thân, ta và Tiểu Hoa muốn đi hỗ trợ. Ta đi trước, lúc hai người đi thì phải đi cùng nhau, không nên đi một mình.”

Lúc này tân nương đang ngồi ở trên xe kia mặc áo cưới màu đỏ thẫm, đội khăn trùm đầu màu đỏ có tua rua, ngồi bên cạnh Lý Đại Tráng. Tiểu tử trong thôn hỗ trợ đánh xe kia vui sướng cười một cách hớn hở.

Còn có tiểu tử cầm pháo chạy đến cửa thôn đốt từ trước, tiếng nổ lách tách vang dội, khung cảnh rất náo nhiệt và rạng rỡ.

"Ta cũng muốn cưới vợ."

“Ta thật hâm mộ Đại Tráng đã cưới vợ."

"Chúc mừng Đại Tráng cưới vợ."