Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 262




Đến huyện Thôi Dương, Cố Thiệu đi thẳng đến Mỹ Vị lâu, tự mình hỏi Lý chưởng quỹ.

Thư rất ngắn, có một số việc cũng không thể viết trên giấy được.

Lý chưởng quỹ nhìn thấy thiếu gia đứng ở cửa, cảm thấy rất kinh ngạc, tính toán thời gian thì chắc lúc này thư vừa mới tới kinh thành.

Nhưng thiếu gia đột nhiên trở về, chắc là do chưa nhận được thư.

Như vậy tin tức thiếu gia biết chỉ có thể là nội dung phong thư trước của hắn ta thôi.

Đức Thụy phu nhân đã hoà ly!

Lý chưởng quỹ nhìn thiếu gia có chút mệt mỏi, đi xa như vậy mới trở về, chắc hẳn trong lòng cũng nhớ thương Đức Thụy phu nhân.

Nhưng bây giờ trượng phu của Đức Thụy phu nhân đã trở lại, cả hai đang nối lại tình xưa, bàn chuyện hôn sự.

Lý chưởng quỹ cảm thấy cần phải làm cho thiếu gia đau dài không bằng đau ngắn, không hề che giấu đáp: "Thưa thiếu gia, Đức Thụy phu nhân không gặp khó khăn gì, cũng không có ai làm khó. Chỉ là mấy ngày trước lão nô viết thư cho thiếu gia gửi đến kinh thành, nhưng có lẽ thiếu gia đi đường nên lỡ mất người đưa tin, không nhận được thư của lão nô."

Đưa thiếu gia vào phòng bao, Lý chưởng quỹ sai bảo tiểu nhị nhanh chóng đi phòng bếp làm mấy món ăn thiếu gia thích ăn.

Nghe vậy, Cố Thiệu gật đầu, có Liễu Phán Nhi ở đây thì nàng nhất định có thể quản lý tốt trấn Cát Tường.

Lý chưởng quỹ cung kính trả lời: "Những thôn dân chạy tới đây hiện đang nghiêm túc khai hoang đất hoang, làm công để kiếm tiên, cũng không có kẻ phạm tội. Lý lão đầu Lý lão thái làm cho Đức Thụy phu nhân cảm thấy phiền chán đã bị đưa về Phủ thành. Việc xây dựng trấn Cát Tường hừng hực khí thế, bọn họ bắt đầu mở cửa hàng rồi. Có cửa hàng lương thực, có cửa hàng vải, còn có cửa hàng tạp hóa, quán rượu, cửa hàng thịt kho, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng vẫn có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của cuộc sống."

Uống chén trà nóng, Cố Thiệu hỏi Lý chưởng quỹ: "Thôn Cát Tường, trấn Cát Tường, bây giờ như thế nào?"

Cố Thiệu lại hỏi: "Đức Thụy phu nhân dạo này thế nào? Nàng có gặp khó khăn gì không? Có ai bắt nạt nàng không?"

Nếu thiếu gia phát hiện thì sẽ khó chịu biết baol

Cố thiếu nghe vậy, chén trà trong tay trượt xuống đất.

Lý chưởng quỹ cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của thiếu gia, cung kính kính trả lời: "Nguyên nhân thực sự khiến Đức Thụy phu nhân hòa ly cũng không phải bởi vì chia la trượng phu quá lâu, tình cảm trở nên nhạt nhòa, mà bởi vì Lý tướng quân mang theo đại quân một mình xâm nhập vào nội địa quân địch, mang theo quyết tâm hẳn phải chết, cho nên trước khi đi đã viết một bức thư hòa ly, không hy vọng Đức Thụy phu nhân trở thành quả phụ."

"Sau khi đại quân thắng lợi, Lý tướng quân lập tức ra roi thúc ngựa chạy về, sau một hồi giải thích, hai người đã nối lại tình xưa. Hơn nữa, bởi vì hôn lễ lần đầu tiên của bọn họ làm ở Tây Bắc nên rất đơn giản. Bây giờ họ đã có điều kiện nên muốn cử hành hôn lễ lần nữa, vào ngày mười tám tháng chạp, chính là ngày mai."

Nghe vậy, Cố Thiệu sửng sốt: "Đức Thụy phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"

Trái tim hắn ta rất đau, như thể có ai đó đang bóp cổ hắn ta khiến hắn ta không thể thở nổi, tâm trạng khó yên.

Lúc nhận được thư biết được Liễu Phán Nhi hoà ly, Cố Thiệu vui vẻ biết bao nhiêu, bây giờ biết được Liễu Phán Nhi muốn nối lại tình xưa với trượng phu, hắn ta lại đau khổ bấy nhiêu.

Một ở trên trời và một ở dưới lòng đất.

Cho dù nước nóng b.ắ.n lên chân, Cố Thiệu cũng không nhận ra.

Lý chưởng quỹ vội vàng sai bảo tiểu nhị cầm chổi, dọn dẹp chén trà bị vỡ.

Dọc theo đường đi, trong đầu hắn ta không ngừng nhớ lại từng hình ảnh hắn ta quen biết với Liễu Phán Nhi.

Từ trong quá trình ở chung này, Cố Thiệu tìm được rất nhiều lý do khen ngợi Liễu Phán Nhi, dùng cái này thuyết phục tổ mẫu tuổi tác đã cao để đồng ý hôn sự của hắn ta và Liễu Phán Nhi.

Cố Thiệu thậm chí cũng có suy nghĩ đến cả bốn con riêng của Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi thích bốn đứa trẻ này, vậy thì hắn ta cũng sẽ đối xử tử tế với những đứa trẻ này, cho chúng gia thế tốt, cho chúng một tương lai tươi sáng.

Thậm chí hắn ta còn nghĩ tới sau khi kết hôn, cuộc sống tốt đẹp, tâm đầu hợp ý với Liễu Phán Nhi.

Sinh thêm mấy đứa trẻ mập mạp, hắn ta dạy con đọc sách, Liễu Phán Nhi thì dạy con luyện võ.

Nằm mơ cũng có thể mơ đến ngày tháng tương lai, nhưng bây giờ Lý Nguyên Thanh đến, trực tiếp bóp nát giấc mơ này.

Liễu Phán Nhi sẽ cưới Lý Nguyên Thanh lân nữa, bọn họ sẽ trở thành phu thê một lân nữa.

Giờ khắc này, hắn ta mới hiểu thấu sự bất lực và bi thương ẩn chứa trong bốn chữ "Số mệnh trêu ngươi”, sự bối rối và đau khổ của việc yêu mà không được.

Hắn ta không gặp được Liễu Phán Nhi trong thời gian thích hợp, khi ấy Liễu Phán Nhi đã sớm gả làm thê tử rồi.

Cố Tam sửng sốt: "Lúc ở kinh thành nhận được một bức thư của ngươi, thiếu gia đã vô cùng vui vẻ. Ngày nào cũng bận rộn đến tận khuya nhưng lại tràn đây sức sống. Giữa trưa còn có thể dành thời gian đi phố Chu Tước mua rất nhiều đồ dùng quý giá của nữ tử, có phải lão phu nhân ở trong nhà đã làm mai cho thiếu gia hay không?”

Hắn ta còn chưa có hành động thực tế thì Liễu Phán Nhi lại biến mất khỏi mắt hắn ta, lao vào vòng tay của một nam nhân khác.

Cố Thiệu không trả lời, hắn ta dắt một con ngựa tốt, xoay người đi lên, thúc ngựa rời đi.

Thấy vậy, Lý chưởng quỹ vội vàng đuổi theo: " Thiếu gia, bây giờ ngài muốn đi đâu? Ăn cơm xong rồi đi."

Cố Thiệu đứng dậy và bước nhanh ra ngoài.

Thấy vậy, Lý chưởng quỹ vội vàng gọi Cố Tam đang ăn cơm ở sau bếp: "Thiếu gia vừa cưỡi ngựa ra ngoài, ngươi mau đuổi theo, bảo vệ thiếu gial"

Đợi đến tin tức Liễu Phán Nhi hoà ly, hắn ta mừng rỡ như điên.

"Ồ ồ!" Cố Tam nghe nói như thế thì gật đầu lia lịa, tiểu nhị của tiệm đã dắt ngựa từ sân sau tới.

"Xịt!" Cố Tam hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ thiếu gia mua những thứ kia cho Đức Thụy phu nhân sao?

Thấy Cố Tam ngẩn người, Lý chưởng quỹ vội vàng thúc giục: "Vừa rồi ta đã nói với thiếu gia, mấy ngày trước ta đã viết một bức thư khác gửi đến kinh thành, nói cho thiếu gia biết trượng phu Lý Nguyên Thanh của Đức Thụy phu nhân đã trở lại, hai người chuẩn bị nối lại tình xưa, tổ chức hôn lễ một lần nữa. Thiếu gia nghe xong thì hơi thất thân, sau đó không nói tiếng nào mà cưỡi ngựa rời đi. Ta đoán lúc này chắc ngài ấy đi đến thôn Cát Tường đấy, ngươi mau đuổi theo đi. Bảo vệ thiếu gia, lắm lời ít thôi!"

Thấy Cố Tam hỏi như vậy, Lý chưởng quỹ lộ ra vẻ lúng túng: "Bức thư kia viết Đức Thụy phu nhân hòa ly rồi!"

Hắn ta biết thiếu gia vô cùng để ý đến thôn Cát Tường, cũng như để tâm đến Đức Thụy phu nhân.

Vừa khéo, hôm nay cửa thành có rất nhiều người ra vào, Cố Tam đuổi kịp thiếu gia của mình ở cửa thành phía Nam.

Cố Tam mở miệng, muốn an ủi thiếu gia nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cố Tam cưỡi ngựa đuổi theo.

Lúc ấy hắn ta chỉ cho rằng thiếu gia coi trọng lợi ích mà phu nhân Đức Thụy có thể mang đến, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữ.

Nhưng trong lúc hắn ta lơ đãng, thiếu gia đã có tình cảm sâu đậm với Đức Thụy phu nhân rồi.

Từ trước đến nay Đức Thụy phu nhân hành động đúng mực, hơn nữa nói có sách mách có chứng, trước giờ chưa từng một mình ở cùng với thiếu gia, cũng chưa từng thể hiện ra bất cứ động tác và ánh mắt nào để quyến rũ thiếu gia.

Nhưng đối tượng là Đức Thụy phu nhân, Cố Tam không biết mình nên nói gì đây.

Nếu là một nữ nhân khác thì Cố Tam nhất định sẽ thâm mắng trong lòng vài câu hồ ly tỉnh, câu dẫn thiếu gia nhà hắn ta.