Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 318




"Việc quan trọng nhất đó là Đại Tráng là người nhà chúng ta, tuyệt tối sẽ không lừa gạt ta. Đại Tráng, ngươi chọn lựa ra mấy người thông minh, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp vị trí cho họ trên thôn trấn. Chỉ cân họ làm việc tốt, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi bất cứ một ai."

Lý Đại Tráng đáp lại, vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn tẩu tử, ta nhất định sẽ làm thật tốt."

"Nhưng mà nhà ngươi còn có mười mẫu đất, có khả năng tới đây làm không?" Liễu Phán Nhi nhắc nhở, nếu mà làm, nàng đương nhiên hy vọng Lý Đại Tráng làm tốt.

Lý Đại Tráng cười đáp: "Trên thôn trấn chúng ta mười ngày chỉ có hai lân họp chợ, ta chờ đến lúc họp chợ, lại đi giúp đỡ. Buổi tối tuần tra cũng chia theo ca nên ta có thể tới đây làm. Còn có, nhạc phụ ta cũng nói qua, nếu việc trong nhà làm không xong, người sẽ nhờ người thân tới hỗ trợ làm việc, nói ta nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tẩu tử."

Từ sau khi Trịnh lão đại biết sự lợi hại của Liễu Phán Nhị, liền nói với con rể Lý Đại Tráng, nhất định phải nghĩ biện pháp làm nhiều việc cho Đức Thụy phu nhân. Như vậy sau này mới có lợi, cũng có thể sớm được nhờ cậy.

Không thể không nói, Trịnh lão đại rất nhìn xa trông rộng.

Liễu Phán Nhi nghĩ một lát, gật đầu: "Được, đến lúc đó ta sẽ an bài. Đại thúc, thẩm tử, hai người yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, người tộc Lý thị ta mới là căn nguyên."

Người trong tộc, có kết nối với nhau, trời sinh đã có sự tín nhiệm với nhau.

Đây cũng là nguyên nhân Liễu Phán Nhi kỳ vọng những người Lý Nguyên Thanh tìm tới mau chóng tới trấn Cát Tường như vậy.

Chu Thúy Hoa nở nụ cười: "Vợ Nguyên Thanh, việc này dựa vào con đó."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ta không có, đây là lẽ thường. Trên cương vị trưởng trấn, không thể chỉ trông cậy vào Lý thị, mà còn phải dựa vào những người Nguyên Thanh tìm tới nữa, nhân tài của hai bên có thể cạnh tranh lẫn nhau, đạt tới cân bằng. Mặt khác, trong thôn còn có hơn hai trăm người ngoài thôn, mỗi người một tâm tư, hơn nữa tâm tư còn rất phức tạp. Bởi vậy, ta không thể không cẩn thận."

Đợi khi đại thúc thôn trưởng và thẩm Thúy Hoa đã rời đi, Lưu thị mới chậm rãi nói: "Liễu muội muội, thôn trưởng cùng thẩm Thúy Hoa cũng là vì tốt cho thôn chúng ta, muội đừng nghĩ là bọn họ không tin tưởng muội."

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được, ta sẽ cố hết sức." Lưu thị nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, ta không cần lo lắng nữa. Lúc trước vào thời điểm mừng năm mới, trong thôn chúng ta có người đi đánh bạc, khi đó muội rất căm ghét việc đánh bạc nhưng cũng không ra tay. Không phải do không có mấy người để làm việc sao? Đợi khi viện quân đến đây, nhất định không thể nhân nhượng những người đó học cái xấu nữa."

Thôn trưởng Lý vừa lòng, vẻ mặt tươi cười: "Đúng vậy, trong tộc ta có rất nhiều người có triển vọng, sau này sẽ không có ai dám ức h.i.ế.p chúng ta. Chăm chỉ làm việc, ta còn muốn khi ta còn sống có thể thấy được bộ tộc Lý thị ta trở thành bộ tộc giàu có ở huyện Thôi Dương.

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ nói đúng. Đánh bạc hại người nhất, nếu không ngăn cản, về sau trong thôn chắc chắn sẽ không yên bình."

Xét thấy lúc trước Liễu Phán Nhi trừng phạt Triệu Ngọc Thụ nặng như vậy, cho nên khi đi ra ngoài lén lút đánh bạc, những người này đều rất cẩn thận.

Cho dù bị phát hiện, người trong nhà lo lắng Liễu Phán Nhi trừng phạt nên cũng sẽ giấu giếm cho. Cứ tiếp tục như vậy mãi, nếp sống trong thôn cũng sẽ dần bị phá hủy.

Tuy rằng trong thôn có rất nhiều người biết đánh bạc không tốt, nhưng vẫn có người vụng trộm đi đánh bạc.

Bọn trẻ biết có cao thủ tới, cũng rất chờ mong.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi lấy các món ăn quản gia nấu vào buổi sáng, để vào hai cái hũ, đưa cho Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, gia đình Đường bá bá vừa tới, buổi sáng uống cháo, có thể còn chưa ăn món phụ. Mùa hạ năm ngoái nhà ta ướp muối rất nhiều dưa cải, ta để vào hai cái bình, con đem qua đó tặng họ."

Lý Đại Bảo vốn cũng muốn đi chạy bộ, lúc này nghe được phân phó của mẫu thân, nhận lấy, cười ha ha nói: "Nương, việc này giao cho ta đi."

Lý Đại Bảo mỗi tay một hũ dưa, cộng lại cũng phải hơn năm cân, chạy nhanh về phía thôn trấn.

Lý Đại Bảo chạy một hơi đến thôn trấn, đi vào nhà Đường Vân Sơn, hít sâu vài cái, hồi phục hơi thở hỗn loạn.

Lý Đại Bảo gõ cửa: "Cốc cốc cốc!"

"Đến đây!" Đường Vân Sơn cao giọng đáp, không biết sớm như vậy mà ai đến.

Khi hắn mở cửa ra, thấy một tiểu tử tuấn tú đứng ở trước cửa nhà mình: "Tiểu tử, ngươi là con nhà ai?”

Lý Đại Bảo nửa đầu nhìn thấy Đường Vân Sơn cao lớn, cường tráng, có phần chấn động, người này thật cao: "Đường bá bá, chào người, ta là con trai của Lý Nguyên Thanh, Lý Đại Bảo. Hoan nghênh mọi người đi vào trấn Cát Tường, nương ta biết mọi người mới tới, buổi sáng không có món phụ ăn kèm, nên để ta mang hai hũ dưa lại đây, hy vọng mọi người thích.

Đường Vân Sơn nhìn thấy Lý Đại Bảo cũng sửng sốt, cười ha ha: "Thì ra ngươi là Đại Bảo à, vài năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi. Mau vào nhà đi."

May mắn có dưỡng phụ, dưỡng mẫu, cậu mới có thể sống sót, mới có thể có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay.

Đường Vân Sơn nhìn thấy Lý Đại Bảo, vốn rất vui mừng, nhưng nghĩ tới huynh đệ đã tử trận lại khổ sở trong lòng: "Đương nhiên biết, lúc trước khi phụ thân ngươi còn sống, thường xuyên nói cho chúng ta là ở nhà cũ hắn có con trai, vô cũng thông minh. Còn nói chờ sau khi đánh trận xong sẽ mời chúng ta đến nhà uống rượu. Chính là lần đại chiến đó, chất rất nhiều người, phụ thân ngươi vì cứu dưỡng phụ ngươi, trọng thương không trị được."

Nghĩ đến phụ thân c.h.ế.t trận, nghĩ về mẫu thân tái giá, cùng với gia gia nãi nãi đối xử không tốt với cậu, Lý Đại Bảo loáng thoáng có chút ấn tượng, nhưng cũng không sâu sắc, không nhịn được cau mày.

Lý Đại Bảo biết bản thân mình được phụ thân nhận nuôi, nhưng không biết trong đó còn có nguyên nhân sâu xa như vậy.

"Sau đó tướng quân đại nhân mang tiên thưởng, cùng với tiền trợ cấp của phụ thân ngươi tự mình đem về nhà cũ, hơn nữa còn nhờ vả mẫu thân ngươi cùng tổ phụ tổ mẫu nuôi nấng ngươi trưởng thành. Chỉ là bọn họ... Sau khi cầm bạc, đối xử với ngươi cũng không tốt. Đợi đến năm thứ hai, khi tướng quân trở lại đó thăm ngươi, mẫu thân ngươi đã tái giá rồi, nãi nãi ngươi đối xử với ngươi cũng không phải rất tốt, ngươi bị bệnh cũng không có ai chữa cho ngươi. Tướng quân lo lắng cho nên nhận nuôi ngươi."

Cha ruột c.h.ế.t có ý nghĩa, là anh hùng trong lòng Lý Đại Bảo.

Lý Đại Bảo nghe thấy lời này, vô cùng thích thú: "Đường bá bá, người biết ta?"

Nghe được lời này của Lý Đại Bảo, Đường Vân Sơn yên tâm, cười ha ha nói: "Tốt, đúng là đứa trẻ ngoan."

Đường Vân Sơn thấy thế, cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, Đại Bảo, ngươi đừng khó chịu. Tướng quân cùng phu nhân coi ngươi như con ruột, hiện tại rất hạnh phúc! Nếu ngươi nhớ cha ngươi, chờ ngươi trưởng thành, cho dù tướng quân không rảnh, bá bá sẽ đưa ngươi về nhà cũ, dâng hương cho cha ngươi."

Lý Đại Bảo gật đầu: "Cám ơn bá bá. Ta không chịu khổ, ta sống càng tốt, cha ta trên trời có linh mới có thể vui vẻ."

Đường nương tử thấy vậy, nhanh chóng cười nói: "Đầu là chuyện đã qua, Đại Bảo, ngươi đừng khó chịu. Cha ngươi nếu biết hiện tại ngươi sống tốt như vậy, hắn trên trời có linh cũng có thể yên tâm."

Lý Đại Bảo mắt nhìn vê phía Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ đang đứng tấn, tò mò hỏi: "Đường bá bá, hai ca ca này đang luyện võ sao?"

"Ha ha, đúng vậy, ta ở trong quân đội học được một chút võ công, dạy hai tên tiểu tử bướng bỉnh này. Con trai phải học võ, mới có thể bảo vệ được người nhà." Đường Vân Sơn cười nói, rất hài lòng với hai đứa nhỏ đang chăm chỉ luyện công.