Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 515




Vet thương lần trước bị Lý Nguyên Thanh đánh vẫn còn chưa hoàn toàn lành lại đâu. Kawamoto Jiro bị Cố Tấn nắm lấy vạt áo ở phía sau, muốn chạy cũng không chạy được. Lý Dung không muốn đánh Kawamoto diro, nhưng Cố Tấn tệ, chạy đến đâu thì sẽ kéo Kawamoto.Jiro đến đó. Kawamoto Jiro bị đánh rất nhiều roi, đợi đến lúc Lý Dung đuổi tới cửa ra vào, cuối cùng Cố Tấn cũng lôi Kawamoto.Jiro vào đại môn học đường. Thị vệ ở cửa lớn lao ra, giằng co với Lý Dung và những thị vệ ở sau lưng Lý Dung. Lý Dung nhìn vê phía Cố Tấn chạy vào trong học đường để mắng, không buông tha. "Cố Tấn, ngươi bội bạc, không biết liêm sỉ. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cả đời này dung ra khoi hoc duong Kim Lang, ta gap người lần nào thì sẽ đánh ngươi lân đó." Kawamoto Jiro đau đến co quắp ngồi dưới đất: "Đau, đau... Cố huynh, tại sao ngươi lại trêu chọc phải con cọp cái nhỏ này?”

“Đây là ai vậy? Trâu bò như vậy, lại dám đánh chúng ta ở cửa ra vào học đường Kim Lăng. Đằng sau còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, thế mà thị vệ ở học đường chúng ta lại không dám phản kích."

Đến khi Cố Tấn ngồi ở bên trên khối đá, thở hồng hộc, lau lau mồ hôi trên trán thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đó là đường muội của Lý Lệ, là dưỡng nữ của Lý tướng quân, còn là nữ nhi ruột của Kim Lăng hầu, ngoại tổ phụ là Lan Lăng hầu."

"Kim Lăng Tri phủ tiên nhiệm là cậu ruột của nàng. Kim Lăng Tri phủ đương nhiệm là biểu cữu của nàng."

Vốn là Kawamoto.Jiro còn đang kêu gào phải dạy dỗ nữ tử điêu ngoa ở bên ngoài kia, lúc này lập tức ngậm miệng không nói gì.

Cố Tấn đi từ hôn, vốn đã không hợp cấp bậc lễ nghĩa cho nên hắn ta cũng không quan.

Bây giờ Lý Dung xả giận cho tỷ tỷ thì cũng hợp lý, hơn nữa người ta còn có năng lực. Kawamoto Jiro đau đến nhe răng trợn mắt, đồng tình nhìn vê phía Cố Tấn.

"Cố huynh, thật ra ngươi từ hôn là đúng. Có loại muội muội này thì tỷ tỷ cũng sẽ như vậy, Lý Lệ cũng sẽ không phải là một tiểu cô nương dịu dàng."

"Cái roi này quật xuống, mặc dù không c.h.ế.t người, nhưng mà rất đau. Mấu chốt đánh xong, chúng ta còn chưa được giải oan, bị đánh vô ích rồi."

Cố Tấn cũng mang vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ.

"Xuyên huynh hiểu lòng ral Tháng này ta không ra khỏi học đường, nếu không thì sẽ bị đánh tiếp." Trong lòng Kawamoto Jiro hơi lo lắng, nếu Cố Tấn không đi ra thì làm sao có thể lấy được tin tức cho hắn ta chứ?

Phải nhanh chóng góp đủ 10 vạn lượng, giải quyết triệt để chuyện này.

Nếu không thì Cố Tấn không thể ra đại môn học đường, sẽ trở thành quân cờ bị phế.

Lúc này, Kim Lăng hầu dẫn người tới, từ xa xa đã nhìn thấy khuê nữ nhà mình cầm roi đứng ở cửa học đường Kim Lăng quật vào hai người trẻ tuổi.

Lúc này, Kim Lăng hầu cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Người trẻ tuổi có học thức xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận ầm ï.

"Đây là con gái nhà ai thế? Tuổi còn nhỏ mà đã hung hãn như thế, chắc chắn sau này trưởng thành sẽ trở thành một người ngang ngược càn rỡt"

"Đúng thế, thật đáng sợi Người vừa rồi bị đánh là Cố Tấn, Kawamoto?"

"Vị này là đại tiểu thư của Kim Lăng Hầu gia, cũng là dưỡng nữ của chỉ huy sứ mới tới. Tại sao hai người đen đủi này lại đắc tội phải cô nãi nãi này chứ?"...

Kim Lăng hầu cũng sắp khóc, nếu để cho nhạc phụ và nhạc mẫu biết chuyện hôm nay.

Bọn họ sẽ không trách Lý Dung, chỉ có trách người làm phụ thân như ông ta không để ý nữ nhi.

"Nữ nhi à, chúng ta về nhà đi." Kim Lăng hau cưỡi ngựa, đi tới bên cạnh nữ nhi Lý Dung.

Lý Dung nhìn thấy phụ thân đến, quay đầu trừng mắt liếc Cố Tấn trong học đường.

"Phụ thân, người có thể để cho con vào học đường Kim Lăng không?”

Trong lòng Kim Lăng hầu cảm thấy có chút lo lắng, nữ nhi còn muốn đi vào đánh Cố Tấn thì nhanh chóng an ủi Lý Dung.

"A Dung, cũng không thể làm loạn được. Học đường Kim Lăng là đất thanh tịnh, cũng không thể làm loạn."

Lý Dung hu một tiếng: "Hôm nay là Cố Tấn gặp may, chạy nhanh. Hôm nay coi như xong, lần sau lại để cho con gặp được hắn thì con còn muốn đánh hắn." Kim Lăng hầu bất đắc dĩ, nhìn mái tóc rối loạn của nữ nhi. Mặc dù không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng bẩn thỉu. Nhìn khuôn mặt của nữ nhi, trong đầu Kim Lăng hầu nhớ đến người vợ đầu nhã nhặn của mình. Vốn là nữ nhi của ông ta phải giống như thế, trở thành khuê nữ đại gia, tuyệt đối không giống một nữ vương thổ phỉ như bây giờ. Đầu do Lý Nguyên Thanh, đầu là do học được từ chỗ sát thần Lý Nguyên Thanh. Nhưng mà, Kim Lăng hầu chỉ dám nói lời này ở trong lòng, cũng không dám nói ra. Bị mọi người vây xem, Kim Lăng hầu cảm thấy khó chịu: "A Dung, chúng ta về thành nhé?"

Lý Dung nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Phụ thân, con đói."

Kim Lăng hầu sững sờ, nữ nhi đói bụng, vậy thì không thể để nữ nhi đói bụng cưỡi ngựa về thành!

"Vậy phụ thân dẫn con đi ăn cơm, con muốn ăn ở đâu?"

Lý Dung hoàn toàn không để ý đến tiếng nghị luận nhao nhao chung quanh, quay đầu nhìn một chút, chỉ vào tiệm cơm gần cửa học đường nhất.

Kim Lăng hầu đành phải dẫn nữ nhi đi vào, sau khi lên lầu hai, Lý Dung tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy đại môn học đường Kim Lăng.

Cố Tấn và Kawamoto Jiro vẫn ngồi ở bên trong đại môn nghỉ ngơi, cũng không dám làm gì mà đỡ lấy nhau đi vào.

Vừa rồi chưởng quỹ thấy hình ảnh Lý Dung đánh người cho nên không dám thất lễ, đi tới chào hỏi.

DTV

"Khách quan, giữa trưa ngài muốn ăn gì?" Kim Lăng hầu vung tay lên: "Dem tất cả các món lên!

Chưởng quỹ cười ha hả: "Khách quan chờ chút, lập tức có ngay!"

Lý Dung vội vàng gọi chưởng quỹ lại: "Chưởng quỹ, bên này các ngươi có bao nhiêu món?”

Chưởng quỹ vội vàng báo tên món ăn: "Bên này chúng ta có tổng cộng 18 món! Trong đó có 4 món rau trộn, 4 món rau xào...

Nghe chưởng quỹ nói ra một chuỗi món ăn thì Lý Dung khoát tay áo.

"Chưởng quỹ, làm phiên các ngươi mang bốn món bán chạy nhất ra đây, tốt nhất là có món mặn có món chay."

Chưởng quỹ sững sờ: "Hầu gia, đại tiểu thư, chỉ gọi bốn món thôi sao?"

Lý Dung gật đầu: "4 món là đủ cho hai người chúng ta ăn, nếu gọi hết 18 món lên thì chúng ta không ăn hết."

"Cũng chiêu đãi người hầu và thị vệ bên dưới. Một bàn tám người, mỗi bàn tám món ăn, bốn thịt bốn rau, bảo đảm ăn no." Kim Lăng hầu nhìn thấy nữ nhi sắp xếp nhiều như vậy: "Chúng ta chỉ có bốn món ăn thôi sao?"

Một bàn của thị vệ ở bên dưới còn có tám món ăn.

Lý Dung tự tin nói: "Nếu ăn hết bốn món mà phụ thân vẫn cảm thấy đói thì chúng ta sẽ gọi thêm!"

"Chưởng quỹ, ngươi cũng không thể bởi vì chúng ta là chủ tử mà cho chúng ta ít hơn.

"Cũng không cần ngươi cho thêm, bình thường bán cho người khác bao nhiêu thì bán cho chúng ta bấy nhiêu."

"Nếu như ta biết ngươi lừa gạt ta thì sau này ta sẽ đập cửa tiệm của ngươi, còn tặng cho ngươi chiếc biển hiệu hắc điếm”"

Chưởng quỹ tử nghe thấy đại tiểu thư Kim Lang Hau noiloi nhu vay thi tren tran co ba vach den.

Sống mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có tiểu thư cản đảm như Vậy.

Nhưng mà chưởng quỹ có thể biết được, mặc dù vị đại tiểu thư này cường thế, nhưng lại có tính cách tốt, biết tiết kiệm. Là chưởng quỹ, đương nhiên ông ta hy vọng khách hàng không tiết kiệm, như vậy thì có thể bán được nhiều đồ ăn hơn, ông ta cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng mà ông ta cũng chỉ dám nghĩ những lời này ở trong lòng, không dám nói ra.

"Đại tiểu thư nói đúng, cần phải đủ trọng lượng, số đồ ăn này đủ cho hai người ăn." Lý Dung gật đầu một cái: "Vậy nhanh chóng đi sắp xếp đi! Để tiểu nhị mang trà ấm lên cho chúng ta là được, không cần đặc biệt phục vụ ở chỗ này."

"Vâng!" Chưởng quỹ tử đáp lời, cúi đầu lui ra ngoài.