"Cố huynh, cứu mạng, bây giờ rất cấp bách, ngươi quay về phủ tổng đốc để tìm hiểu tin tức đi." Cố Tấn sửng sốt, gương mặt lộ vẻ khó hiểu: "Rốt cuộc có chuyện gì hả?" Kawamoto Jiro trả lời: "Hàng trăm con thuyền chở hàng của chúng tôi, bị kẹt ở cảng, không thể xuất bến được, hàng hóa của ngươi cũng ở đó." Cố Tấn nghe xong câu này, liền cảm thấy nóng nảy. Nhưng trong lòng lại vui mừng như hoa, Lý chỉ huy đã động thủ rồi, hắn ta cũng có thể xóa đi vết nhơ trên người. "Xuyên huynh, huynh mọi thứ đều ổn mà? Là thuyền bị hư, hay là có nguyên nhân khác?” Hắn ta nhìn thấy Cố Tấn lo lắng, nên hơi yên tâm.
Vừa lo lắng, và đau lòng ve những món hàng hóa kia, Cố Tấn mới có thể tận tâm tận lực làm việc.
"Lý lý chỉ huy, hắn đang luyện binh, và diễn tập kiểm tra hàng hóa, kiểm tra thử có ai buôn lậu hay không.
Cho dù có công văn của quan phủ cho thông quan, cũng không cho đi, hôm qua đã lục soát năm chiếc thuyền rồi, hôm nay còn tiếp tục lục soát nữa, làm việc rất chậm chạp."
Nghe nói như thế, Cố Tấn sửng sốt, sợ đến mức không nói nên lời.
"Ta đã nói rồi mà, đã dặn các ngươi nên cẩn thận một chút, cho dù có công văn quan phủ viết, đôi khi cũng không hữu dụng.
Bây giờ Lý chỉ huy và Cố gia nhà ta có xích mích, bây giờ muốn hại Cố gia ta, rất hợp tình hợp lý. Nếu như không cho kiểm tra, sẽ bị nghi ngờ đang buôn lậu. Xuyên huynh, ta biết những chiếc thuyền kia, đang có vấn đề. Nếu không, các ngươi đã không đến tìm ta."
"Ngươi nói thật cho ta biết, trong hơn bốn trăm chiếc thuyền kia, đã giấu bao nhiêu đồ, nếu như không nói thật, thì chờ sau khi điều tra rõ ràng, ta cũng sẽ bị kéo vào."
Kawamoto Jiro đương nhiên sẽ không nói thật với Cố Tấn, gương mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Tâm hai thuyền, ngươi chắc chứ”
Trong lòng hắn ta tức giận, chắc chắn không phải hai thuyền, mà là hơn một nữa.
Nếu như bị Lý chỉ huy phái người tra ra được, thì tịch thu hết tất cả. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bây giờ chắc tâm mấy trăm vạn lạng bạc. Nhưng Cố Tầm vẫn đánh giá thấp sự tham lam của đám người Kawamoto.Jiro, vừa buôn lậu vật phẩm, không chỉ gấp tám lân, mà còn mang theo vũ khí bị cấm. Còn những thợ rèn có tay nghề giỏi, trong những người này còn có những người tự nguyện đi Oa quốc, vì tiền công cao, còn có những người bị bắt đi.
Kawamoto Jiro nhìn thấy ánh mắt của Cố Tấn có chút đáng sợ, ngại ngùng cười. Hơn hai thuyên, nhưng ước chuyền bốn thuyền.
Cố Tấn nghe nói như thế, vẫn không dám tin.
Nhưng bây giờ hắn ta cũng lười hỏi, dù sao những món đồ kia cũng không chạy được, tất cả đều rơi vào trong tay của Đại Chu.
DTV
"Những người các ngươi, cũng quá tham lam đi, mỗi lần đi, đều nộp thuế không được hả."
"Mặc dù có nhiều bạc, nhưng không an toàn, lợi ích giao dịch trên biển nhiều như thế, các ngươi không muốn bỏ tí bạc ra?" Gương mặt Kawamoto Jiro hơi khó xử, bọn họ cũng muốn giao dịch bình thường. Nhưng tiền kiếm được từ giao dịch bình thường, đa số đều bị cấp trên là Đại tướng quân lấy đi.
Bọn họ nghe theo lệnh của đại tướng quân, mua sắm vũ khí sắc bén, mời thợ thủ công có tay nghề, cần bạc, cũng chỉ có buôn lậu mới kiếm được nhiều bạc để bổ sung vào.
"Đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng đến phủ tổng đốc, xem nên xử lý như thế nào."
Cố Tấn vò đầu, gương mặt hơi lo lắng. "Chắc chắn lại bị Tam thúc đánh cho một trận rồi."
"Vì sao Tam thúc lại đánh ngươi? Ngươi không nói cho Tam thúc biết, hàng hóa của ngươi cũng có ở trên thuyền à?"
Cố Tấn liec mắt nhìn Kawamoto Jiro, dưới tình thế cấp bách này, tự nhiên lại ngu xuẩn như thế này?
"Bình thường ta chỉ muốn đọc sách, làm thánh hiền, bây giờ tự nhiên quan tâm đến chuyện thuyền của thương nhân, chắc chắn Tam thúc sẽ hoài nghi."
"Miệng có thể nói dối, nhưng Tam thúc nhà ta sẽ để ý đến hành động, mà đoán ra, tam thúc thông minh như thế, ta có thể làm sao bây giờ?"
diro Kawamoto nghe như thế, liền ngây ngốc. "Cố huynh, vậy làm phiền huynh rồi, chờ sau khi thuyền thuận lợi ra khơi, kiếm được nhiều bạc, ta sẽ chia cho ngươi nhiều một chút." Cố Tấn nghĩ, sau đó vẫy tay, lắc đầu, thở dài một tiếng. "Có nhiều bạc cũng không tốt, chờ sau khi ta trả lại cho ngươi mười vạn lạng bạc, ta sẽ không làm nữa. Dù sao đây cũng là chuyện trái pháp luật, mặc dù chỉ buôn lậu các loại trà sứ, nhưng sau khi điều tra ra, thì tiền đồ của ta bị hủy hết." Kawamoto Jiro nhếch miệng, nhìn về phía của Cố Tấn, khuôn mặt gian sảo. "Cố huynh, huynh đệ chúng ta, lúc làm ăn phát tài, làm sao có thể quên được huynh chứ, làm ăn dài lâu mà. Huynh yên tâm, mặc kệ hàng hóa xảy ra vấn đề gì, bọn ta sẽ không khai ra huynh đâu."
Cố Tấn hoảng sợ, thử dò hỏi:
"Đồ tốt cũng không dễ cầm như thế này, chẳng lẽ cả đời này ta phải trói buộc cùng một chỗ với ngươi sao?"
Kawamoto Jiro cười: "Trước kia chúng ta đã nói rồi, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."
Cố Tấn yên lặng nhìn Kawamoto Jiro, một lúc sau, mới thở dài một tiếng. "Ngươi tiếp cận ta, cũng vì muốn lôi kéo ta à?
Cho dù sau này làm quan, cũng không thoát khỏi sự khống chế của các ngươi?" Kawamoto Jiro vỗ bả vai của Cố Tấn, cười đến mức không quan tâm đến hình tượng của bản thân, hy vọng Cố Tấn có thể hiểu ra nhanh chóng.
"Cố huynh, ngươi nói Tam thúc luôn khinh thường ngươi, chèn ép ngươi, phụ mẫu của ngươi đều đã mất rồi, lại không quen biết ai, nên nữa đời sau rất khó de phất lên.
Ngay cả hôn sự ngươi cũng không thể làm chủ, muốn ra ngoài ăn một bữa lớn, nhưng cũng không được, nhưng bây giờ sau khi ngươi và ta phát tài, sẽ khác đi. Sau này ta dẫn ngươi đi kiếm tiền, ngươi làm quan, chiếu cố việc làm ăn của ta, để việc làm ăn có thể thuận lợi hơi một chút. Chúng ta đây là hợp tác cùng nhau, cùng có lợi mà, chuyện tốt như thế này, nên vui vẻ một chút, bọn ta nhất định sẽ dùng hết sức lực để giúp đỡ ngươi."
Cố Tấn như nghĩ thông suốt, sau đó nở nụ cười.
"Xuyên huynh nói đúng, không có bạc thì cũng không đi xa được, ta gặp khó khăn, đều có Xuyên huynh giúp đỡ và giải quyết, nên Cố mỗ vô cùng biết ơn."
Nhìn thấy Cố Tấn không có phản kháng, Kawamoto Jiro nở nụ cười, vỗ bả vai của Cố Tấn.
“Chuyện này, chúng ta cùng nhau hợp tác, sẽ tốt hơn nhiều, không cần phải áp lực, bây giờ chúng ta dùng hết sức lực, để cho những chiếc thuyền chở hàng rời đi." Cố Tấn gật đầu, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Xe ngựa tiến đến thành Kim Lăng, đến cửa phủ Tổng đốc.
Mới vừa vào cửa, Cố Tấn liền nhìn thấy tam thúc Cố Thiệu đang chuẩn bị ra cửa. “Tam thúc, thúc đi đâu vậy?”
Cố Thiệu nhìn thấy Cố Tấn trở về lúc này, nhưng ngày hôm nay cũng không phải nghỉ, liền lớn tiếng quát: "Cho ngươi đi học, ngươi lại trốn học, nếu như không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ đánh ngươi.
Cố Tấn nhanh chóng lui về phía sau hai bước, trốn ở phía sau lưng của Kawamoto Jiro.
"Tam thúc, trong người của con không thoải mái." Kawamoto Jiro cũng vội vàng nói:
"Đúng vậy, Cố tổng đốc, đêm qua bụng của Cố huynh không thoải mái, nên sáng sớm ta đưa huynh ấy đến y quán khám bậy, bây giờ mới đỡ, cũng không phải cố ý trốn học, nên mong Cố tổng đốc tha lỗi." Cố Tấn ở sau lưng của Kawamoto Jiro, nháy mắt với Cố Thiệu.
Cố Thiệu hừ lạnh một tiếng:
"Nếu như ngươi không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, ta phải đi đến nha môn, xử lý chuyện quan trọng."
Nói xong, Cố Thiệu nhanh chóng rời đi. Kawamoto Jiro nhìn Cố Thiệu rời đi, cũng có chút sốt ruột.
"Cố huynh, sao huynh không đuổi theo. Không đuổi theo thì làm sao có thể lấy được tin có ích chứ."
Cố Tấn xua tay áo: "Thành Kim Lăng gần đây xảy ra chuyện lớn, có mấy trăm chiếc thuyền ở cảng không ra khơi được, bị kiểm tra, tam thúc ta đương nhiên cũng đã nhận được tin tức, rất nhiều văn thư thông quan đều được tổng đốc ký tên, bây giờ bị Lý Nguyên Thanh chặn lại, không thể sử dụng."