Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 623




Liễu Vân Nhi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: "Không, ta sẽ không đi đâu, ta sẽ c.h.ế.t ở chỗ này, ta không muốn rời phụ mẫu ta quá xa." Liễu Phán Nhi nghẹn ngào nức nở: "Người không nỡ xa phụ mẫu quá xa, vậy tại sao lại đành lòng rời xa nữ nhi mình như vậy? Nữ nhi của người còn nhỏ như vậy, nếu người chết, nó sẽ không chỉ bị bắt nạt, mà nó còn không có mẫu thân nữa!" Liễu Vân Nhi khóc, khuôn mặt hốc hác, hai tay chỉ toàn là xương, sờ lên mặt con gái mình: "Xin lỗi... Thật xin lỗi..." Không lâu sau khi giao phó chuyện hậu sự, Liễu Vân Nhi qua đời. Để chứng tỏ mình đối xử tốt với thê tử, Từ Gia Thịnh đã tổ chức một đám tang hoành tráng để che đi bộ mặt xấu xí vì nuốt trọn hết cửa cải của mình. Liễu Phán Nhi khóc lóc thảm thiết trước mộ phần của mẫu thân, nhưng nàng cũng chẳng biết nên làm gì.

Sau này nàng chính là người không có mẫu thân, những kẻ được gọi là người thân đều là những kẻ muốn hãm hại nàng.

Nàng giống như loài giun dế đang kéo dài hơi tàn, sống một cuộc đời vô cùng hèn mọn ở Liễu gia.

Tất cả những gì nàng được ăn là đồ thừa trong nhà, ngay cả bữa ăn của hạ nhân còn không bằng.

Thậm chí vì để đủ ăn, nàng còn lẻn vào nhà bếp, về sau bị bắt gặp, đã bị Từ lão thái thái đánh tới mức bán sống bán chất.

Nếu không nhờ có một người hạ nhân già trong nhà nhìn không nổi, lén giấu chút thức ăn đưa cho Liễu Phán Nhi, nàng có khả năng đã sớm c.h.ế.t đói rồi.

Người hạ nhân già này là người chăn ngựa trong nhà, mọi người gọi ông là Mã Tam, bởi vì ông chỉ biết nuôi ngựa, trên mặt còn có ba cục bướu lớn.

Dù một bên tay của ông đã bị chặt đứt, nhưng vì từng cứu Liễu lão gia một mạng, lại còn biết chăm ngựa, nên được cho ở lại Liễu gia.

Những năm gần đây, toàn bộ việc Từ Gia Thịnh đã làm, người chăn ngựa đều nhìn thấy, mặc dù trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng rốt cuộc ông chỉ là một hạ nhân, không thể làm gì được.

DTV

Suy cho cùng ngay cả họ hàng của Liễu gia, cũng đã bị Từ Gia Thịnh mua chuộc, không ai ra mặt làm chủ cho Liễu Phán Nhi.

Mã Tam chỉ có thể len lén giúp đỡ Liễu Phán Nhi.

Một hôm nọ Liễu Phán Nhi bắt gặp người chăn ngựa đang đứng tấn, thì lập tức tiến lại gần: "Mã gia gia, người có biết võ công không a?

Trên gương mặt già nua của Mã Tam, tràn ngập nụ cười: "Đương nhiên, chẳng những ta biết võ công, mà võ công còn rất cao cường đấy, chỉ do gặp phải kẻ thù mạnh hơn, nên mới bị c.h.é.m mất một bên tay.

Đôi mắt Liễu Phán Nhi sáng rỡ: "Ma gia gia, người dạy ta luyện võ đi, ta muốn học, vậy thì ta có khả năng tự bảo vệ chính mình rồi."

Mã Tam nghĩ Liễu Phán Nhi đáng thương, bây giờ vẫn còn nhỏ, đợi đến sau này cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn, nhưng nếu học được võ công, ít ra về sau sẽ có thể bảo vệ tính mạng.

"Luyện võ rất gian khổ, con kiên trì nổi không?" Mã Tam hỏi: "Tuy luyện võ rất gian khổ, nhưng sau này khi biết võ công, con sẽ có năng lực tự vệ. Cho dù tương lai con muốn rời khỏi Từ gia, thì vẫn có thể bảo vệ bản thân an toàn."

Liễu Phán Nhi lớn lên trong hoàn cảnh tàn khốc ác liệt, đương nhiên hiểu được đạo lý này, liên tục gật đầu: "Mã gia gia, ta học."

Nụ cười trên khuôn mặt Mã Tam vẫn nguyên vẹn như cũ: “Bạn học, ta sẽ dạy, sau này con hãy đến đây vào mỗi tối." "Được!" Liễu Phán Nhi đồng ý, những ngày tiếp theo lập tức thực hiện lời hứa. Ban ngày, Liễu Phán Nhi luôn cố gắng tìm kiếm thức ăn, tránh khỏi những lời trách mắng, đánh đập của người Từ gia.

Đến buổi tối, dù có lạnh đến đâu, đói đến mức nào, vẫn sẽ chạy đến luyện võ với Mã Tam.

Đôi lúc Mã Tam còn giữ lại hai cái bánh bao, để dành cho Liễu Phán Nhi ăn.

Liễu Phán Nhi rất chăm chỉ, võ công tiến bộ một cách nhanh chóng.

Những ngày như vậy trôi qua, Liễu Phán Nhi cắn răng kiên trì, thoắt cái đã qua năm năm.

Liễu Phán Nhi đã mười ba tuổi!

Liễu Phán Nhi lớn lên rất xinh đẹp nên

khiến thê tử của Từ Gia Thịnh vốn đã

chướng mắt mình, càng làm đám nhi tử

Từ Gia Thịnh ức h.i.ế.p cô.

Vì không muốn để Liễu Phán Nhi ở nhà

làm mình thấy chướng mắt nữa, nên sau

này bà ta nhanh chóng lén lút tìm cho

Liễu Phán Nhi một mối hôn sự rất xa.

Mặc dù gia đình đối phương có một

doanh nghiệp lớn, nhưng tính cách tàn

bạo, đã g.i.ế.c c.h.ế.t ba người thê tử.

Một nha hoàn làm ở viện tử của Từ phu

nhân nghe trộm được, đã kể lại với Liễu

Phán Nhi.

Chỉ có Liễu Phán Nhi vào thời điểm nàng ta bị bệnh, lấy thuốc cho nàng ta, nhờ vậy nên tiểu nha hoàn mới không bị thiêu chất.

Tiểu nha hoàn này tên là Tiểu Thúy, nàng ta luôn ghi nhớ ơn cứu mạng, vì thế không muốn đại tiểu thư lương thiện bị gả cho một nhân vật ác độc để rồi bị đánh chất.

"Tiểu thư, đây là tất cả ngân lượng mà ta tích góp được, tổng cộng ba lạng bạc và hai trăm xu, tiểu thư hãy cầm theo số bạc này rồi tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi ạ.

Liễu Phán Nhi biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, tuy rằng trong lòng vẫn thấy sợ hãi, nhưng nàng biết rõ ở lại chỉ có đường chết, còn không bằng rời đi, mạo hiểm một lần thì may ra còn có thể sống sót.

Liễu Phán Nhi lắc đầu, không nhận ngân lượng của Tiểu Thúy: "Tiểu Thúy, đây là ngươi vất vả tích góp được, ngươi chịu đến báo cho ta tin tức này, ta đã rất biết ơn ngươi rồi."

"Về sau ngươi vẫn sống ở nơi này, nếu đưa số bạc này cho ta, ngươi sẽ không có của hồi môn, không thể tìm thấy một tấm phu quân tốt."

Nhưng thái độ của Tiểu Thúy kiên quyết, cam túi vải thô mạnh mẽ nhét vào tay Liễn Phán Nhi.

"Tiểu thư, quả thật là cuộc sống ở Từ gia rất khắc nghiệt, nhưng mà ta vẫn có thể ăn no mặc ấm. Còn về của hồi môn, sau này ta tích góp dần, dù gì ta vẫn còn nhỏ nên không hề gấp."

"Nhưng nếu tiểu thư có bạc, trên đường đi người sẽ được dễ dàng hơn rồi. Tiết kiệm một chút thì vẫn đủ dùng trong một thời gian. Tiểu thư thông minh như vậy, nhất định có thể sống sót."

Liễu Phán Nhi lau nước mắt đi, gật đầu: "Chờ ta thoát khỏi cảnh khốn cùng này, ta nhất định sẽ đền đáp ngươi."

"Tiểu Thúy, ngươi phải sống thật tốt, hôm nay ngươi cho ta mượn ba lạng hai đồng bạc, tương lai ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần, ta sẽ trả lại ngươi ba trăm hai mươi hai lượng bạc.” Tiểu Thúy cũng nở nụ cười, lau nước mắt: "Vậy ta chờ tiểu thư trả lại ta ba trăm lượng bạc.”

"Chu gia ở Vũ Thành ngày mốt sẽ đến đây rồi, tiểu thư, người đừng trì hoãn thêm nữa, mau đi sớm đi ạ."

"Ừm!" Liễu Phán Nhi gật đầu: "Tiểu Thúy bảo trọng."

Vào nửa đêm, Liễu Phán Nhi đến tiểu viện hoa mai mà mẫu thân từng nói với nàng.

Tìm thấy cái giếng và tảng đá lớn bên cạnh giếng, ngay sau đó nàng cẩn thận câm xẻng đào lên.

Quả nhiên dưới một thước* bùn đất, phát hiện một cái hộp nhỏ, bên trong có sáu lượng vàng nguyên bảo mười lượng bạc, còn có một xấp ngân phiếu của tiền trang Hằng Thông. (*: 1 thước = 1⁄2 mét)

Sau khi nhặt những thứ này lên, Liễu Phán Nhi cẩn thận lấp lại hố, rồi bỏ hộp bạc vào túi.

Trong chuồng ngựa, nàng đặt một thỏi vàng vào nơi cho ngựa ăn hàng ngày, đây là nàng muốn tỏ lòng hiếu kính với công ơn giảng dạy của Mã Tam bốn năm qua. Nàng không nói lời tạm biệt với Mã Tam, trốn ra bằng hang chó bí mật đã bị bỏ hoang.

Có lẽ điều này mới là tốt nhất đối với ông. Liễu Phán Nhi đứng bên ngoài nhà lớn của Liễu gia một hồi lâu, nói lời tạm biệt với mọi thứ của trước kia.

Nếu cuộc đời cho nàng cơ hội, thì nàng nhất định phải trả thù.

Lúc này trời đã gần sáng, Liễu Phán Nhi cởi quần áo ra, thay một bộ y phục là từ bông vải thô của gã sai vặt, phủ đầy bùn đất lên mặt làm nó chuyển sang màu đen.

Trong hộp đều là những thỏi vàng nguyên chất, nàng đang trong bộ dạng của một gã sai vặt, dĩ nhiên không dám cầm nguyên một thỏi vàng đi mua bánh bao. Lúc này, chỉ còn cách dùng đến ba lạng hai lượng tiền lẻ mà Tiểu Thúy đưa cho. Nàng mua hơn một chục cái bánh bao vác trên lưng, ăn một chiếc bánh bao, rồi nàng đến phiên chợ sáng để mua ngựa. Trong quá trình học võ công với Mã Tam, nàng cũng đã học cách nuôi ngựa chọn ngựa, biết loại ngựa nào tốt. Nàng hạ thấp giọng nói của mình, nhận xét về từng con ngựa mội. Người buôn ngựa nhìn thấy Liễu Phán Nhi bình phẩm đủ thứ về ngựa, rõ ràng là người có chuyên môn. Nên dù cho nhìn nàng khá lạ mặt thì cũng không dám lừa gạt, nghĩ rằng đây là thiếu gia nhà nào đó muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Vì vậy, Liễu Phán Nhi đã chi năm mươi sáu lượng bạc để mua ngựa, và mười lượng bạc để mua yên ngựa.

Một thỏi vàng trị giá mười lượng vàng, tương đương với một trăm lượng bạc. Liễu Phán Nhi vui vẻ hào phóng nói: "Mau thối bạc đi, chủ tử nhà ta đang chờ đấy, nếu công việc của chủ tử nhà ta mà bị chậm trễ, thì cửa tiệm này của ngươi cũng đừng mong mở nữa."

Người buôn ngựa thấy vậy, càng xác định suy đoán trước đó, không dám có ý đồ xấu, nhanh chóng thối lại ba mươi bốn lượng bạc.

"Đứa nhỏ này không tồi, vừa nhìn đã biết ngươi là người thông minh, không lạ gì khi tuổi còn nhỏ mà đã có thể giúp chủ tử nhà ngươi làm việc.

"Chúng ta cũng có duyên, sau này hãy thường xuyên ghé thăm tiệm ta, ta tặng ngươi hai cái hau bao để đựng đồ."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, bày ra khí chất phóng khoáng của bậc nam nhân: "Vị đại thúc này đúng là biết buôn bán, yên tâm, ngươi đưa ra giá cả hợp lý, yên ngựa cũng tốt, sau này có việc làm ăn gì, chắc chắn sẽ tới tìm ngươi."

Người buôn ngựa được Liễu Phán Nhi khen ngợi nên rất vui vẻ, còn tự mình lắp yên ngựa lên cho nàng, rồi buộc chặt hầu bao.

Liễu Phán Nhi cất một số thứ không quan trọng vào trong cái hầu bao, còn đồ vật quan trọng vẫn nên cõng trên lưng.

Đến khi mặt trời ló dạng, nàng cưỡi ngựa rời khỏi thành Tang, rời khỏi nơi nàng sinh ra, và rời khỏi đã mang đến cho nàng biết bao sự khổ cực, uất hận và đau khổ.

Ra đến ngoài thành, Liễu Phán Nhi không lập tức chạy trốn mà đi đến phần mộ của tổ tiên Liễu gia.

Nàng quỳ gối bên cạnh bia mộ của mẫu thân, dập đầu với mẫu thân Liễu Vân Nhi. Mặc dù người phụ nữ này đã vì một người đàn ông mà làm rất nhiều điêu ngu ngốc, nhưng rốt cuộc thì bà cũng là người mang nàng đến cuộc đời này, bà đã cố gắng hết sức để bảo vệ nàng rồi.

Liễu Phán Nhi lại dập đầu với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nếu kiếp này có thể gầy dựng được cơ nghiệp riêng, nàng nhất định quay về báo thù.

Còn nếu nàng không đủ sức xây dựng được gì, thì nàng chỉ còn cách tự bảo vệ mình, có thể sẽ không thể quay trở lại. Cưỡi lên lưng ngựa lần nữa, Liễu Phán Nhi quan sát bốn phía, sau đó thúc ngựa đi khỏi đó.

Han là Liễu gia sẽ sớm biết chuyện nàng đã rời đi, vậy nên Liêu Phán Nhi càng không dám dừng lại, nàng không còn bất kỳ vướng bận gì.

Trời đất rộng lớn, cuối cùng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết nên đi về đâu, lập tức nhớ đến di mẫu mà mẫu thân từng nhắc qua, bà ở thành Tây Bắc.

Liễu Phán Nhi đã có mục tiêu rõ ràng, nên cai trang thành nam nhân, sau đó đi tới thành Tây Bắc. Nàng dùng giấy dầu gói kỹ số bạc lại, rồi khâu nó vào trong y phục, thậm chí đế giày nàng cũng giấu đi, vàng cũng chia ra nhét nhiều nơi.

Mấy việc này đều học từ Mã Tam trong lúc ông kể lại cuộc hành tẩu giang hồ khi xưa, Liễu Phán Nhi nghe được, lập tức nhớ kỹ.

Tuy dáng người nàng khá cao ráo, nhưng sau cùng thì nàng vẫn chỉ mới mười ba tuổi, cộng thêm nhiều năm ăn không đủ no, nên có hơi yếu ớt, nhưng may mắn nàng thường xuyên rèn luyện võ công nên sức lực khá mạnh mẽ.