Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 648




Người Cố gia không được, bà ấy đã già, có rất nhiều việc người hầu không thể làm được, đương nhiên không thể chiêu đãi những hào môn quý phụ ở kinh thành. Tóm lại là một đại ân, trong lòng Cố lão phu nhân vẫn sẽ nhớ kỹ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Liễu Phán Nhi và Te tam phu nhân mỗi người lên xe rời đi.

Lúc này, trong phủ công chúa ở sát vách, nến đỏ tỏa sáng rực rỡ, niềm vui rạng ngời.

Nam nữ hoan ái, tình ý triền miên.

Không lâu sau khi Liễu Phán Nhi trở về nhà, Lý Thanh Nguyên cũng quay lại với Lý Đại Bảo. Lý Đại Bảo làm quan ở kinh thành được nửa năm, quen biết không ít người, hôm nay còn giới thiệu với phụ thân Lý Nguyên Thanh của mình nữa.

Tuy Liễu Phán Nhi mệt mỏi nhưng không buồn ngủ, thấy Lý Nguyên Thanh và Lý Đại Bảo tinh thần tốt nhưng lại có mùi rượu, thì bắt bọn họ uống canh giải rượu.

Canh giải rượu có vị không ngon lắm nhưng đây là công thức độc đáo của Liễu Phán Nhị, có tác dụng rất tốt.

Lý Đại Bảo chỉ uống nước ấm, phụ thân cậu cấm cậu uống rượu.

"Mẫu thân, hai người sắp rời kinh thành phải không?" Lý Đại Bảo hỏi Liễu Phán Nhi, cậu muốn ở cùng gia đình, không muốn ở lại kinh thành một mình.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Be hạ bổ nhiệm phụ thân con làm Đại Đô thống phương bắc, thống lĩnh đại quân phương bắc chống lại cuộc xâm lược của Bắc Nhung. Ta và phụ thân con cứ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều nên ta muốn đi cùng ông ấy” Lý Đại Bảo suy nghĩ rồi gật đầu: "Người một nhà thì phải ở cùng nhau, con có thể hiểu được. Vậy được rồi, ngày mai khi con thượng triều sẽ xin bệ hạ từ quan, con không làm nữa, con muốn đi thành Tang cùng với mọi người. "

Nghe được lời này, Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Đại Bảo, đó là quan lục phẩm, là chức quan đàng hoàng. Có bao nhiêu học giả sau khi thi đậu tiến sĩ muốn làm quan lục phẩm còn không chắc là có thể làm đâu."

Lý Đại Bảo gãi đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dựa dẫm: "Nhưng ở kinh thành chỉ có một mình con, con nhớ mọi người."

Liễu Phán Nhi cũng không nỡ xa Lý Đại Bảo, nhưng đôi khi nàng bất lực như vậy, lòng trung thành và hiếu thảo không thể vẹn toàn, tương lai và tình thân cũng không thể vẹn toàn, thế là Liễu Phán Nhi nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Phu quân, chàng nói xem bây giờ phải làm sao đây?"

Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Muốn cùng chúng ta đi về phương bắc, chưa hẳn là phải từ quan đâu. Ngươi là mệnh quan triều đình, sau này thành thân sẽ có chỗ lợi, không nên dễ dàng từ bỏ."

Điều này cũng giống như thế hệ sau khó khăn lắm mới thi đậu nhân viên công vụ, hơn nữa còn là trụ cột công nghệ cao của nha môn ở kinh thành.

Muốn không làm nữa sao, như vậy không thể được.

Trẻ con còn nhỏ chưa hiểu được, cũng không biết mức độ nặng nhẹ, nhưng người lớn không thể không dự tính cho con mình.

Lý Đại Bảo vò đầu, nhìn về phía phụ thân: "phụ thân, người giúp con nghĩ xem, như thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường?"

Lý Nguyên Thanh cười hỏi: "Những thợ thủ công của bệ hạ đã học được cách chế tạo ra lưu ly và đồng hồ rồi phải không?”

Lý Đại Bảo gật đầu: "Học được rồi, nhưng vẫn là người bên con phụ trách chế tạo một số bộ phận then chốt. Đặc biệt là thiết bị chống mở ra từ bên trong, chỉ có người của con biết làm."

Lý Nguyên Thanh cười: “Con có còn nhớ trước đây lúc nung lưu ly, có cục đá bị nung thành bột không? Sau khi thấm nước thì lại trở thành một hòn đá cứng?" Lý Đại Bảo liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng là có loại vật chất này, ngay từ đầu con cũng không để ý, vê sau con phát hiện chúng giống như hòn đá. Có điều lúc đó sự chú ý đều dồn vào lưu ly, dù sao thì đó cũng là thứ đồ vật đẹp lại có giá trị nên mới không chú ý quá nhiều đến bột phấn."

"Phụ thân, làm sao vậy? Thứ đó còn có giá trị hơn lưu ly sao? Không phải chứ? Con cảm thấy không có khả năng. Phương pháp nung lưu ly đã giao cho bệ

hạ, bên này con không tham gia nữa." Liễu Phán Nhi cũng hiểu được dự tính của Lý Nguyên Thanh, cong môi cười: "Trời sinh ra ta hẳn có chỗ dùng đến ta, mọi thứ trên đời này đều có ích. Con nghĩ thử xem, nếu rải những thứ bột đó xuống mặt đất thì phải chăng nước sẽ không thấm qua được? Nếu trải nhựa lên mặt đường rồi thì sau này không cần phải đi bộ trên đường đất khi trời mưa nữa? Thứ này có thể dùng để xây nhà phải không?" "Có rất nhiều thứ cần con phải xác minh và khai phá. Khi con nói với bệ hạ những việc này thì bệ hạ sẽ sắp xếp cho con một công việc mới. Phương bắc có rất nhiều đá và các, đúng lúc có thể dùng để thí nghiệm. Như vậy thì vừa có thể cùng chúng ta đi phương bắc, vừa có thể tiếp tục làm việc cho bệ hạ, con còn có thể tiếp tục làm quan, một công mà làm được rất nhiều việc."

Vốn dĩ Lý Đại Bảo vẫn đang mặt mày nhăn nhó, đột nhiên hiểu được vấn đề sau khi nghe được lời nhắc nhở từ cha mẹ: "Phụ thân, mẫu thân, con đã biết phải làm gì rồi. Ngày mai con sẽ đến xưởng lưu ly, sau đó sẽ thu thập số bột còn lại rồi thử chế tạo, sau đó nói với bệ hạ rằng cần phải điều chỉnh tỷ lệ."

"Đến lúc đó, con có thể danh chính ngôn thuận theo cha mẹ đi đến phương bắc được rồi. Xa cách nửa năm, con sẽ nhớ hai người và đệ đệ muội muội lắm."

Liễu Phán Nhi trêu đùa: "Con theo chúng ta đi đến phương bắc, rời khỏi kinh thành thì không thể gặp vị hôn thê của con thường xuyên được!"

Lý Đại Bảo nghe vậy, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng: "Mẫu thân, Đại Bảo còn nhỏ, người đừng trêu chọc con. Hơn nữa, đợi sau này chúng con thành thân rồi, con sẽ có rất nhiều thời gian ở bên vợ con. Sau này con sẽ theo đuổi tiền đồ của mình, phụ thân cũng sẽ được bệ hạ giao phó những nhiệm vụ quan trọng nên về sau chúng ta càng không thể ở bên nhau nữa.

Những lời Lý Đại Bảo nói làm cho Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh vô cùng cảm động.

"Được, chúng ta theo con vậy. Những việc tiếp theo phải dựa vào bản thân con rồi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Trời không còn sớm nữa, hôm nay con cũng bận rộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Phụ thân, mẫu thân, hai người cũng ngủ sớm nha." Lý Đại Bảo đứng dậy, hành lễ với cha mẹ rồi rời đi.

Tìm được cách tốt nhất để đi cùng cha mẹ nên Lý Đại Bảo rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng.

Đợi Lý Nguyên Thanh uống xong canh giải rượu, Liễu Phán Nhi dìu Lý Nguyên Thanh trở vê phòng. Lý Nguyên Thanh hơi say giống như con gấu Koala giống nhau, ôm Liễu Phán Nhi chặt đến mức Liễu Phán Nhi không thể thoát ra được.

Không chỉ như vậy, Lý Nguyên Thanh còn gây chuyện, đôi bàn tay to lớn không thành thật.

Hết sờ chỗ này lại sờ đến chỗ kia, mà lại vì uống rượu nên cơ thể không tốt lắm, cơ thể của Liễu Phán Nhi không lên cũng không xuống được, ngọn lửa tà ác trong lòng không có nơi nào để giải tỏa.

DTV

Nếu Lý Nguyên Thanh đã không ngủ thì Liễu Phán Nhi sẽ trò chuyện với Lý Nguyên Thanh.

"Vừa rồi chàng nói với Đại Bảo về chuyện đất và xi măng, chàng muốn thúc đẩy công nghiệp hoá ở Đại Chu sao?”

Lý Nguyên Thanh có lẽ cũng biết Liễu Phán Nhi tức giận nên không làm loạn nữa, ôm lấy Liễu Phán Nhi, còn cố ý ấn đùi lên người Liễu Phán Nhi.

"Kệ cậu nhóc đi, dù sao thì ta cảm thấy đường không tốt nên ta cải tiến nó. Cầu không nhiều thì ta sẽ xây cầu. Người sống một đời, cây sống trăm năm. Chúng ta không lên kế hoạch gì cả, nhưng khi gặp phải thì chúng ta cần làm ngay." "Đừng làm khó chính mình mà hãy tìm việc cho con làm. Như vậy cũng tốt mà, nàng thấy sao? Nàng không muốn cuộc sống của mình càng thêm thuận tiện hơn sao?"

Liễu Phán Nhi cười: "Được, cứ làm theo lời chàng nói. Dù sao thì nhiều thứ như vậy, lấy chúng ra từng thứ một và thay đổi

cuộc sống của mình."

Đôi phu thê nhắm mắt lại, nói rất nhiều rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lại nói đến sau khi Lý Đại Bảo trở về, trong lòng kích động, ngủ không được nên viết một tấu chương.

Nhưng cậu không nộp cho bệ hạ ngay mà ngày hôm sau đến xưởng lưu ly, thu gom bụi trong lò, còn có một số đá đã nung thành bột, gom lại với nhau chất đầy hai chiếc xe lớn.

Có một số vẫn là những mảnh nhỏ, Lý Đại Bảo đã sai người đập tất cả những mảnh này thành bột, sau đó thử nghiệm ở hậu viện của nhà mình.

Phía sau có một viện tử cách tương đối xa nên chưa được lát đá xanh, bây giờ Lý Đại Bảo bắt đầu thử nghiệm lên phía trên. Sau khi thêm nước vào loại bột đó rồi làm mịn nó ở trên mặt đất.

Lý Đại Bảo lo lắng chim sẽ rơi vào, thế nên sai người trải tấm chiếu lên để che lại, để tránh bị những động vật nhỏ phá hoại.

Ba ngày sau, đã phơi khô rồi.

Lý Đại Bảo đứng lên trên nhảy qua nhảy lại, mặt đất vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu đổ nước xuống rồi lại đứng lên trên, mặt đường tuy rằng ướt nhưng cứng, và không bị lún xuống.

Qua vài ngày sau, bê mặt xi măng trải qua ánh nắng mặt trời thiêu đốt nên lộ ra vết nứt, vì vậy còn cần phải cải thiện.

Có được kết luận này, Lý Đại Bảo cầm tấu chương vào cung.

Về hành tung của Lý Đại Bảo, mỗi ngày đều sẽ có người báo cáo cho Chu Bình đế biết.

Ở trong mắt Chu Bình đế, Lý Đại Bảo chỉ là một đồng tử mang tiền đến, nhưng cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi biết được Lý Đại Bảo thu thập bụi, hắn ta cũng rất tò mò, Chu Bình đế đợi Lý Đại Bảo bước vào cửa để báo cáo cho hắn ta.

Không ngờ tới lần đợi này lại là bảy ngày. Nghe được Lương Bảo bẩm báo, Chu Bình đế cười ha hả, buông bút trong tay xuống: "Mau mời Thiên Công Hầu của tram vào."

"Dạ, thưa bệ hạ." Lương công công hiểu được vị trí của Lý Đại Bảo ở trong lòng Chu Bình đế, cũng vui mừng cho Lý Đại Bảo.

Lý Đại Bảo nhìn thấy đích thân Lương công công ra đón, cũng rất nhiệt tình: "Lương công công, ngày mới tốt lành." Lương công công cười: "Thiên Công Hầu cũng ngày mới tốt lành. Bệ hạ còn đang đợi, ngài mau cùng nô tài vào thôi."

"Đa tạ Lương công công." Lý Đại Bảo khách khí, đi theo bên cạnh Lương công công.

Đến ngự thư phòng, Chu Bình đế buông bút son trong tay xuống rồi đứng lên: "Đại Bảo, ngày thường ngươi rất bận, sao hôm nay lại có thời gian vào cung thế?"

Sau khi Lý Đại Bảo hành lễ với Chu Bình đế, từ trong tay áo lấy ra một quyển tấu chương: "Bam be hạ, nói ra thì rất dài, vi thân đều viết ở trong tấu chương, xin bệ hạ phê duyệt."

Lương công công nhận lấy tấu chương, sau đó đích thân trình lên cho bệ hạ.

Chu Bình đế cười rồi nhận lấy: "De tram nhìn xem."

Chu Bình đế mở tấu chương ra, lúc bắt đầu xem còn không xem trọng, nhưng càng vê cuối mắt hắn ta càng sáng ngời. Nếu đúng như Lý Đại Bảo nói như vậy, có thứ rẻ tiền có thể sửa đường, đường chính sẽ không còn lầy lội nên hằng năm không cần phải chi ngân sách để sửa đường nữa. Chu Bình đế nghĩ đến số tiền dùng để xây cầu và lót đường hằng năm phải tận mấy trăm vạn lượng bạc, cộng với việc xây dựng hệ thống thuỷ lợi, cứu trợ thiên tai, một năm phải hơn ngàn vạn lượng bạc. Thật đau lòng.

"Đại Bảo, những gì ngươi nói đều là thật sao?" Chu Bình đế đè nén kích động trong lòng, sau đó trầm giọng hỏi.

Nếu thật sự có thể làm được thì sẽ có lợi cho đất nước và nhân dân.

Mong muốn thực hiện phục hưng Đại Chu của hắn ta nhất định sẽ đạt được.

Lý Đại Bảo thái độ cung kính, nhưng ánh mắt lại rất tự tin: "Be hạ, vi thần đã thu thập được một ít xi măng, đã thử ở trong viện của mình. Mặt đường được lót ra quả thực rất cứng, cho dù ngày có mưa cũng sẽ không lầy lội."