Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 737




Thái phu tử mang theo đề mục, vui vẻ hớn hở mà trở lại dịch trạm, cơm chiều còn không rảnh ăn thì đã lập tức bắt đầu

đi làm bài thi.

Ông vẫn làm đến tận khuya, mà vẫn chưa thấy hài lòng.

Sau khi nến đã cháy hết rồi, người khác đều đã đi ngủ, lúc này Thái phu tử không có nến thì mới đi ngủ.

Buổi chiều ngày hôm sau, ông đã làm xong, có chỗ nào chưa biết, thì lại lật sách ra nghiên cứu một lần nữa, sau đó mới làm đề mục, tất cả đều được đưa đến trong tay của Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi phê chữa, không hổ là phu tử toán học, vô cùng lợi hại.

Tuy rằng trong không gian còn có toán học cấp ba, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn chưa kịp phiên dịch nó lại thành ngôn ngữ ở thời đại bây giờ, chờ đến khi đến kinh thành sẽ lại đưa cho Thái phu tử. Sau khi học xong cái này, Thái phu tử thật sự rất vui vẻ, hơn nữa còn vận dụng những kiến thức này, bắt đầu mở rộng ra nghiên cứu.

Hiện tại Thái phu tử phát hiện ra những cái mà ngày thường tối nghĩa khó hiểu, thậm chí là những thứ mà không có cách nào để chứng minh được thì có thể vận dụng những kiến thức này để tìm ra đáp án.

Vì thế Thái phu tử cũng bắt đầu nghiên cứu, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của Liễu Phán Nhi.

Trên đời này có rất nhiều người thông minh.

Chỉ có càng nhiều người cùng nghiên cứu thì mới có thể phát triển không ngừng, không ngừng tiến bộ.

DTV

Kỳ nghỉ ba tháng kết thúc, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, cùng với Cửu công chúa huyện thành, Cố Thiệu, thu dọn hành lý để chuẩn bị trở lại kinh thành.

Lúc này đã đến tháng mười lá thu vàng, Cố lão phu nhân không đành lòng rời bỏ tôn tử mà đi cùng con đến kinh thành. Nhưng dẫu sao cháu dâu, tôn tử, Liễu Phán Nhi, còn có vợ chồng son nhà Cố Tấn, tất cả đều ở kinh thành.

Một lão thái bà như bà ấy ở lại quê, cũng cảm thấy không thú vị.

Vì thế đoàn người đông đúc đi đến trước kinh thành.

Lúc này Lưu thị cũng đi theo, muốn ở bên cạnh Lý Lệ.

Trước khi đi, Lưu thị tự mình mang theo lễ vật, đi đến Đường gia.

Đường Nương Tử biết được Lưu Thị đến đây, thì vội vàng gác lại công việc, vui vẻ ra mặt: "Bà thông gia, không tiếp đón từ xa được, mời vào bên trong."

Lưu thị cười cười: "Phán Nhi và Nguyên Thanh phải về kinh thành, ta không thể bỏ A Lệ được, nên muốn đến kinh thành để cùng với bọn họ." "A Phương cũng là nữ nhi của ta, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt cả, ta cũng không muốn xa con bé, trước khi đi, đặc biệt đến đây để nhờ bà thông gia chiếu cố cho A Phương thật tốt."

Đường Nương Tử nghe được những lời này thì liên tục đồng ý: "Ta nói này bà thông gia, bà nói lời này là coi như ta là người ngoài rồi."

"A Phương là con dâu mà ta cầu ngàn lần vạn lần mới có được. Sau khi A Phương gả đến Đường gia, hiếu thuận với trưởng bối, tình đầu ý hợp với Đại Trụ, cuộc sống của vợ chồng son rất tốt."

"Cho dù ngươi không nói với ta, ta cũng sẽ chăm sóc cho A Phương thật tốt, coi con bé như là con gái ruột của mình, cũng sẽ không để cho A Phương phải chịu ấm ức."

Những lời này, đều là lời thật lòng thật dạ của Đường Nương Tử.

Nghe được những câu này, Lưu thị cười: "Nói thật, ta dám rời A Phương đi, đi theo A Lệ đến kinh thành, thật ra đều là vì bà thông gia đáng kinh cậy như bà."

"Có ngươi ở đây, cho dù là A Phương sinh hài tử, ở cữ, ngươi cũng có thể chiếu cố A Phương thật tốt. Chỉ là A Lệ không được như thế. Cố Thất Lang từ nhỏ đều đã mất đi phụ mẫu, đều là do một tay Bách Tằng tổ mẫu bổn gia nuôi dưỡng nên người." "Tuổi tác của Cố lão phu nhân đã cao, chuyện của hài tử, cũng không thể để lão nhân gia như bà ấy hao tâm tốn sức. Là hai người trẻ tuổi lại vừa mới bắt đầu sinh hoạt, không biết được nặng nhẹ. Lỡ như mà mang thai, không có trưởng bối ở bên cạnh thì không thể nào được."

Đường Nương Tử nghe được lời này thì hoàn toàn chấp nhận: "Bà thông gia, chuyện bà lo lắng cũng rất đúng. Chúng ta đều là nữ nhân, đều đã sinh hài tử, biết được nữ nhân sinh hài tử chính là đi một

vòng trước quỷ môn quan."

"Nữ nhân từ khi mang thai đến khi sinh hài tử, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận. Không có trưởng bối ở bên cạnh, thật sự là không được. Bà thông gia cứ yên tâm đi kinh thành, A Phương ở bên này còn có ta đây!"

Lưu thị cười cười: "Vậy ta cảm ơn."

Lưu thị không chỉ đến nói chuyện cùng Đường Nương Tử, mà còn đặc biệt đến chỗ của Chu Thúy Hoa.

"Thúy Hoa thẩm, ta đi kinh thành, A Phương ở đây cần có người chăm sóc. Lưu thị nói: "Thật ra ta không sợ A Phương phải chịu ấm ức ở Đường gia, mà là ta lo lắng rằng lúc con bé mang thai, lúc sinh hài tử, lỡ như ta không gấp rút trở về kịp, ngài nhất định phải giúp ta trông coi con be.…

Chu Thúy Hoa nghe được những lời này, liên tục gật đầu: "Ngươi yên tâm, trong lòng của ta hiểu rõ, chuyện của A Phương, ta sẽ trông coi con bé."

Lưu thị còn đi gặp tam quả phụ và Lý Anh Nương giải thích cho bọn họ một phen. Tam quả phụ cười nói: "Tiểu Hoa, ngươi cứ yên tâm mà đi đi. Ta và Anh Nương đều sẽ chú ý đến con bé giúp ngươi, chỉ cần A Phương phải chịu một chút ấm ức nào, ta đều có thể khiến cho Đường gia hối hận cũng không kịp."

Lý Anh Nương cũng gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu hoa tỷ. Ta sinh hai đứa nhỏ, nếu biết có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ giúp chăm sóc cho A Phương."

"Đa tạ." Lưu Thị cảm tạ.

Sau khi giải thích mọi chuyện, cho dù có không nỡ chia tay đến đâu, nhưng rất nhanh cũng phải tạm biệt.

Lý Phương biết mẫu thân vì mình mà đi khắp nơi nhờ cậy những người đáng tin, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.

Con đi ngàn dặm mẹ ở nhà lo lắng, hiện tại mẫu thân phải đi xa, cũng không thể bỏ được đứa con ở quê là nàng.

Lý Phương ôm chặt lấy cánh tay của mẫu thân, dịu dàng an ủi: "Mẫu thân, Tiểu Thành đại phu vừa mới bắt mạch bình an cho con, nói thân thể của con rất tốt, chuyện mang thai cũng là chuyện sớm muộn, lại còn có nhiều người chiếu cố cho con như thế, người căn bản không cần phải lo lắng."

Lưu thị cười cười, sờ sờ đầu nhi nữ: "Con là nữ nhi của ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì đều nhớ thương một ngày, làm gì có chuyện không lo lắng cho được?” "Từ nhỏ con đã là người có chủ ý, đi theo Liễu di nương của con cũng học được rất nhiều thứ, ở trên trấn Cát Tường phần lớn đều là người của chúng ta, ta cũng có thể hơi hơi yên tâm."

"Nếu có chuyện không vui, hoặc là có chuyện không thỏa đáng, tuyệt đối không được chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu, nhất định phải viết thư cho ta.

"Tuy rằng ta chỉ là thôn phụ, không có kiến thức, không có bản lĩnh, nhưng ta có thể nhờ dì Liễu của con hỗ trợ, con có tam thúc của con."

Lý Phương gật đầu: "Con biết rồi! Nếu con gặp phải chuyện ấm ức, nhất định sẽ nói cho mẫu thân biết."

Tuy rằng nói thì nói như vậy, nhưng Lý Phương cũng biết núi cao sông dài, một số chuyện nhỏ cũng không nên nói tránh làm cho mẫu thân phải lo lắng.

Cuối cùng cũng đến ngày khởi hành, thôn trưởng Lý, Lý Phương, nương tử của ông và những người khác cũng đi ra tiễn họ. Đi quá đường cái ở trấn Cát Tường, dân chúng sống ở hai bên đường lui ra, cung tiễn Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh. Dân chúng địa phương, đã nhận được rất nhiều ân huệ từ Liễu Phán Nhi.

Lương thực trong nhà ăn không hết, lại còn có thể bán với giá cao.

Bởi vì Đức Thụy phu nhân ở đây, các nàng ở trấn Cát Tường cùng với những địa phương xung quanh trông được lương thực đều được thu mua với giá cao, coi như hạt giống tốt, chuyện này khiến cho thu nhập của người dân địa phương được tăng lên đáng kể.

Trấn Cát Tường thành lập nơi buôn bán hàng hòa từ nam đến bắc, làm cho đời sống sinh hoạt của bá tánh càng thêm

phong phú.

Đồng thời, đường ở nơi này cũng được tu sửa đàng hoàng, khiến cho đặc sản ở trấn Cát Tường bên này, cùng với xưởng sản xuất vải dệt và tơ lụa, không ngừng không ngừng được vận chuyển đến nơi khác để tiêu thụ.

Những người làm các ngành nghề khác nhau đều kiếm được rất nhiều tiền.

Đức Thụy phu nhân chính là người đã tạo ra những chuyện này, ở nơi đây là người có uy vọng vô cùng cao.

Mọi người còn tự nguyện đóng góp tiền bạc làm miếu Đức Thụy.

Vào ngày mồng một và ngày mười lăm, đều sẽ có người đi dâng hương. Liễu Phan Nhi lúc đầu cũng không để ý đến, chỉ là sau đó Liễu Phán Nhi phát hiện được bản thân mình càng ngày càng có nhiều công đức thì cũng không từ chối.

Những công đức này sẽ chuyển hóa thành đồ vật trong không gian, Liễu Phán Nhi cố gắng hết sức để lấy mấy thứ này ra ngoài, càng làm cho bá tánh được hưởng nhiều lợi ích hơn nữa.

Lúc này bọn họ đi về hướng Bắc, trời cuối thu mát mẻ, trời trong nắng ấm.

Ngồi xe mệt mỏi thì bọn họ ngồi thuyền. Ngồi thuyền đi theo hướng bắc, khung cảnh trên đường đi thật vô hạn, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đại hoàng tử ở kinh thành xa xa, đã nhận được lễ vật và thư từ mà Lý Dung nhờ người đưa đến.

Chỉ là hộp đựng thư có hơi dài và lớn, khi mở ra thì thấy ở bên trong có mấy bức tranh.

Tuy rằng trên bức tranh chỉ có vài nét bút ít ỏi, nhưng có thể nhìn ra được sự ngây thơ chất phác đồng thú, còn có một cô nương đáng yêu tiếu lệ, theo sau đó là một đám tiểu hài tử, ở trong nông thôn, ở đồng ruộng chơi vô cùng vui vẻ.

Đại hoàng tử cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của bọn nhỏ từ trong bức tranh, cũng có thể cảm thấy nữ hài cao cao này có bao nhiêu yêu thương với đám đệ đệ muội muội ở phía sau.

Tuy rằng không nói một chữ nào, nhưng ở đâu cũng có thể nhìn ra được nữ tử này cẩn thận và thiện lương, còn có sự chất phác ngây thơ đặc biệt đáng quý của nàng.

Những cái này đại hoàng tử chưa từng trải qua, cho nên khiến cho hắn ta khát khao hướng đến.

Đối với nữ tử mà hắn ta sắp lấy làm thê tử trong tương lai, cũng càng ngày càng thích.

Đại hoàng tử có chuyện cầu kiến phụ hoàng, vừa đến tới cửa, đã nghe được tiếng mắng tức giận của phụ hoàng. "Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?" Đại hoàng tử hỏi một nội thị ở cửa.

Nội thị cúi đầu, khẽ trả lời: "Vừa nay lại có mấy quý tộc đi vào cùng nhau, ngăn cản bệ hạ ra tay với những chùa miếu và đạo quan."

Nghe thấy câu này thì trong lòng đại hoàng tử hiểu rõ.

Sau khi được thông truyền thì đi vào, đại hoàng tử khẽ nói: "Phụ hoàng, quả thật không thể làm việc này trong một lần được."

"Có người phản đối, đương nhiên cũng có người tán thành. Bây giờ trên triều đình cũng chia làm hai phe, tranh luận liên tục."

“Nhưng ngài đừng quên, ngươi còn có hai viên đại tướng, Cố đại nhân và Lý Đại tướng quân, mấy năm nay, hai người phối hợp ăn ý với nhau, hơn nữa luôn luôn được phụ hoàng tín nhiệm rất nhiều." "Cho bọn họ hồi kinh ngay lập tức, chờ sau khi bọn họ về đến kinh thành rồi thì duong nhien la bon ho se co bien phap cực kì tốt để giải quyết chuyện này."

Chu Bình Đế vốn còn đang tức giận nhưng nghe được lời con trai nói thì lúc này cũng thở phào một hơi.

"Nếu mỗi người đều công tâm giống như Cố thiếu và Lý Nguyên Thanh nhiều hơn một chút, ít lòng riêng đi một chút thì trãm cũng sẽ không tức giận đến như vậy."

"Những hòa thượng và đạo sĩ đó lợi dụng ước mơ được sống lâu trăm tuổi, trường sinh bất lão, có suy nghĩ muốn nhiều thế hệ được vinh hoa phú quý của mọi người, rồi dùng một vài lời không thực tế để lừa gạt người khác."