Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ - Chương 40





Chuyện lúng túng nhất trong lịch sử là gì? Không phải bạn trai và bạn trai bắt gặp, cũng không phải bạn trai và bạn trai và bạn trai bắt gặp, mà là… đang thân thiết với bạn trai thì ba chiếc nhẫn có ý nghĩa đặc biệt lăn loảng xoảng xuống đất.


Nếu nơi này có một cái lỗ, nếu bạn nhỏ Ninh Vũ Phi có thể hóa thành chuột, vậy thì cậu sẽ không hề do dự mà chui xuống, từ nay về sau sẽ không bao giờ chui ra, cam tâm tình nguyện không gặp người.


Đương nhiên… đó chỉ là mộng đẹp mà thôi.


Điều Ninh Vũ Phi chỉ có thể làm bây giờ là: Tay đặt tay, chân đặt chân, đứng ngốc lăng tại một chỗ chờ tử hình.


Nói cũng không dám nói, tự mình lòi ra thì da cũng không gói được.


Giờ thì nên nói gì cho phải đây? Chẳng lẽ Ninh Vũ Phi nói mình thích mẫu nhẫn, cho nên để mẹ đem bán ở các cửa hàng gần vành đai, lúc này mới mua hai chiếc nhẫn thêm nữa…


Tin nổi không? Có thể tin sao?


Ninh Vũ Phi: A, ha ha, không cần ngài động thủ, tự ta đánh mình chết là được rồi.


Một giây này, trong đầu Ninh Vũ Phi như lật một cuốn sách vạn chữ tìm cách tự sát, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lật xem một đợt.


Chết đi chết đi chết đi, Ninh Vũ Phi tự giận mình, nếu mình bị nguyên soái tạt cho một cái chết tươi thì cũng coi như là chết có ý nghĩa.


Đáng tiếc… Ninh Vũ Phi nghĩ linh tinh nhiều như vậy nhưng thực tế lại chẳng phát sinh ra cái gì cả.


Hoắc Bắc Thần chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua nhẫn rồi lại như không nhìn thấy thứ gì cả, cúi đầu hôn lên Ninh Vũ Phi.


Ninh Vũ Phi cả người đều ngơ ngác.


Ninh Vũ Phi ngu ngốc đứng, Hoắc Bắc Thần lại hôn bất ngờ rất dịu dàng mang theo nhiệt độ liêu nhân ma sát môi cậu, đầu lưỡi đột nhập, lập tức cuốn lấy cậu như một dòng điện xẹt tới, trong nháy mắt đại não một mảnh hỗn độn, kích thích như muốn thiêu rụi mọi thứ mà lại bất ngờ đột kích, khiến cậu không nghĩ được gì cả,


Đợi đến khi được thả ra, Ninh Vũ Phi giống như cá mắc cạn, miệng lớn thở hổn hển, đầu óc thiếu dưỡng khí dần dần tỉnh táo lại.


Hoắc Bắc Thần kéo áo trượt xuống của Ninh Vũ Phi, bàn tay linh hoạt viền theo hàng cúc, cuối cùng lướt qua vòng eo thon gầy của cậu: “Hôm khác vậy, tâm tình hôm nay của em không tốt.”


Ninh Vũ Phi còn chưa hoàn hồn, tuy nghe được Hoắc Bắc Thần nói chuyện nhưng lại không hiểu hắn nói gì.


Hoắc Bắc Thần rất ít khi cười nhưng nhìn thấy chàng trai trước mắt hai mắt ướt át, bờ môi bị mút đến đỏ hồng, khóe môi không khỏi lan ra nụ cười, con ngươi đen nhánh trước sau thâm thúy như trước nhưng bên trong lại có ánh sáng mờ mờ giống như trong đêm tối nhìn thấy hải đăng, trong sa mạc vô tận liếc thấy một mảnh xanh lục, sự ôn nhu hiếm thấy lại càng giống như một sự cứu rỗi.


Ninh Vũ Phi ngơ ngác nhìn.


Hoắc Bắc Thần kéo Ninh Vũ Phi qua, hạ một nụ hôn lên trán, giọng nói trầm thấp: “Mọi người chịu tội ở 568, tôi sẽ hướng từng người trong chúng đòi lại.”


Hoắc Bắc Thần không chỉ nói cho Ninh Vũ Phi nghe mà trong giờ khắc này, trái tim Ninh Vũ Phi rung động như muốn lao nhanh ra khỏi lồng ngực.


Đột nhiên, cậu đã hiểu.


Sâu sắc cảm nhận được phương thức an ủi độc quyền của Hoắc Bắc Thần.


Bởi vì biết Ninh Vũ Phi buồn phiền nên mới mang cậu đi luyện cơ giáp, muốn phát tiết tất cả mọi phẫn uất trong lòng từ lúc đi nghĩa địa về.


Bởi vì nhìn thấy tâm tình Ninh Vũ Phi không tốt nên mới dùng phương thức quen thuộc của hai người để giúp cậu phân thần, giải trừ khúc mắc.


Nhưng thực tế hắn không phải làm gì cả.


Chuyện phát sinh ngày hôm nay, địa điểm này, thời điểm này cũng không cần làm gì cả.


Sau khi nghĩ thông suốt, Ninh Vũ Phi thanh tỉnh lại nhưng có một cảm xúc không yên vọt thẳng vào trong đại não.


Đến cùng thì… Hoắc Bắc Thần đang làm gì?


Ba chiếc nhẫn trên đất giống như khán giả đang ngồi xem náo nhiệt, dùng ánh mắt châm chọc cười nhạo cậu, chờ cậu tự mua dây buộc mình và nhận án tử hình.


Không biết lấy dũng khí từ nơi đâu, Ninh Vũ Phi khom lưng nhặt chúng lên, dùng giọng nói bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn để nói: “Các hạ, mấy chiếc nhẫn này…”


Hoắc Bắc Thần bình tĩnh phát biểu ý kiến: “Kiểu cách không tệ, rất đẹp.”


Ninh Vũ Phi ngơ ngác, bởi vì bị cắt ngang nên cậu cảm thấy dũng khí của mình như khinh khí cầu bị kim châm, bắt đầu nhanh chóng xì hơi: “Không phải, điều em muốn nói hai chiếc nhẫn này là…” Nói ra, phải nói ra, cuối cùng cậu cũng có dũng khí để nói ra tất cả.


Nhưng hai chữ “thái tử” còn chưa rời miệng thì Hoắc Bắc Thần lại cắt ngang, hắn dùng đôi mắt thâm sắc không vui không giận, vô cùng bình tĩnh lại có hàm xúc không rõ gọi tên cậu: “Ninh Vũ Phi.”


Ninh Vũ Phi ngơ ngác, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Thần


Hoắc Bắc Thần dõi theo Ninh Vũ Phi, giọng nói rất thấp, ngữ điệu chầm chậm: “Lời nói hai năm trước em nói với tôi, còn nhớ chứ?”


Hai năm trước? Cậu nói với nguyên soái? Nói cái gì?




Trên mặt Ninh Vũ Phi mờ mịt, hoàn toàn không có ấn tượng, không thể nói ra hai chữ ‘Còn nhớ’.


Trên mặt Hoắc Bắc Thần bất biến cũng không tức giận, ngữ điệu vẫn vững vàng: “Chờ đến khi nhớ ra thì hẵng quyết định có nên nói hay không nói với tôi chuyện hôm nay.”


Trong giây lát này, Ninh Vũ Phi thấy được Hoắc Bắc Thần biết tất cả mọi chuyện, hơn nữa đã sớm biết, thế nhưng…


“Các hạ!” Ninh Vũ Phi vội vàng mở miệng như muốn hỏi gì đó, nhưng vào lúc này An Thanh đột ngột xuất hiện, hắn khẽ nhíu mày, sau khi chào một cái, trực tiếp nói: “Các hạ, là bệ hạ truyền tin hàm.”


Hoắc Bắc Thần không hề bất ngờ, hắn chỉ trào phúng nhếch môi: “Ừ.”


Sau khi đáp lại, Hoắc Bắc Thần lại nhìn về phía Ninh Vũ Phi: “Trưa này có tụ hội, đi chơi đi, bọn họ đang thu xếp.”


Dưới tình huống này, Ninh Vũ Phi không thể nói gì nữa.


An Thanh vẫn chưa cùng Hoắc Bắc Thần rời đi mà còn cùng đường với Ninh Vũ Phi: “Các hạ còn có việc, có lẽ không tới, chúng ta đi thôi, đám Đại Lỗi đều chờ ở đó.”


Ninh Vũ Phi gật gật đầu, chỉ có thể cùng An Thanh đi về phía phòng yến hội.


Bởi vì ký ức đứt quãng của Ninh Vũ Phi nên cậu không biết hết tất cả mọi người nơi đây, nhưng cũng may thứ ‘bản năng’ này rất đáng sợ, cậu biết rõ ai thân quen, ai lạ lẫm, ai thật tâm và ai không ưa cậu.


Bởi vì đoạn ký ức tại hành tinh 568 kia mà Ninh Vũ Phi hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Kinh Hình.


Cậu vô cùng hiểu được tâm tình Kinh Hình.


Lúc đầu, cậu và Lý Đại Lỗi vừa mới đến Nguyên Soái hào được phân qua làm thủ hạ của Kinh Hình, còn Phương Vinh là trợ thủ của gã, một cách tự nhiên Ninh Vũ Phi và Lý Đại Lỗi trở thành ‘Trực hệ thủ trưởng’, Phương Vinh biết rõ hoàn cảnh cả hai người nên vô cùng chăm sóc họ.


Đặc biệt lúc đó trong lòng Ninh Vũ Phi có một đống lửa, vốn tuổi trẻ nóng tính lại bốc đồng bây giờ còn hơn thế, đừng xem là ghế phụ nhưng ở chiến trường có khi còn dũng mãnh hơn cả ghế chủ, vì quyết tâm liều mạng này mà Ninh Vũ Phi dễ dàng khiến các chiến hữu xung quanh tâm phục khẩu phục cậu.


Trong ngày thường, Phương Vinh đều cà lơ phất phơ nhưng tận sâu trong xương đã ngấm huyết tinh, đặc biệt coi trọng tên nhóc Ninh Vũ Phi. Bởi vì Ninh Vũ Phi tuổi còn nhỏ nên hắn thỉnh thoảng thích lấy miệng trêu cậu nhưng trong sinh hoạt lại tận tình chiếu cố.


Quan hệ của Phương Vinh và Ninh Vũ Phi rất tốt, dù sao có một vị đại ca tận tâm chăm sóc mình, không lý do gì mà không thân cận.


Mãi đến một năm đó ở tinh cầu 568, Phương Vinh hi sinh, chết trong sự cố đó nhưng nếu nói tới người thương tâm nhất, thậm chí còn đau lòng hơn cả Ninh Vũ Phi thì chính là Kinh Hình.


Phương Vinh là trợ thủ của gã, là đôi bạn thân lớn lên cùng nhau, hai người cùng tham gia quân đội cùng lần mò đi lên, cùng cống hiến cho nguyên soái, hẹn ước rất nhiều chuyện, thậm chí còn chỉ định đối phương làm phù rể trong đám cưới của mình, thậm chí lúc say rượu còn hẹn ước làm thông gia…


Nhưng… Phương Vinh chết, chết trong một tai nạn không nên có.


Tuy rằng hắn bảo vệ cả bán tinh cầu, bảo vệ mấy triệu người dân, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm ức, rất uất ức, một chiến dịch không nên có, tống táng bao nhiêu sinh mệnh vô tội cũng mai táng vô số tương lai nam nhân!


Kinh Hình hận Trần Nham đến nghiến răng nhưng chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc, bọn họ còn có quá nhiều chuyện cần làm, không thể vì thù riêng mà tùy hứng làm vậy cho nên gã phải nhịn.


Nhưng cảm xúc đè nèn này không tìm được nơi phát tiết, cuối cùng đều xả lên người Ninh Vũ Phi.


Trước đây Phương Vinh đối Ninh Vũ Phi quan tâm thế nào thì Kinh Hình quan tâm Ninh Vũ Phi như thế đó.


Giống như bổ khuyết, Kinh Hình coi Ninh Vũ Phi như em ruột của mình.


Sao Ninh Vũ Phi lại không lĩnh hội được tâm tình của Kinh Hình chứ, cho nên cậu không khước từ, bởi vì đoạn thời gian từng trải này mà cậu thật lòng coi Kinh Hình là anh trai, vô cùng tin cậy gã cũng nỗ lực làm hết sức giống như chỉ như vậy mới không phụ lòng Phương Vinh đã mất và sự quan tâm của Kinh Hình.


Nhưng Ninh Vũ Phi lại để Kinh Hình thất vọng.


Hai năm trước, từ khi Ninh Vũ Phi bò lên giường nguyên soái, từ khi nguyên soái không dấu hiệu mà nâng cậu lên làm thiếu tướng thì Kinh Hình xa cách cậu.


Loại tâm tình này rất dễ hiểu giống như người mà mình luôn mong đợi, luôn bảo hộ, một mầm non vẫn luôn tưới nước bỗng nhiên bị thúc dục lớn lên, bất ngờ trưởng thành nhưng lại thành một gương mặt của mập mạp của một tên đáng ghét.


Suy bụng ta ra bụng người, Ninh Vũ Phi đứng ở góc độ của Kinh Hình cũng tuyệt đối sẽ không cho mình một sắc mặt tốt, chứ đừng nói tới Kinh Hình bản thân là người cương liệu, mắt không để ai vào trong.


Nghĩ đến mấy thứ này, Ninh Vũ Phi thở dài, ngoại trừ chửi mình một trận cũng không biết có thể làm gì…


Tiệc rượu qua một nửa, Lý Đại Lỗi thật thà uống đến hai mắt dại đi, Ninh Vũ Phi cũng uống không ít, chờ thêm nữa chắc cậu cũng phải ngã xuống nên đành đứng dậy ra ngoài hóng mát.


Bên trong Nguyên Soái hào rất ấm áp nhưng bên ngoài lại là băng tuyết đầy trời, như vậy cũng tốt, vừa đi ra ngoài ngấm cái lạnh đủ để bản thân thanh tỉnh lại.


Ninh Vũ Phi nhấc chân đạp trên tuyết trắng, ủng chết ma sát với mảnh mềm mại phát ra âm thanh cọt kẹt.


Rất êm tai, đối với một người thích tuyết mà nói, đây là một âm phù âm tai, mỗi một bước chân như đang diễn một bản hào tấu đêm đông có thể gọt rửa tất cả mù mịt trong tim mình, khiến con người có thể hô lên một hơi sạch sẽ khiến con tim nhẹ vơi đi nhiều.


Ninh Vũ Phi đi mấy bước, lại bỗng dừng bước.


Cậu thấy một người đàn ông suýt nữa bị tuyết trắng phủ kín, trên mái tóc ngắn còn vương đầy tuyết trắng, mũ lính bị để một bên bị lấp thành bao đựng tuyết, mà thân thể của người đàn ông cũng dính đầy tuyết, huy hiệu trên bả vai bị hòa lẫn với màu trắng, tuy sau lưng gã đứng thẳng nhưng vẫn lộ ra một loại cảm xúc bi thương không diễn tả nổi.



Bên cạnh gã ngổn ngang toàn chai rượu, hiển nhiên là uống không ít.


Ninh Vũ Phi nhíu mày, muốn tiến lên rồi lại không dám.


Kinh Hình nhất định không muốn nhìn thấy cậu.


Dù sao đã khiến gã thất vọng về cậu như thế, dù sao cậu đã phụ lòng Phương đại ca đã mất.


Ninh Vũ Phi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi tới.


Thật ra Ninh Vũ Phi chưa qua thì Kinh Hình đã sớm phát hiện, tiếng bước chân nặng nề như vậy, dù gã say nhưng tuyệt đối không thể không biết.


Ninh Vũ Phi còn chưa đi tới trước mắt, Kinh Hình đột nhiên mở miệng, giọng nói hơi khàn, trong âm điệu còn mang theo men rượu: “Cậu và Lý Lâm là có chuyện gì?”


Không ngờ Kinh Hình sẽ hỏi vấn đề như vậy.


Ninh Vũ Phi ngơ ngác, nửa ngày mới thở dài nói: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè, chuyện hôm đó… ừm, là cậu ấy muốn tôi diễn một vở kịch.”


Cậu giải thích rõ nhưng càng như vậy thì càng đâm vào lòng người, Kinh Hình chỉ thở dài, không muốn đối mặt với chính tâm tình của mình: Thời gian trôi qua nhiều năm, hai người lại gặp nhau, hắn ta sợ dây dưa lại với gã mà không tiếc diễn một màn kịch như vậy.


Nhắm mắt, Kinh Hình gom lại tâm tình, tuy uống rất nhiều rượu nhưng không hề có men say, trái lại trong lòng càng nồng nặc bi thương, đến cả hoa tuyết dày đặc cũng không thể mài mòn đi được.


Ninh Vũ Phi cân nhắc một chút, hỏi: “Trung tướng, anh và Lý Lâm…”


Tựa hồ không muốn nghe đến cái tên này, Kinh Hình chau mày, dứt khoát ngắt lời Ninh Vũ Phi: “Tôi và cậu ta không quan hệ, cũng tuyệt đối sẽ có quan hệ, nếu cậu phản bội các hạ thì tự đi mà lo lấy!”


Ninh Vũ Phi vừa nghe, lại nếm phải mùi vị khác. Kinh Hình hỏi câu này đơn thuần là sợ cậu phản bội nguyên soái đại nhân? Nếu như gã và Lý Lâm thật sự không có quan hệ gì thì cần gấp gáp cắt ngang thế sao? Lẽ nào…


Ninh Vũ Phi trong lòng hơi động, trực tiếp hỏi: “Kinh đại ca, anh kết hôn rồi sao?”


Kinh Hình bỗng nhiên đứng dậy, tuyết trắng đè lên người như bươm bướm tung bay, rõ ràng mà một mảnh trắng xóa xinh đẹp lại vì gương mặt âm trầm của người đàn ông mà lộ ra vẻ thê lương lạnh lẽo.


Câu nói ngắn ngủi của Ninh Vũ Phi giống như lưỡi dao xuyên thẳng vào tim khiến tất cả ngụy trang của Kinh Hình đổ nát.


Đại ca… Ninh Vũ Phi còn dám kêu một tiếng đại ca?


Kết hôn?


Trong đầu Kinh Hình nhớ thoáng lại chuyện đêm hôm đó, Lý Lâm uống rất nhiều, Lý Lâm lôi kéo gã chạy, bởi vì trốn bên trong phòng, bởi vì dược tính nên không ngừng cuốn lấy. Khi đó Kinh Hình rất tỉnh táo, gã biết mình không nên chạm vào người này, biết mình nên ném hắn để rời đi. Gã cũng nỗ lực rất nhiều lần, đẩy ra rất nhiều lần, thậm chí ném hắn vào trong phòng tắm dùng nước lạnh đến buộc tỉnh táo. Bởi vì Kinh Hình biết, chỉ cần Lý Lâm tỉnh, thấy việc này thì sẽ không do dự mà rời đi.


Làm nhiều như vậy lại không hề có tác dụng, khi Lý Lâm khóc lóc đáng thương níu vạt áo Kinh Hình, cả người Kinh Hình trống rỗng, gã chiếm lấy người gã khát vọng đã lâu, tiến vào thân thể người gã âu yếm, chặt chẽ kết hợp, liều chết triền miên cả đêm.


Một đêm này có bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc, hôm sau khi tỉnh lại bấy nhiêu lạnh lẽo thê lương tuyệt vọng.


Kỳ tích không xảy ra trên người Kinh Hình, như gã nghĩ, Lý Lâm tỉnh dậy trên gương mặt đó có bao nhiêu hối tiếc không hề che giấu, hắn hối hận khiến Kinh Hình chìm trong lo lắng, mãi đến khi Lý Lâm lạnh lùng ghét bỏ nói: “Tôi đã có người yêu, tôi lập tức phải kết hôn, cho nên chuyện tối nay… Chúng ta coi như chưa từng xảy ra đi!”


Kết hôn…


Kinh Hình thật sự không ngờ thời khắc đó lại nghe thấy lời này, giờ lại không muốn nghe tiếp từ đó từ trong miệng Ninh Vũ Phi.


Hai chữ này cỡ nào trào phúng cùng châm biếm, đến cùng là bắt đầu từ khi nào?


Lại mở miệng, giọng Kinh Hình lạnh lẽo như băng tuyết: “Đương nhiên, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ ngu ngốc đến mức vì một đoạn tình cảm không đáng mà ngóng trông cả đời?”


Ninh Vũ Phi sững sờ, không tin nổi, chỉ là ký ức quá mơ hồ, thời gian quá rối loạn, có rất nhiều chuyện không rõ…


Cậu muốn nói bóng gió vài câu, Kinh Hình lại không nhịn được, quay người nhanh chân rời đi.


Ninh Vũ Phi có ý đuổi tới nhưng nhìn thấy vỏ rượu đầy đất thì… được rồi, cậu còn phải thu dọn, người đang tức giận không thể trêu chọc…


Đợi đến khi Ninh Vũ Phi ôm một đóng vỏ rượu về Nguyên Soái hào thì cả người đều run lẩy bẩy, hắt hơi một cái mới miễn cưỡng không bị đông thành chó.


Liếc qua xung quanh một vòng, không thấy Kinh Hình, Ninh Vũ Phi thở dài, không thể làm gì khác hơn là tạm buông tha chuyện này.


Cả ngày nay, nguyên soái đại nhân vẫn chưa trở về, đợi đến trời tốt thì Ninh Vũ Phi muốn về phủ bá tước, bên ngoài dừng một loại đèn sáng chiến cơ cấp S.


Ninh Vũ Phi khựng lại, đúng như dự đoán trông thấy nguyên soái đại nhân nhanh chân bước vào.


Hoắc Bắc Thần chỉ mặc quân trang đơn bạc cùng với áo gió mà binh lính cầm phía sau, hắn khoát tay một cái không mặc giống như tâm tình không tốt mà đôi mắt đen hơn mọi ngày.


Ninh Vũ Phi biết Hoắc Bắc Thần đi chỗ nào, xem y phục là biết chắc vừa từ khu trung tâm trở về, lại nghĩ tới bệ hạ truyền tin, tám phần mười phải đi hoàng cung.



Chuyện phát sinh ban nãy, hội nguyên soái không dám cản họ nhưng chắc chắn sẽ không giảng hoà, vào lúc này tám phần mười là đến tai hoàng đế, cầu bệ hạ làm chủ.


Nhưng hoàng đế bây giờ…


Ha ha… Thật sự không trách Ninh Vũ Phi ha ha, vị hoàng đế này một đời toàn xuất quỹ thì hơi đâu mà để ý cái khác?


Nếu không phải vì hành vi hoang đường của lão thì chính quyền đế quốc có thể sa đọa đến mức này sao…


Suy nghĩ đột ngột chuyển tới đây, Ninh Vũ Phi giống như nắm được cái gì đó, đang muốn nhớ sâu thêm thì…


“Còn chưa trở về?” Hoắc Bắc Thần trông thấy Ninh Vũ Phi.


Ninh Vũ Phi hoàn hồn, nghiêm hành lễ: “Các hạ!”


Hoắc Bắc Thần tiến lên một bước, nắm chặt tay Ninh Vũ Phi, nhíu mày: “Sao tay lạnh như vậy?”


Ninh Vũ Phi hơi thẹn thùng, Hoắc Bắc Thần mặc áo đơn đi trong đêm tuyết mà tay vẫn nóng bỏng còn mình chờ ở trong Nguyên Soái hào cả một buổi trưa lại lạnh cả người… Đại khái buổi trưa đi ra ngoài chắc hơi cảm vặt.


Hoắc Bắc Thần bước chân không ngừng, tay cũng không buông ra: “Đi, đi vào trong.”


Hắn vừa mới nói xong lời này lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ninh Vũ Phi: “Có muốn về không?”


Ninh Vũ Phi vốn dự định về phủ bá tước, vừa ra khỏi cửa đụng phải nguyên soái đại nhân.


Ninh Vũ Phi hơi dừng lại rồi nói: “Vâng, các hạ.”


“Ừm.” Hoắc Bắc Thần cũng không lưu Ninh Vũ Phi, chỉ quay người lấy áo gió của mình khoác lên người Ninh Vũ Phi: “Tố chất cơ thể giảm xuống rất nhiều, có thời gian thì đi khám toàn thể đi.”


Ninh Vũ Phi ngơ ngác, tay Hoắc Bắc Thần trượt xuống vỗ lên lưng cậu: “Đi đi, lúc này về còn có thể ăn cơm tối.”


Không giải thích được, thời khắc này Ninh Vũ Phi trong lòng xông lên suy nghĩ không muốn rời đi…


Nhưng rất nhanh Ninh Vũ Phi đè nén tâm tư này rồi hành lễ, lên chiến cơ.


Chỉ là đoạn đường này hồn bay lên mây, trong đáy lòng bốc lên một cỗ ảo não cùng phiền muộn.


Sau khi Ninh Vũ Phi rời đi, Hoắc Bắc Thần trở lại Nguyên Soái hào, An Thanh vừa đi lên cùng thì Hoắc Bắc Thần không quay đầu mà nói: “Phòng ngự bên người Vũ Phi đề thêm vài bậc.”


An Thanh đáp: “Vâng!”


Giống như nhớ ra cái gì đó, Hoắc Bắc Thần khẽ cau mày nói: “Điều chỉnh đội điều tra, cơ sở ngầm tại Đại Tạ hầu tước phủ và đế cung rút khỏi một ít.”


An Thanh dừng một chút, không nhịn được mà mở miệng: “Thái tử cùng nghị trưởng nơi đó…”


“Không sao.” Đôi mắt Hoắc Bắc Thần đậm thêm: “Bọn họ sẽ không làm chuyện hồ đồ, ngược lại mấy lão già ở trong nhóm hội nguyên lão nên thử nếm hậu quả.”


Ninh Vũ Phi lắc lư về phủ bá tước, từ mùa đông vượt qua mùa hạ, kiện áo gió lại có vẻ hơi dị hợm.


Ninh Vũ Phi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cởi ra, cẩn thận gấp lại.


Trở về phủ bá tước, trong nhà có vị khách không mời mà đến, Ninh Vũ Phi vừa mới vào cửa nghe được giọng nói chán ghét của Dương Thanh Hải: “Chúng mày đúng là không tim không phổi, tao có lòng tốt đến bàn chuyện hôn nhân mà chúng mày còn không cảm kích! Tưởng coi cái phủ bá tước này của chúng mày ghê gớm lắm sao, cho rằng cái danh thiếu tướng là có tiền đồ? Tao nghe nói giờ chiến sự đã dừng, quốc gia còn đang muốn chỉnh đốn quân đội đấy, đến lúc đó… Cái chức vụ đó có khi đéo còn!”


“Vị Tôn thiếu gia kia có thể coi trọng Tiểu Phi thì chúng mày có biết bao vinh hạnh? Có biết Tôn gia có bao nhiêu tiền không? Có biết người ta có khí thế thế nào không? Tuy Tôn gia có một trai một gái nhưng bản thân Vũ Phi đã là đồng tính luyến ái, bản thân không sinh được con lại còn phải đi cấy gen làm gì, còn không bằng nhận luôn hai đứa nhỏ kia làm con…”


Nghe đến đó, Ninh Vũ Phi thực sự tức giận đến nổ phổi, người so với người còn làm người ta tức chết, mà tên Dương Thanh Hải cặn bã đến mức này, Ninh Vũ Phi cũng chưa từng thấy qua.


Hạ Lạc Lan đủ hỏng rồi nhưng tốt xấu gì cũng không phải người nhà.


Nhưng Dương Thanh Hải chuyên đi đào hầm người nhà là cái quỷ gì?


Nếu không phải gã nuôi lớn Dương Nhược Vân thì thật sự muốn đuổi thẳng cổ!


Hiển nhiên trong phòng Dương Nhược Vân cũng đến cực hạn, mắt thấy muốn bạo phát thì lời đến miệng lại khựng lại.


Tầm mắt mọi người đều xoạt xoạt xoạt dời qua, Ninh Vũ Phi bị nhìn thấy thì sửng sốt, sao thế? Cần gì ngạc nhiên như vậy?


Nửa ngày sau, Ninh Vũ Phi mới ý thức phía sau mình còn có người, còn chưa quay đầu lại thì giọng nói trong trẻo của thái tử đã từ tốn truyền tới: “Vị Tôn thiếu gia nào vậy? Coi trọng Tiểu Phi?”


Rõ ràng là giương môi mỉm cười, rõ ràng là âm thanh êm tai lại khó hiểu khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.