Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 107:




Châu Dương biết là lỗi do anh mà cô mới chết thê thảm, nhưng anh đâu có ngờ người giết cô chết oan ức như vậy lại là Ngọc Tâm chứ. Châu Dương đứng cười như muốn điên dại.

"Hahaha...đúng, là do tôi mà cô mới phải chết! Nhưng tôi không phải là người ra tay giết chết cô, tôi chỉ muốn lấy cô làm vợ thôi. Tôi đâu có ngờ Ngọc Tâm lại ra tay tàn bạo như vậy, có trách thì hãy trách cô ta chứ làm sao mà lại đi trách tôi được!"

Thu Lan không thể tin được những lời lẽ bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, mà anh cũng có thể nói ra được anh còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ngọc Tâm. Nói mà không biết ngượng miệng, Thu Lan ánh mắt giận dữ bóp chặt lấy cổ Châu Dương lạnh lùng nói.

"Mày là tên vô liêm sỉ, bây giờ mày lại phủi bỏ tội ác trong quá khứ mày gây ra cho tao hay sao? Mày là thằng khốn nạn, hahaha....tao sẽ giết chết mày!"

Thu Lan bóp cổ anh càng ngày càng mạnh khiến anh khó thở, Châu Dương sợ xanh mặt van xin.

"Anh cầu xin em đó Thu Lan, hãy tha thứ cho anh một lần này thôi! Có được không em?"

Thu Lan mắt trợn trắng lên cười tà ác.
"Hahaha...mày van xin tao à? Mày mà cũng biết van xin tao sao? Hahaha...thật là buồn cười làm sao! Con người độc ác như mày cũng có lúc phải nài nỉ van xin tao đấy!"

Châu Dương hạ giọng xuống:
"Coi như là anh cầu xin em hãy tha cho anh một con đường sống, anh hứa là sẽ thắp nhang cho em đầy đủ đều đặn mỗi ngày! Có được không em?"

Thu Lan trợn mắt lên nói với giọng hung dữ:
"Tao không cần mày cúng bái gì cho tao hết, tội ác mày gây ra cho tao có thể tha thứ được sao? Mày đừng có mơ nữa Châu Dương à, tao đã cầu xin mày hãy tha cho tao đi. Tao không muốn cưới mày làm chồng đâu, nhưng mày nhất quyết ép tao cưới mày. Để con ả Ngọc Tâm nó ghen tuông lên, rồi nó giết chết tao. Mày biết tao đau đớn lắm không Châu Dương?"

Châu Dương thò tay vào trong túi quần lấy ra cái ví tiền, Thu Lan nhìn thấy anh móc cái ví ra nhiều tiền ở bên trong thì cô bật cười lớn.

"Hahaha...đến nước sắp chết rồi mà mày muốn lấy tiền ra mua chuộc tao sao? Bọn nhà giàu chúng mày thật đê tiện!"

Châu Dương thọc tay vào ví lấy ra cây đinh quan tài, anh cười nhếch mép.

"Vậy sao? Tao không lấy tiền cho mày đâu, tao sẽ cho mày nếm thử món đồ chơi mới này!"

Bụp

Châu Dương lấy đinh quan tài ra đâm vào vai của Thu Lan, cô đau đớn hét lên rồi quăng Châu Dương xuống đất. Vai cô bị đinh đâm chảy máu quỷ ra rất nhiều, ánh mắt cô đỏ rực liếc nhìn anh.

"Châu Dương, mày được lắm! Mày dám đánh lén tao sao thằng khốn!"

Châu Dương khuôn mặt lạnh lùng cười gian trá:

"Mày giết chết ba mẹ tao và em trai của tao, cho dù tao có yêu mày đi chăng nữa. Nhưng đấy là tao yêu con người trước đây của mày, còn bây giờ mày chỉ là một con quỷ lang thang mà thôi! Sao tao có thể yêu một con quỷ xấu xí như mày chứ, hahahaha..."

Thu Lan ôm lấy vết thương, ánh mắt oán hận nhìn anh.

"Châu Dương, mày độc ác y như con Ngọc Tâm vậy! Hai vợ chồng mày độc ác như nhau, còn ác hơn cả quỷ!"

Châu Dương vuốt ve cây đinh quan tài, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thu Lan. Anh bước đến lại gần, nở nụ cười nham hiểm.

"Lại đây nào em gái nhỏ, lại đây anh thương nào! Hahaha..."

Thu Lan giận dữ gió lốc thổi đến lá cây rung lắc thật mạnh, Châu Dương nhìn trời mà hoang mang. Ánh mắt Thu Lan đỏ rực hằn lên những tia máu, cô vung tay ra lệ khí bay đến đánh Châu Dương văng ra ngoài. Khuôn mặt Thu Lan càng ngày càng kinh dị, cô nói giọng lạnh lùng.

"Mày muốn chết thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!"

Cô bước đi chậm rãi đến gần Châu Dương, anh nhìn thấy cô càng ngày càng khủng bố. Khuôn mặt biến dạng nát bét kinh dị, càng ngày càng hung ác dữ tợn. Châu Dương sợ hãi lùi về sau.

"Mày muốn làm gì tao hả con kia?"

Thu Lan khuôn mặt hung ác nói:
"Tao muốn lấy cái mạng mày đó Châu Dương!"

Châu Dương đứng dậy cầm lấy đinh quan tài đâm vào người Thu Lan, cô dùng tay đỡ lấy đinh quan tài. Bàn tay cô bị cây đinh đâm trúng khói trắng bốc lên xèo xèo, máu nhiễu xuống đất tí tách tí tách từng giọt. Thu Lan ánh mắt sắc lạnh nhìn anh mà nói.

"Coi như hôm nay mày may mắn, lần sau gặp lại tao sẽ không tha cho mày đâu!"

Vì vết thương trên vai cô bị âm tướng của pháp sư, dùng đao trảm quỷ chém vào vai. Bị thương nặng chưa bình phục, còn gặp Châu Dương dùng đinh quan tài đâm vào vết thương đó nữa. Nên sức mạnh của cô rất là yếu ớt, cô liếc nhìn anh với ánh mắt oán hận rồi biến mất trong không khí.

Châu Dương nhìn cây đinh quan tài trong tay mình mà thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu không có cây đinh này, chắc hôm nay mình phải bỏ mạng tại đây quá!"

Châu Dương mệt mỏi ngồi nghỉ dưới gốc cây gần ngôi mộ Thu Lan, anh nhìn di ảnh cô mà cười nhếch mép.

"Tôi yêu cô thật lòng, mà sao cô dám đối xử với tôi như vậy! Nếu cô không nhận tấm chân tình của tôi, thì cô hãy biến mất vĩnh viễn đi. Đừng hòng đụng tới gia đình của tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên cho cô được toại nguyện đâu, Thu Lan!"

Châu Dương xiết chặt cây đinh quan tài trong tay, mà khuôn mặt đăm chiêu toan tính trong đầu cách đối phó Thu Lan. Môi Châu Dương khẽ cong lên.

"Yêu không được thì đạp đổ thôi, hahaha...tôi không có được cô, thì cô cũng đừng mong báo thù được. Tôi sẽ khiến linh hồn cô chịu nhiều dày vò, đau đớn gấp ngàn lần. Như cái cách cô đối xử với ba mẹ và em trai của tôi vậy! Hahaha...Thu Lan ngày tàn của cô sắp đến rồi!"