Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 22:




Sau khi bị bùa hộ mệnh đánh bay ra ngoài sân nữ quỷ tức giận nghiến răng nghiến lợi tại sao khi chết rồi mà vẫn không thể làm gì được cái gia đình này. Khi còn sống cô bị người khác ức hiếp hành hạ tra tấn đủ thứ, khi chết đi cô lại không đủ năng lực để trả thù.

Cô cười một cách điên cuồng.

"Hahahaha.....tại sao.....tại sao....tại sao tôi lại khổ như thế này?"

Cô cười cho sự bất lực của mình cô không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ cô không đủ mạnh sao? Không được cô không thể thua được cô muốn trả thù cô không thể nào nhu nhược yếu đuối như trước được nữa.

Cô muốn bản thân phải mạnh mẽ phải đủ năng lực để trả thù cái dòng họ Châu này, cô không chấp nhận cái chết oan uổng của mình được. Cô càng muốn được trở nên mạnh mẽ càng hận thù và ý chí muốn trả thù trong lòng cô ngày càng tăng.

Lệ khí của cô mỗi lúc một nhiều, bản tính hiền lành của cô ngày bị mài mòn dần đi khiến cô trở thành lệ quỷ một con quỷ trong lòng chỉ có hận thù. Sức mạnh của cô cũng tăng theo sự hận thù đó, xung quanh người cô tỏa ra lệ khí dày đặc.

Đôi mắt cô đỏ ngầu như máu, cô nghiến răng ken két sau đó bay vào phòng ông bà Châu. Bùa hộ mệnh lại một lần nữa sáng lên, đánh vào người cô nhưng lệ khí xung quanh cô cũng đang chống lại ánh sáng của bùa hộ mệnh.

Hai bên giằng co nhau một hồi, cuối cùng cô tức giận lên trong lòng cô lại càng ác độc. Càng muốn giết chết dòng họ Châu vì họ ra tay tàn nhẫn với cô, khiến cô sống không bằng chết sau đó ức hiếp cô đến chết.

Lòng hận thù càng dữ dội thì sức mạnh của cô càng tăng, tăng lên đến nỗi sức mạnh của bùa hộ mệnh không thể chống đỡ được nữa. Liền bị cô phá đi lá bùa hộ mệnh bốc cháy, hóa thành tro tàn rơi xuống đất.

Cô nở một nụ cười mãn nguyện có phần độc ác lạnh lùng trong đó, cô cười lớn.

"Hahaha....để xem lần này thì ai cứu các người được nữa! Mau nộp mạng đi, nợ máu thì phải trả bằng máu. Hahaha..."

Sau đó cô bước vào phòng ông bà Châu đang ngủ, cô nhìn từng gương mặt của ông bà Châu. Sau đó, những ký ức lúc trước lại ùa về. Cô nhớ ngày đầu tiên ba mẹ cô thiếu nợ tiền nhà họ Châu, sau đó ba cô không qua khỏi mà qua đời.

Mẹ con cô lo đi làm để trả nợ nhưng vẫn không trả đủ, thì bị ông bà Châu ép lấy đứa con trai thứ hai là Châu Duy để trừ nợ. Đến nhà họ Châu làm dâu ngay đêm đầu tiên động phòng, thì cô và Châu Duy có xích mích sau đó Châu Duy qua đời.

Vì quá yêu thương con mình và không chấp nhận cái chết, mà ông bà Châu hết lần này đến lần khác thi đua nhau ức hiếp cô. Hành hạ chửi bới đánh đập cô, khiến cô sống không bằng chết.

Rồi đứa con thứ nhất của ông bà Châu là Châu Dương, cũng ức hiếp cô xàm sỡ cô khiến cho cả nhà họ Châu hiểu lầm cô. Sau đó lại bị vợ của Châu Dương là Ngọc Tâm cũng đua nhau hành hạ cô, hiểu lầm cô với Châu Dương có tình cảm không đúng đắn.

Ngọc Tâm ra tay hãm hại giết chết cô, cô không thể nào tha thứ cho cái gia đình ác độc này được. Khi cô còn sống cô quá hiền lành nhân từ, để cho hết người này đến người khác thay nhau đối xử tệ bạc, hành hạ cô.

Giờ đây, cô chết đi thì bọn họ vẫn sống yên ổn hạnh phúc và không quan tâm đến sự tồn tại của cô. Không quan tâm là cô còn sống hay đã chết, họ vẫn ăn uống no đủ sống một cuộc sống bình yên.

Còn cô thì sao? Chết trong đau đớn bi thương, nằm trong quan tài cô độc lạnh lẽo. Người còn sống mà bị nhốt trong quan tài, cảm nhận cái chết từ từ đau khổ không thể chịu được.

Cảm giác giữa sự sống và cái chết rất là mong manh, hơi thở cũng dần yếu đi chỉ còn một chút hơi tàn cạn kiệt, sau đó thì bắt đầu khó thở. Muốn giẫy giụa cũng không còn sức nữa nắp quan tài quá cứng, cho dù cào nát tay chảy máu thì vẫn thế thôi, vẫn không tránh khỏi cái chết sắp đến.

Đau đớn, bất lực, bi thương, lạnh lẽo, hận thù những cảm giác đó cứ ùa về trong tâm trí của cô. Khiến cô càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, lần này để xem có trời mới cứu được các người. Cô sẽ giết hết không bỏ xót một ai, cô đứng trước giường ngủ của ông bà Châu nở một nụ cười lạnh lẽo.

Sau đó, cô giơ tay ra móng tay đỏ rực nhọn hoắc định bóp cổ ông Châu Lục, thì bỗng dưng có một lực đẩy cô văng ra xa. Cô hoang mang không biết là ai thì cô ngước lên nhìn thấy Châu Duy.

Châu Duy nhìn cô lạnh lùng.

"Cô đừng đụng vào ba của tôi!"

Cô chợt nhận ra đó là Châu Duy, chồng đã chết của mình. Cô cười nhếch môi:

"À tưởng ai, hóa ra là Châu Duy sao?"

Châu Duy nhìn cô trợn trắng mắt:
"Cô muốn làm hại gia đình của tôi sao? Đừng hòng!"

Thu Lan đứng dậy nhìn Châu Duy bằng ánh mắt lạnh lùng mang theo lệ khí mạnh mẽ, Châu Duy sợ hãi lùi về sau mấy bước.

"Cô...cô muốn làm gì?"