Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 69:




Thiên Quân lái xe đến nghĩa trang Trấn Sơn, cậu bước xuống xe ngắm nhìn khung cảnh. Nghĩa trang Trấn Sơn này nằm ở dưới chân núi, xung quanh bao bọc hàng cây xanh xanh. Có những ngôi mộ nhấp nhô thoắt ẩn, thoắt hiện sau tán lá cây, không khí ở đây trong lành có pha chút rùng rợn.

Người dân nơi đây hay mai táng người thân ở nghĩa trang này, lúc trước thì mộ còn rất ít, thấm thoát trôi qua nơi này đã xuất hiện không ít những ngôi mộ mới. Đi sâu vào bên trong không khí càng ẩm thấp, lạnh dần, gió thổi vi vu nghe tiếng lá cây kêu xoạt xoạt.

Thiên Quân đi một vòng vẫn không thấy ngôi mộ của Thu Lan đâu, cậu đành phải đi kiếm thêm một lần nữa. Cậu đi tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy, thấm thoát xa xa có một ngôi mộ bị tán lá cây che khuất. Thiên Quân bước đến gạt tán lá cây ra thì cậu đứng hình.

"Trời ơi, cô gái này xinh đẹp quá! Sao lại chết trẻ như vậy, thật tội nghiệp!"

Cậu vô tình nói trong vô thức mà không biết rằng mình sắp gặp tai họa, người mà cậu khen không phải là mộ của Thu Lan. Mà là ngôi mộ của một cô gái mới chết cách đây vài tháng, cô gái đó tên là Thụy Diệp. Một cô gái có vẻ đẹp ngây thơ trong sáng, đã qua đời ở tuổi 18 một độ tuổi thiếu niên đầy ước mơ hoài bão.

Không biết vì lý do gì mà Thụy Diệp chết, lại chết ở tuổi đang trưởng thành như thế. Nhìn ngôi mộ này vẫn còn mới, thấy nhang vẫn đang cháy tàn dang dở, chắc chắn là mới có người đến đây thắp nhang. Thiên Quân ngắm nhìn cô gái trong hình mà thờ thẫn, đơ người ra.

Bỗng nhiên ở đâu có một làn gió lớn ập đến, tiếng gió thổi xào xạt, bất giác một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Cảm ơn!"

Sau đó một tràng cười khúc khích của con gái: "Hihihi...."

Thiên Quân giật mình tỉnh lại, cậu cảm thấy không khí ở đây sao càng ngày càng lạnh, đang ban ngày mà lạnh như là mùa đông vậy. Cậu nhìn vào hình của ngôi mộ mà giật mình.

"Ấy chết, đây không phải mộ của Thu Lan! Haizz, mình lại đi nhầm mộ rồi!"

Cậu thở dài rồi bắt đầu đi tìm ngôi mộ của Thu Lan tiếp, cậu đi hoài đi hoài mà vẫn cứ đi lòng vòng xung quanh mộ của Thụy Diệp.

Cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Quái lạ! Sao mình cứ đi lòng vòng ở đây hoài vậy?"

Một trận gió lớn ập tới, lá cây rung lắc dữ dội, tiếng cười khúc khích lại lần nữa vang lên.

"Hihihi..."

Thiên Quân cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nổi hết da gà da vịt lên.

"Chuyện gì vậy?"

Cậu nhìn ngó xung quanh xem là ai đang cười thì cậu thấy một cái bóng đen bay vụt qua, Thiên Quân cảm thấy sợ hãi. Cậu nuốt nước bọt, bắt đầu từ từ nhìn qua cái mộ của Thụy Diệp, cô gái trong ảnh vẫn nhoẻn miệng cười.

Lúc này cậu không còn cảm thấy Thụy Diệp đẹp nữa mà cảm thấy cô gái đó rất ghê sợ, ánh mắt thật hung tợn, dữ dội. Miệng cười cong như lưỡi liềm, khuôn mặt dữ tợn, độc ác, cậu sợ hãi tay chân run rẫy. Cậu biết mình đã gặp phải ma rồi, còn bị ma che mắt nữa, đi hoài vẫn đứng lại chỗ cũ.

Cậu thấy mình đúng là quá xui xẻo, đen đủi, đi đào mộ cho Thu Lan mà chẳng tìm thấy mộ. Đã vậy lại gặp ma che mắt nữa, làm gì có ai mà xui xẻo như vậy chứ. Cậu đang đứng suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cậu, Thiên Quân giật mình quay lại thì thấy một cô gái đứng ở sau lưng.

Cô gái ấy giống y như trong ảnh kia tên là Thụy Diệp, cô gái đứng nhìn Thiên Quân nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng. Cậu cảm thấy sợ hơn là thấy đẹp, cậu lùi lại vài bước, Thụy Diệp lại tiến lên một bước. Thiên Quân bị dồn ép đến một gốc cây đại thụ lớn, nhưng Thụy Diệp vẫn chưa chịu dừng lại.

Thiên Quân hét lên:
"Cô đừng qua đây!"

Thụy Diệp mỉm cười lạnh lùng:
"Chẳng phải anh khen tôi đẹp sao?"

Thiên Quân xua tay:
"Tôi chỉ lỡ miệng nói thôi, cô đừng xem là thật!"

Thụy Diệp ánh mắt tức giận nhìn về phía cậu, khuôn mặt ả bỗng chốc biến dị, đôi mắt đỏ ngầu. Mặt tái nhợt nổi đầy gân máu, môi tím tái, tay chân lạnh toát như băng hàn. Móng tay dài màu đen, hốc mắt chảy hai hàng lệ máu, ả ta mặc đầm màu đỏ, đứng cười toe toét.

"Hahaha...."

Thiên Quân nhìn thấy hình dạng thật của Thụy Diệp thì sợ đến tái xanh mặt mày, đứng im bất động không dám nhúc nhích. Trời ơi con này là ma hay quỷ vậy, trông nó thật kinh khủng đáng sợ. Thụy Diệp bước lại gần nâng cằm của cậu lên nói.

"Bất cứ giá nào tôi cũng sẽ bắt cậu chết với tôi!"

Thiên Quân nghe ả nói xong sợ hết hồn, cái gì chứ cô gái đó muốn bắt cậu chết cùng với cô ta sao? Cô ta điên thật rồi, Thiên Quân lắc đầu nguầy nguậy.

"Không, không, đừng bắt tôi! Tại sao chứ? Tôi có làm hại gì đến cô đâu?"

Thụy Diệp cười khổ:
"Tôi đã chấm cậu rồi, cậu sẽ chết cùng với tôi rồi chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!"

Thiên Quân nghe Thụy Diệp nói xong liền đơ ngay tại chỗ.

"Cái gì?"