Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 72:




Thụy Diệp bỗng chốc mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều sức lực, ả ta sắp không chống lại nổi nữa. Những thây ma kia cứ lao đến cắn xé lấy linh hồn ả không ngừng, Thụy Diệp mỗi lúc một yếu đi, chân đứng không vững loạng choạng.

Những thây ma kia hút đi oán khí trên người ả, khiến cho ả từ một linh hồn tà ác trở thành một linh hồn thánh thiện. Thụy Diệp bị thây ma hút đi oán khí đau khổ, nhưng cũng bị thây ma cắn xé linh hồn. Khiến cho linh hồn ả dần dần trong suốt, như sắp hòa tan vào không khí.

Thu Lan nhìn thấy Thụy Diệp sắp bị hồn bay phách tán, vội thu mấy đám thây ma lại. Thụy Diệp ngã xuống đất, nhưng lúc này ả không còn đáng sợ như trước nữa. Mà giờ đây nhìn Thụy Diệp dáng vẻ như lúc còn sống, một cô gái xinh đẹp đáng yêu độ tuổi thiếu niên.

Người của Thụy Diệp phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, gương mặt tươi cười rạng rỡ không còn dáng vẻ kinh khủng như lúc nãy. Thụy Diệp đứng dậy mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay của cô.

"Cảm ơn cô nhiều lắm Thu Lan!"

Thiên Quân vẫn ngây ngô chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nhưng tình hình lúc này có vẻ không còn khủng bố như hồi nãy. Cậu cũng ngơ ngác đứng đực ra một chỗ, để chứng kiến cảnh diễn ra tiếp theo.

Thu Lan nhìn thấy Thụy Diệp đã tan đi oán khí trở lại dáng vẻ lúc ban đầu, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thụy Diệp cười nói.

"Cảm ơn cô đã giúp tôi xóa sạch oán khí, vì khi tôi chết tôi mang theo sự hận thù khắc sâu trong tâm trí. Khiến thần hồn điên đảo không lối thoát, không những không đi đầu thai mà còn ở trên dương gian hại người. Ngày đêm mong mỏi chờ một ai đó giải thoát cho tôi, tôi đã đợi người hại chết tôi từ lâu lắm rồi. Để tôi trả thù bọn họ lúc ấy mới xóa sạch oán khí trong lòng, tôi mới có thể đi đầu thai.

Nhưng tôi chờ hoài vẫn không thấy bọn họ, tôi chờ trong vô vọng suốt 25 năm, chờ mòn mỏi đến nổi tôi không thể chờ được nữa. Tôi mới thử mạnh bạo đi hại người để có ai đó đến giúp tôi giải thoát, tôi không cam tâm mình bị chết, tôi vẫn luôn muốn được trả thù.

Nhưng 25 năm là quãng thời gian quá dài để tôi suy nghĩ, mặc dù muốn trả thù nhưng có lẽ tôi không thể chờ được nữa. Sự hận thù đó khiến tâm trí tôi bị dày vò nhiều hơn, tôi không thể thoát ra khỏi nghĩa trang Trấn Sơn này. Vì tôi đã bị bọn họ yểm bùa chú, tôi chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nghĩa trang này mà thôi.

Đó là lý do tại sao tôi phải chờ đợi cơ hội trả thù dài và lâu đến như thế, khi tôi chờ đợi ở đây tôi đã chứng kiến nhiều lần sinh ly tử biệt của đời người. Đã nhiều lần tôi muốn buông bỏ sự hận thù và đi đầu thai làm kiếp người mới, không muốn vương vấn ký ức kiếp này nữa.

Nhưng khổ nổi là trước khi chết tôi đã nguyền rủa bọn họ, tôi phải trả thù nếu tôi không trả thù được tôi nguyện không bao giờ đi đầu thai. Chính vì lời nguyền đó mà giam giữ tôi ở đây mãi suốt 25 năm, nếu như hôm nay không có cô giúp thì tôi phải đợi đến bao lâu đây?

Thực sự rất cảm ơn cô nhiều lắm Thu Lan, cô hóa giải oán khí cho tôi khiến tôi như được sống lại thêm một lần nữa. Lần này tôi có thể buông bỏ hận thù mà đi đầu thai được rồi, cảm ơn cô đã không đánh cho tôi hồn bay phách tán, xem ra cô vẫn còn có lương tâm!"

Thu Lan nghe Thụy Diệp nói xong thì cô mỉm cười nhẹ nhàng, cô có thể thấu hiểu cho Thụy Diệp khi bị người khác hãm hại đến chết. Nhưng cô vẫn không biết là ai đã giết chết Thụy Diệp rồi yểm bùa khiến ả ta không rời khỏi nghĩa trang được.

"Tôi có một chuyện thắc mắc, không biết là ai đã hãm hại cô?"

Thụy Diệp thấy Thu Lan hỏi thì ả ta cũng không ngần ngại kể lại câu chuyện lâm li bi đát của mình.

"Chuyện là thế này..."

25 năm về trước..

Thụy Diệp mới tốt nghiệp trường cấp 3 và chuẩn bị thi lên đại học, cô rất chăm chỉ học tập để được vào trường đại học danh tiếng ở thành phố. Sau khi đậu đại học cô rất vui mừng, Thụy Diệp học rất giỏi được bạn bè thầy cô quý mến.

Chuyện chưa dừng ở đó, khi cô mới bước chân vào trường học đã trúng tiếng sét ái tình với một bạn nam cùng trường. Bạn nam này rất đẹp trai và giàu có, học cũng cực kỳ giỏi tất cả các môn đều xuất sắc. Bạn nam này có rất nhiều fan hâm mộ nữ, rất là nổi tiếng trong trường không ai là không biết tới.

Thụy Diệp đã yêu bạn nam ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẫn luôn cất giữ trong lòng. Vào một ngày đẹp trời rất là trùng hợp, Thụy Diệp đang đi dạo khuôn viên trường bắt gặp bạn nam ấy đang ngồi đọc sách ở ghế đá. Xung quanh lại không có người, nên Thụy Diệp quyết định mạnh dạn bước đến ngồi gần bạn nam đó.

Cố gắng dùng hết sức bình tâm của mình để bắt chuyện với bạn nam.

"Xin chào cậu, mình có thể ngồi ở đây được không?"

Bạn nam đang đọc sách nghe thấy Thụy Diệp nói thế thì vội ngước mặt lên nhìn, ánh mắt của bạn nam cực kỳ lạnh lùng nhưng vẫn rất soái ca.

"Được!"

Bạn nam đó vội ngồi ra một bên để chừa chỗ cho Thụy Diệp ngồi chung, lúc này trong lòng của cô vô cùng vui sướng vì được ngồi gần bạn nam nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng của trường. Thụy Diệp muốn biết thêm nhiều về bạn nam, liền mạnh dạn hỏi.

"Cậu tên là gì?"

Bạn nam vẫn không chú ý đến Thụy Diệp nhưng vẫn trả lời ngắn gọn, súc tích.

"Châu Dương!"