Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 74:




Thụy Diệp không cam tâm mình bị phản bội như thế, những tình cảm trước đây chẳng lẽ Châu Dương đã quên hết rồi hay sao. Cô ngồi ngoài đường lạnh lẽo mưa to gió lớn, là ông trời đang khóc thương thay số phận của cô hay chăng?

Cô nhớ những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc biết mấy cùng với anh, những tình cảm ngây thơ hồn nhiên, vui buồn lẫn lộn. Cô đã từng mơ được về chung một nhà với anh, đâu ai biết rằng duyên tình của cô bị cắt ngang như thế.

Là ông trời đang đùa giỡn với cô sao? Cô cảm thấy thật nực cười.

"Ngọc Tâm? Ả ta là ai chứ? Hôn thê sao? Hahaha..."

Cô lấy tay ôm mặt khóc như mưa, tiếng khóc hòa tan với tiếng mưa của cô trong đêm. Cô không muốn buông bỏ tình cảm này, khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau. Hà cớ gì sao phải chia tay vì một người khác, có xứng đáng không?

Thụy Diệp đứng dậy lảo đảo đi về nhà, cô vẫn quyết định sẽ không từ bỏ Châu Dương. Sáng ngày mai ở trên trường học, Thụy Diệp bước đến chỗ ngồi của anh mỉm cười nói.

"Châu Dương, anh còn yêu em không?"

Châu Dương thấy cô hỏi như vậy trái tim anh thực sự co thắt lại, đối với anh mà nói thì Thụy Diệp là cô gái mà anh yêu cả đời này. Mãi mãi không thay đổi, anh rất yêu cô nhưng tình yêu này thật ngang trái, hai người vẫn không bao giờ đến được với nhau.

Vì anh đã có hôn thê rồi, anh không thể nào chối bỏ hôn ước với Ngọc Tâm được. Vì gia đình Ngọc Tâm là tập đoàn công ty lớn mạnh, muốn kết thông gia với gia đình anh. Một đôi trai tài gái sắc, không thể tách rời, cho dù có yêu Thụy Diệp đi chăng nữa. Thì mãi mãi vẫn giữ trong lòng, không nói ra.

Cứ thế quyết định rời xa Thụy Diệp, để cô đi tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình. Mặc dù trái tim anh đầy nhát dao đâm đến rỉ máu, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay. Kết thúc tất cả bằng câu nói "chia tay".

"Mình chia tay đi!"

Thụy Diệp nghe như sét đánh ngang tai, cô quỳ sụp xuống đất, đầu óc quay cuồng. Cô không thể tin được anh lại nói lời chia tay, cô khóc lóc níu kéo.

"Tại sao chứ? Anh không còn yêu em nữa sao Châu Dương?"

Nước mắt cô rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy to tròn đã rơm rớm những giọt lệ cay khóe mắt. Anh không kìm lòng được mà ôm chầm lấy cô, anh không muốn bỏ rơi mèo nhỏ của mình, nhưng biết làm sao được đây.

Làm sao anh có thể quên cô được, anh không muốn vụt mất cô, anh thực sự rất yêu cô. Thụy Diệp được Châu Dương ôm vào lòng thì cô khẽ mỉm cười.

"Em biết anh vẫn còn yêu em mà!"

Châu Dương không nói gì, từ phía xa xa Ngọc Tâm đã chứng kiến cảnh này từ nãy đến giờ. Ả ta rất là căm phẫn tức giận, ả nắm tay thành nắm đấm đập lên tường.

"Thụy Diệp mày được lắm, dám câu dẫn anh Châu Dương thì mày sẽ biết tay tao!"

Ngọc Tâm tức giận bỏ đi, Châu Dương buông Thụy Diệp ra lấy tay lau giọt nước mắt cho cô. Anh vẫn dịu dàng như ngày nào, khiến cho cô rất là vui vẻ.

Tan học Châu Dương đưa Thụy Diệp về nhà rồi anh tạm biệt cô, Thụy Diệp vào nhà tâm trạng của cô rất là hạnh phúc, phấn khích.

Ting Ting

Chuông tin nhắn điện thoại reo lên, cô vội vàng mở máy lên xem thì thấy tin nhắn từ Châu Dương gửi.

"8 giờ tối hẹn gặp ở dãy núi phía sau trường học!"

Thụy Diệp thắc mắc không biết tại sao anh lại hẹn gặp cô ở dãy núi sau trường học, không biết là có chuyện gì nữa. Tối hôm đó đúng như lời hẹn trong tin nhắn, Thụy Diệp đã đến dãy núi phía sau trường học đợi sẵn.

Cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng, có một cảm giác không tốt lành lắm. Dãy núi này xung quanh là cây cối không có lấy một ngôi nhà, nhìn rất là hoang vu, vắng lặng. Yên tĩnh đến đáng sợ, gió thổi vi vu tiếng lá cây nghe xào xạt, vẫn chưa thấy Châu Dương xuất hiện. Cô vội tìm kiếm anh.

"Châu Dương ơi, anh đâu rồi! Em đến rồi đây!"

Bỗng một tràng tiếng cười của con gái vang vọng khắp dãy núi.

"Hahahaha..."

Thụy Diệp nghe thấy tiếng cười vội quay đầu lại sau lưng tìm kiếm.

"Ai đó?"

Ngọc Tâm từ trong bụi cây bước ra, đi theo ả là 4 người đàn ông cao to lực lưỡng. Khuôn mặt gian manh xảo trá, Ngọc Tâm đứng khoanh tay ngước nhìn.

"Mày tìm anh Châu Dương à? Hahaha.. quá ngây thơ rồi, anh ấy làm gì hẹn mày ở sau dãy núi này chứ. Đúng là đồ ngu muội!"

Thụy Diệp thấy có gì đó nguy hiểm, không ổn sắp xảy ra với mình liền nói.

"Cô muốn làm gì?"

Ngọc Tâm bước đến gần Thụy Diệp đặt bàn tay lên vai cô, cười mỉm chi.

"Hihi, rồi mày sẽ biết ngay thôi mà!"

Ngọc Tâm sai 4 người đàn ông cao to lực lưỡng khuôn mặt gian trá đó, thay nhau hãm hiếp Thụy Diệp khiến cho cô thần hồn điên đảo. Tâm trí tán loạn, sợ hãi tột cùng.

"Tụi bây thay phiên nhau hiếp dâm nó cho tao! Dám cướp chồng sắp cưới của tao hả, tao sẽ cho mày thân bại danh liệt. Thân thể dơ bẩn để xem anh ấy còn yêu mày nữa không? Hahahaha..."

Ánh mắt Ngọc Tâm lạnh lùng mang theo phần độc ác, Thụy Diệp nghe ả nói thế liền sợ hãi cầu xin.

"Đừng mà Ngọc Tâm, sao cô lại đối xử với tôi như vậy, huhu..."

Ngọc Tâm bước lại gần nâng cằm của cô lên mà trợn mắt nói.

"Tao đối xử với mày như vậy thì sao? Kết cục của những đứa con gái ghê tởm đụng vào anh Châu Dương, thì sẽ thê thảm giống như mày đó Thụy Diệp à! Hahaha..."

Thụy Diệp ánh mắt oán hận nhìn về phía ả. Miệng mím chặt môi đến rỉ máu.

"Ngọc Tâm cô thật sự độc ác, người như cô mãi mãi sẽ chẳng bao giờ chiếm được tình yêu của người mình yêu đâu! Anh Châu Dương sẽ không bao giờ yêu loại con gái ác độc như cô!"