Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 76:




Thụy Diệp đã chờ Châu Dương rất lâu, rất rất lâu nhưng chờ đợi trong vô vọng. Chờ đợi trong suốt 25 năm qua, những ngày tháng đó cô đều nhớ thương anh. Yêu anh rất nhiều nhưng anh không hề hay biết, tình cảm đó cứ mãi trường tồn với thời gian. Ngày và đêm nối tiếp nhau, tuần này tuần tới, tháng này tháng nọ, xuân hạ thu đông.

Tình yêu mù quáng khiến Thụy Diệp mất đi lý trí, mong mỏi được gặp anh một lần cuối, nhưng sự chờ đợi đó quả thật là chờ trong vô vọng. Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nhìn thấy sinh ly tử biệt của đời người rất là mong manh, có lẽ cô nên buông tay thôi.

Duyên phận Thụy Diệp và Châu Dương có lẽ đến đây cũng kết thúc, cô không muốn nhớ mãi ký ức này nữa. Quãng thời gian dài đó có lẽ đối với cô cũng quá đủ rồi, là một sự dày vò tinh thần triệt để. Cô sẽ nhớ mãi ký ức tươi đẹp cùng anh, những ký ức đau khổ kia cô sẽ quên đi.

Thụy Diệp là một người hiền lành nhân hậu, có lòng vị tha, cho dù Ngọc Tâm đã đối xử độc ác với cô như thế nào. Nhưng giờ đây cô sẽ chấp nhận tha thứ hết, cô không muốn sự hận thù cuốn lấy cô trôi càng ngày càng xa.

Sự hận thù chỉ khiến cho Thụy Diệp đau khổ hơn mà thôi, thà xóa sạch mọi ký ức đau khổ đen tối đó. Để đi đầu thai bắt đầu một kiếp mới, một cuộc sống mới không vương vấn bụi trần.

Trở về thực tại...

Sau khi nghe câu chuyện của Thụy Diệp kể xong thì Thu Lan càng phẫn nộ hơn.

"Con ả Ngọc Tâm chết tiệt, ả ta đúng là độc ác! Hãm hại hết người này đến người khác!"

Thụy Diệp cười khổ:
"Là do tôi vô dụng đúng không?"

Thu Lan đặt tay lên vai Thụy Diệp ánh mắt sắc bén nói.

"Cô yên tâm, tôi sẽ báo thù thay cho phần của cô nữa! Tôi sẽ không để yên cho con ả Ngọc Tâm đó đâu!"

Thụy Diệp mỉm cười hài lòng, nắm chặt lấy bàn tay Thu Lan.

"Cảm ơn cô Thu Lan, nếu cô có gặp Châu Dương thì chuyển lời của tôi đến anh ấy là tôi vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều! Tình yêu tôi dành cho anh ấy sẽ sống mãi với thời gian, không bao giờ thay đổi!"

Thu Lan gật đầu: "Được!"

Nói xong Thụy Diệp mỉm cười hạnh phúc mãn nguyện, mong muốn bấy lâu của cô cuối cùng cũng được giải thoát. Linh hồn của Thụy Diệp dần dần trong suốt như pha lê, phát ra luồng ánh sáng trắng rồi từ từ hòa tan vào không khí.

Thụy Diệp đã đi đầu thai, kết thúc 25 năm quanh quẩn trên dương gian đau khổ, chờ đợi. Thu Lan cảm thấy rất khâm phục Thụy Diệp, vì yêu con người ta có thể sẵn lòng chờ đợi. Chờ đợi một người trong vô vọng suốt 25 năm qua, quãng thời gian quá dài.

Thiên Quân đứng đó nghe hết đầu đuôi câu chuyện của Thụy Diệp, cậu cảm thấy ả là một con quỷ đáng thương. Vì mong muốn gặp người mình yêu để nói lời vĩnh biệt, nhưng chờ hoài vẫn không thấy đâu. Đúng là một câu chuyện buồn mà.

Thiên Quân cảm thấy có gì đó không đúng, người mà Thụy Diệp nhắc tới trong câu chuyện hình như tên là Ngọc Tâm và Châu Dương. Cái tên rất quen thuộc, không lẽ đó là tên ba mẹ cậu? Nhưng cậu lắc đầu cho qua, chắc là tên giống nhau thôi chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Thu Lan thấy Thiên Quân đang đứng đực ra đăm chiêu suy nghĩ, thì cô liền vỗ vai cậu mấy cái.

"Này này!"

Thiên Quân giật mình lùi về đằng sau.
"Á, cô làm cái gì vậy? Hết hồn hà!"

Thu Lan nhăn mặt:
"Còn đứng đó à, mau đi đào mộ cho tôi nhanh lên!"

Thiên Quân gãi gãi đầu: "Tôi thực sự không nhìn thấy mộ của cô mà!"

Thu Lan cười mỉm chi.
"Thế cậu nhìn đi, đằng đó là mộ của ai?"

Thiên Quân vội ngước mặt lên nhìn thì thấy từ đằng xa xa thấp thoáng vài bụi cây, có một ngôi mộ nằm riêng biệt cách xa mấy ngôi mộ khác. Ngôi mộ nằm ở một góc gần cây đại thụ to lớn, nhìn ngôi mộ này được xây rất tỉ mỉ và chuyên nghiệp.

Cậu bước đến gần thì thấy chủ mộ tên là Thu Lan, cậu rất ngạc nhiên tại sao hồi nãy cậu lại không nhìn thấy ngôi mộ chứ. Chắc là do Thụy Diệp dùng thuật che mắt đánh lừa cậu rồi, Thiên Quân thở một hơi dài than trách số phận mình éo le.

"Chậc, nhưng tôi không mang theo đồ nghề sao đào mộ cô lên được?"

Thu Lan liếc nhìn Thiên Quân.
"Cậu đang giỡn mặt với tôi sao?"

Thiên Quân nhìn thấy nét mặt của cô càng lúc càng thêm quỷ dị, cậu lắc đầu cười khổ.

"Tôi nói thật mà, từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ đào mộ nên tôi không biết phải dùng dụng cụ gì để đào!"

Thu Lan ánh mắt giận dữ nhìn Thiên Quân.

"Vậy cậu thuê người đến đào mộ đi, tôi cho cậu 5 phút để gọi điện đó!"

Thiên Quân chảy mồ hôi hột: "Tôi không biết thuê ai hết á!"

Thu Lan nhìn thấy có một người đàn ông cỡ tuổi trung niên đang ngồi uống nước trà, ngay cạnh nghĩa trang. Cô nở nụ cười mỉm chi, chỉ tay về phía người đàn ông đó.

"Thuê ông ta đi!"

Thiên Quân thắc mắc: "Có được không đó, lỡ may ông ta không phải người canh nghĩa trang thì sao? Ông ta có biết đào mộ không vậy?"

Thu Lan liếc nhìn cậu:
"Nói nhiều thế không biết, tôi nhìn là tôi đoán được ông ta làm nghề chôn cất ở nghĩa trang rồi. Sao mà không biết cách đào mộ được!"

Thiên Quân gật gù: "Cô nhìn thấy được công việc của ổng luôn hả?"

Thu Lan cú vào đầu cậu một cái bốp thật đau.

"Bớt nói nhiều lại, tại vì tôi thấy xung quanh người ông ta toàn là thi khí nên mới biết ổng là người mai táng thi thể!"