"Lan, anh phải vô trong cứu người đó ngay".
Lúc này Chu Nguyên như thể phát điên vậy, anh ta cố gắng đẩy tôi ra, lớn tiếng gào thét "Lan, người kia đang gặp nguy hiểm, anh phải ngay lập tức cứu người đó, không thôi mọi chuyện sẽ muộn mất".
Lời nói của anh ta, khiến cho đầu óc của tôi cứ rối loạn hết cả lên.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây? Thứ dụ dỗ Chu Nguyên đang âm mưu gì?
Với tình huống hiện giờ, ngoài việc giữ chặt Chu Nguyên và khuyên nhủ anh ta ra, thì tôi không biết nên làm gì có cho đúng nữa.
"Chu Nguyên, anh bình tĩnh một chút đi".
Tôi ôm chặt lấy Chu Nguyên, cố gắng hét lên một tiếng càng lớn càng tốt.
Chỉ là Chu Nguyên hình như bỏ ngoài tai lời nói của tôi, anh ta hoàn toàn bị thứ kia mê muội đầu óc, miệng cứ nói "Lan, em buông anh ta, anh phải vô trong cứu người đó"
"Cạch".
Một tiếng đánh vào người vang lên giòn giã trong không gian yên tĩnh này, tôi giựt mình một cái mạnh, theo phản ứng tự nhiên quay sang nhìn.
Người xuất hiện trong tầm mắt của tôi, không ai khác chính là Võ Thành Kiệt.
Cùng lúc này, cả người Chu Nguyên té lên người của Võ Thành Kiệt, cậu ta thuận tay liền đỡ lấy.
"Chị họ, đã xảy ra chuyện chi vậy?"
Trong khi tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu tại sao Võ Thành Kiệt lại xuất hiện một cách đột ngột tới vậy, thì cậu ta đã bất giác lên tiếng, âm thanh mang đầy vẻ nghi hoặc.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, sau đó sẽ trả lời "Lúc nãy, Chu Nguyên đưa chị trở về buồng, thì bỗng nhiên bị lạc vô nơi kỳ quái này, khi phát hiện ra bản thân đang ở trước căn buồng trống, Chu Nguyên lại như thể phát điên, la hét muốn mở cửa ra, chị sợ quá nên ôm chặt lấy anh ấy".
"Chuyện này".
Vẻ mặt của Võ Thành Kiệt có chút lo lắng, cậu ta trầm giọng nói "Chuyện này coi bộ là liên quan tới bí mật trong Chu phủ rồi, khi nãy em cảm giác âm khí tăng lên đột ngột, nên vội vàng đi tìm chị, không ngờ cũng đã lạc vô trong đây luôn, may mắn là chị không sao hết".
Tôi rùng mình, cảm thấy những lời nói của Võ Thành Kiệt vô cùng có lý, có vẻ như bí mật kia đang muốn tôi lún sâu vào bên trong hơn, nghĩ vậy tôi liền nắm lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt, lo sợ hỏi "Ở chỗ này ma quái quá, chị nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt".
Võ Thành Kiệt không nói gì, chỉ im lặng gật đầu đồng ý.
Không gian xung quanh hiện tại cực kỳ mờ tối, dãy hành lang thì kéo dài vô tận không thấy điểm dừng, tụi tôi theo phương hướng căn buồng của tôi mà di chuyển, để thuận tiện di chuyển hơn, Võ Thành Kiệt đã cõng Chu Nguyên trên lưng.
Đi được một đoạn ngắn, Võ Thành Kiệt đột nhiên dừng lại, cậu ta khẽ nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, lên tiếng "Không xong rồi chị họ, dãy hành lang này hình như có cái chi đó không đúng rồi, theo như em nhớ, nó phải có một vài cua quẹo, nhưng mà hiện tại thì chỉ có một đường thẳng vô tận thôi".
Tôi giựt mình, đưa đôi mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Võ Thành Kiệt.
Cậu ta hít một hơi lạnh, nhìn sang Chu Nguyên, rồi mới chậm rãi nói tiếp "Nếu như chúng ta cứ lẩn quẩn ở trong này thì rất nguy hiểm, đặc biệt tình trạng hiện tại của anh rể (Chu Nguyên), hơi thở của anh ấy rất yếu, nhiệt độ cơ thể hạ xuống liên tục, âm khí bao bọc xung quanh càng lúc càng dày đặc, e rằng không cầm cự được bao lâu đâu".
Tôi nghe được câu nói này liền ngay lập tức run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi "Vậy bây giờ... chúng ta nên làm sao đây? Làm sao để... thoát khỏi nơi này?"
Võ Thành Kiệt nhìn tôi, vội trả lời "Tình huống hiện giờ rất giống với hiện tượng "ma dẫn đường", để thoát khỏi đây, phải xác định được đâu là cua quẹo của dãy hành lang, chỉ cần quẹo đúng chỗ, chúng ta có thể thoát ra".
Nghe Võ Thành Kiệt nói những lời này, tôi rơi vào im lặng, nhưng mà đột nhiên lại nhớ tới một chuyện quan trọng, liền hướng Võ Thành Kiệt gấp gáp nói "Chị chợt nhớ ra một chuyện, trước khi xuất hiện tình huống kỳ quái giống như hiện tại, thì chị đã nghe thấy ở phía trước vang lên một tiếng "đinh" khá nhỏ".
Võ Thành Kiệt giựt mình, vội vàng lên tiếng hỏi "Sao chứ? chị nghe thấy một tiếng "đinh" ở phía trước hả?"
Tôi gật đầu một cách chắc chắn.
Võ Thành Kiệt thở dài một hơi, vẻ mặt có chút lo sợ, trầm giọng nói "Không xong rồi, chúng ta đã lạc vô một trận pháp rồi".
"Trận pháp hả? Là trận pháp chi? em nói rõ ràng ra đi".
Tôi kinh hãi bất giác hỏi.
"Trận pháp này tên là mê lộ, nó khiến cho người đi trên đoạn đường này trở nên lạc lối, hoặc kinh khủng hơn chính là dẫn con mồi tới một nơi đã định từ trước".
"Chờ một chút".
Vừa nghe tới đây, tôi đã lập tức lên tiếng cắt ngang câu nói của Võ Thành Kiệt, giọng nói có chút sợ hãi "Nếu như theo lời của em nói, thì nơi kinh khủng mà dãy hành lang lang này muốn dẫn tới, chẳng lẽ là căn buồng trống hay sao?"
Võ Thành Kiệt gật đầu, hạ giọng nói thêm "Đúng vậy, nó muốn dẫn hai người tới căn buồng trống, để đưa hai người vô trong đó, chỉ là em xuất hiện đúng lúc, nên đã ngăn cản kịp thời".
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của tôi ngay lập tức tối sầm lại, giọng nói lúc này như thể thì thào "Thành Kiệt, bí mật trong Chu phủ càng lúc càng kinh khủng hơn, chúng ta nên làm sao đây?"
"Trước mắt phải thoát khỏi nơi đây đã, sau đó sẽ từ từ tìm hiểu".
Võ Thành Kiệt trả lời, câu nói có chút không chắc chắn cho lắm.
"Khoan đã Thành Kiệt, nếu như đây là một trận pháp, vậy thì làm sao mà chúng ta có thể dễ dàng thoát ra ngoài được chứ?"
Tôi nhíu mày, vội vàng lên tiếng hỏi.