Võ Thành Kiệt trực tiếp cho Chu Nguyên uống máu của mình, cậu ta nói rằng máu của cậu ta là dương huyết, có khả năng tiêu trừ âm khí, câu nói này khiến cho tôi nhớ tới lần trước, khi uống tách trà mặn tanh kỳ lạ kia, có lẽ cũng được cậu ta bỏ máu vào để tiêu trừ âm khí trong người của tôi, mới có thể làm tôi mau chóng hồi phục lại.
Sau khi cho Chu Nguyên uống máu xong, Võ Thành Kiệt vội vàng băng bó lại vết thương, rồi dìu Chu Nguyên trở về buồng ngủ của anh ta.
Từ lúc vào Chu phủ cho tới giờ, do tình hình sức khỏe của Chu Nguyên, nên hai người tụi tôi ngủ ở hai buồng khác nhau, vì vậy tôi chưa từng bước chân vào trong buồng ngủ của anh ta bao giờ.
Võ Thành Kiệt đặt Chu Nguyên nằm lên giường, rồi giao phó cho tôi chăm sóc, cậu ta bước vội ra khỏi buồng, hệt như có chuyện gì đó cần giải quyết vậy.
Tôi ngồi cạnh Chu Nguyên trong căn buồng có phần thiếu ánh sáng ban ngày này, ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa, tuy cơn mưa không lớn lắm, nhưng mà lại vô tình biến không gian bên trong trở nên ảm đạm một cách kỳ lạ.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, căn buồng này trang trí rất đơn giản, nếu không phải lần trước bà Tám nói là buồng ngủ của Chu Nguyên, thì tôi còn tưởng là buồng ngủ của người làm nữa.
"Lan, tại sao anh lại ở đây?"
Giọng nói yếu ớt của Chu Nguyên đột ngột vang lên, làm cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Tôi vội vàng quay sang nhìn anh ta, chợt nghĩ không nên nói quá rõ mọi chuyện, tránh bứt dây động rừng, cho nên đành nói "Lúc nãy anh đột nhiên ngất xỉu, trong lúc em không biết làm sao, thì thằng em họ của em xuất hiện, nó đã dẫn chúng ta thoát khỏi chỗ kỳ quái đó".
Chu Nguyên vô thức nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó nghi hoặc hỏi "Em họ của em sao? Hình như anh có chút ấn tượng về người này".
Tôi mỉm cười, trầm giọng trả lời "Anh dĩ nhiên có ấn tượng rồi, hôm rước đâu, nó cũng có mặt, lần này nó vô Chu phủ là tới thăm em, em cũng đã sai con Sen thưa bẩm với cha má rồi".
Chu Nguyên khe khẽ gật đầu, rồi im lặng không nói thêm gì, nhìn dáng vẻ của anh ta lúc này, coi bộ không quan tâm tới chuyện Võ Thành Kiệt có ở trong Chu phủ hay là không, cũng như hoàn toàn không nhớ tới chuyện cậu ta đã cứu sống anh ta.
Chỉ có điều, trong đôi mắt của anh ta có chút gì đó khác lạ, tôi không tài nào hiểu được.
Tiếng mưa bên ngoài song cửa sổ vang vọng, nhanh chóng lấp đầy sự yên tĩnh bên trong căn buồng này, trong vô thức, tôi có thể nghe thấy rõ ràng có bao nhiêu giọt văng vào khung cửa sổ.
Đúng lúc, tôi vừa quay sang nhìn song cửa sổ, thì mơ hồ nhìn thấy một cái xác chết đang kéo lê thân người của mình lướt qua đó.
Tôi giựt mình một cái mạnh.
Nhíu mày nhìn kỹ càng vô trong song cửa sổ hơn, lúc này chợt phát hiện ra có một vệt màu đỏ như máu, chảy chầm chậm xuống cửa sổ, hệt như có thứ gì vừa quét qua đó vậy.
Tôi đứng bật dậy, tiến tới gần hơn một chút, chợt nhận ra vệt đỏ kéo dài kia sền sệt như máu người.
Cả người của tôi bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo, da gà da vịt chậm rãi nổi lên hết, hình ảnh vừa rồi có khi nào là thật chăng?
Tôi cố gắng tập trung đầu óc, nhớ lại một cách kỹ càng hơn, để có thể xác định được rốt cuộc bản thân mình có bị hoa mắt hay là không.
Nhưng mà, càng nghĩ tôi càng chắc chắn rằng, đôi mắt của tôi đã nhìn thấy một cái xác chết kéo lê thân người quét qua song cửa sổ, bởi vì cái tư thế di chuyển kia, người bình thường hoàn toàn không thể nào thực hiện.
Tôi giống như bị thứ gì đó điều khiển, đôi chân cứ từ từ bước tới gần cửa sổ trong vô thức.
"Lan, dừng lại ngay... em bị làm sao vậy?... Tại sao lại thẩn thờ di chuyển vậy?"
Chu Nguyên đột nhiên kêu lớn một tiếng.
Tôi giựt mình, dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang, ngay lập tức lấy lại được tinh thần, theo phản ứng tự nhiên, quay về phía Chu Nguyên.
Trong tầm mắt, tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiện lên một cách rõ ràng trên mặt của Chu Nguyên, tuy nhiên ngoài điều này ra, hoàn toàn không có gì.
"Lan, em bị làm sao vậy? Sao lại di chuyển tới đó một cách thẩn thờ hả? Bộ ở đó có điều chi khác thường sao?"
Chu Nguyên nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi.
Câu nói khiến cho tôi rơi vào trầm tư suy nghĩ, không lẽ Chu Nguyên không nhìn thấy vết đỏ ở trên song cửa sổ hay sao?
"Chu Nguyên, lúc nãy vô tình nhìn thấy có thứ gì đó quét qua song cửa sổ, nó còn để lại một vệt đỏ sền sệt như máu nữa, nên em mới định bước tới đó coi thử ra sao?"
Tôi gấp gáp nói ra những thứ mình đã nhìn thấy cho Chu Nguyên nghe.
Câu nói của tôi vừa dứt, sắc mặt của Chu Nguyên bỗng dưng biến đổi nhanh chóng, cánh tay của anh ta khẽ run lên nhè nhẹ. Trong ánh mắt hình như chứa đựng điều gì đó rất kinh khủng, tôi cảm giác có chuyện không hay, liền ngay lập tức bước tới bên cạnh anh ta.
"Sao vậy Chu Nguyên? Sắc mặt của anh hình như không ổn lắm?"
Tôi lo lắng vừa lên tiếng hỏi, vừa lay động thân người của Chu Nguyên, nhưng mà anh ta không phản ứng gì, cứ im lặng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía của song cửa sổ.
Đang lúc không biết mở lời làm sao, thì phía sau lưng của tôi lại vang lên âm thanh sột soạt, như thể có vật gì đó một lần nữa kéo lê qua cửa sổ.
Tôi còn chưa kịp quay lại nhìn thử đó là vật gì, thì đã bị Chu Nguyên đưa tay giữ lại, anh ta khe khẽ thì thầm "Đừng quay về phía sau nhìn, như vậy sẽ tốt cho em hơn".