Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy chuyện liên quan tới Phạm Thị Mai thực sự là có vấn đề rất lớn.
Giấc mơ kinh dị đầu tiên tôi nằm mơ thấy, chính là sự xuất hiện của Phạm Thị Mai, sau một hồi kể chuyện vòng vo, chẳng phải chị ta đã biến thành hình dạng của một con quỷ hay sao?
Tiếp đó, sau khi tôi bị mớ tóc trong nhà kho quấn cổ, chị ta đã giới thiệu thầy lang tới kê đơn hốt thuốc cho tôi, nhưng mà cũng kể từ đó, tôi bắt đầu gặp phải những chuyện kinh dị nhiều hơn, đồng thời nằm mơ thấy những cơn ác mộng khủng khiếp hơn.
Đây chắc chắn không phải là trùng hợp đâu.
Đồng thời, từ khi tôi vào Chu phủ, Phạm Thị Mai đã có những hành động hết sức kỳ lạ, rất khó giải thích được.
Tôi tự hỏi có khi nào chị ta chính là người đứng đằng sau mọi chuyện hay không?
"Lan, hình như phía sau không còn tiếng kéo lê thân người nữa rồi".
Bỗng dưng Chu Nguyên dừng lại, rồi trầm giọng lên tiếng, khiến cho tôi giựt mình, vội vội vàng vàng quay về phía sau nhìn.
Trong bầu không gian mờ tối, hoàn toàn không còn vang lên âm thanh xạc xạc kinh dị, với lại cái xác anh họ của Chu Nguyên cũng không còn nhìn thấy nữa.
Tôi hướng Chu Nguyên, khẽ hỏi "Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?"
Chu Nguyên lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng "Nơi này quá mức xa lạ với anh, nên trước mắt anh cũng không biết nên làm sao nữa".
"Ha ha ha..."
Ở phía trước bỗng vang lên tiếng cười của trẻ con.
Tôi và Chu Nguyên liền nhìn về hướng đó.
Trong dãy hành lang mờ tối, chậm rãi xuất hiện một đứa nhỏ.
Nó vừa cười giòn giã, vừa bước tới chỗ tụi tôi.
"Đây là... ".
Tôi lắp ba lắp bắp lên tiếng trong sự kinh ngạc tột cùng.
Chu Nguyên quay sang, lo lắng hỏi "Lan, em làm sao vậy?"
"Chu Nguyên, nó... "
Tôi vừa nói vừa chỉ về phía đứa nhỏ "Thứ kinh dị đầu tiên mà em nhìn thấy chính là nó, nó thiệt sự rất kinh khủng"
Giọng nói của tôi run run, mang theo vẻ sợ hãi.
Những hình ảnh của đứa nhỏ kinh dị tối ngày hôm đó liên tục hiện về.
Chu Nguyên nhìn thấy tôi như vậy, có chút sợ, vội vàng ôm lấy tôi, an ủi "Lan, không sao đâu, có anh ở đây rồi, đừng sợ".
Tuy hơi ấm trên người của Chu Nguyên rất yếu ớt, nhưng mà với hành động này của anh ta, cũng làm cho tôi phần nào bình tĩnh lại.
"Ha ha ha..."
Đứa nhỏ kinh dị nhìn chằm chằm về phía tụi tôi mà cười vui vẻ, hình ảnh của nó hiện ra ngày càng rõ ràng hơn.
"Có chuyện chi mà con cười lớn vậy?"
Ở phía sau đứa nhỏ kinh dị bất ngờ vang lên một giọng nói, giọng nói này nghe rất quen.
"Chu Nguyên, hình như còn có ai nữa".
Tôi trầm giọng lên tiếng, đồng thời đẩy nhẹ anh ta ra.
Chu Nguyên buông tôi ra, đưa mắt nhìn về phía đó, giọng nói có chút sợ hãi "Hình như là chị dâu (Phạm Thị Mai) mà".
Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi nghe những lời này của Chu Nguyên, liền tập trung nhìn về hướng đó.
Những tấm màn rũ đỏ tươi không che đi hình dạng của kẻ ở phía trước.
Trong mắt tôi xuất hiện một cái xác vặn vẹo, mái tóc dài xơ xác, quần áo trên người rách rưới, dáng đi rất khác thường, cộng thêm da dẻ nứt nẻ, và đang phân hủy dần.
Nhưng mà nhìn tổng thể tôi vẫn có thể nhìn ra đó chính là Phạm Thị Mai.
Đúng thiệt là chị ta đã chết và ở đây rồi.
"Má".
Đứa nhỏ kinh dị quay về phía của Phạm Thị Mai, lớn tiếng gọi.
"Chu Nguyên, nó là con của chị dâu hả? Sao em chưa từng nhìn thấy nó bao giờ?"
Tôi hoảng hốt, ngay lập tức hỏi Chu Nguyên.
Anh ta nắm chặt lấy tay của tôi lùi về phía sau một bước, chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, mà trả lời "Theo như anh nhớ, cách đây khoảng năm năm, chị dâu có thai, nhưng mà đã bị sẩy thai rồi".
Nói tới đây, Chu Nguyên liền trở nên sợ hãi, giọng nói có chút run run "Kể từ khi sẩy thai, chị dâu đã thay đổi thành một người khác, thường xuyên hành động rất kỳ lạ".
Lời vừa dứt, tôi như thể đã thấu hiểu hết tường tận mọi chuyện, lập tức hoảng sợ nói "Chị dâu xuất hiện ở đây với hình dạng kinh dị như vậy, đồng nghĩa với việc chị ấy đã chết rồi, có khi là chết lúc sẩy thai, vì vậy thứ mà chúng ta nhìn thấy ở Chu phủ chắc chắn không phải là chị ấy rồi".
"Ý em là ma quỷ giả dạng sao?"
Chu Nguyên nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Tôi gật đầu, đáp "Đúng vậy".
"Má ơi, chị ở bên kia đẹp lắm, con rất thích".
Còn chưa biết nên làm gì, thì đứa nhỏ kinh dị bên kia bất chợt lên tiếng, vừa nói nó vừa chỉ về phía tôi.
"Chu Nguyên, phải làm sao đây?"
Tôi không kiểm soát được bản thân, vô thức kêu lên một tiếng.
Chu Nguyên không trả lời, một đường cầm lấy cánh tay của tôi, ngay lập tức xoay người bỏ chạy theo hướng ngược lại của hai thứ kinh dị kia.
"Lạch cạch... Lạch cạch... "
"Lạch cạch... Lạch cạch... "
Âm thanh tiếng bước chân của tụi tôi hòa lẫn với tiếng bước chân ở phía sau lưng, nghe như thể nhịp tim đang đập dồn dập vây.
Tôi dám chắc chắn hai thứ kinh dị kia đang đuổi theo.
"Cạch... Cạch... Cạch..."
Trong sự hỗn loạn giữa tiếng bước chân, tôi bỗng nghe thấy một âm thanh lạ.
Tôi có chút bất an, liền quay lại nhìn, trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh của đứa nhỏ kinh dị đang dùng tay và chân bám lên vách tường mà đuổi theo, tay của nó đầy máu, vô tình in dấu khi nó di chuyển qua.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi hiểu ra một chuyện, chắc chắn những dấu vân tay tiểu quỷ mà tôi và Võ Thành Kiệt đã nhìn thấy ở trên cửa căn buồng trống trước kia, là do nó gây nên.