Đôi mắt con Sen từ từ chuyển sang đỏ, ánh nhìn của nó lúc này cực kỳ quái dị. Nó vung tay nhẹ lên, từ trong lòng bàn tay, một làn khói đen cuồn cuộn xuất hiện, tôi có thể nhận thấy chắc chắn sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
"Ha ha ha ha..."
Con Sen cười lớn, âm thanh quỷ dị tràn ngập khắp mọi nơi, vang vọng mãi mà không dừng lại.
"Bây giờ... chúng ta bắt đầu nghi thức mở màn của Đám Cưới Ma thôi".
Câu nói vừa dứt, nó ngay lập tức hất làn khói đen về phía của tụi tôi.
Làm khói bay tới mang theo sự lạnh lẽo từ cõi âm ty, khiến cho nổi sợ hãi dâng lên không ngừng.
"Kết giới".
Tôi và Chu Nguyên còn chưa kịp phản ứng né tránh làn khói đen, thì ở phía bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói rất lớn, đồng thời gió từ xung quanh của tụi tôi nổi lên, dựng thành một bức tường, ngăn cản làn khói đen.
Từ phía bên ngoài, thân dạng của Võ Thành Kiệt chầm chậm xuất hiện, trên người của cậu ta có một vài vết thương nhỏ, tuy nhiên khí lực tỏa ra vẫn y hệt như lúc trước, không có dấu hiệu suy giảm.
Trong lòng của tôi vô thức cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cậu ta vẫn còn sống, định lên tiếng hỏi, thì con Sen ở phía bên kia đã lên tiếng trước.
"Khốn kiếp, sao ngươi có thể thoát khỏi dãy hành lang hả?"
Con Sen tức giận, trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía của Võ Thành Kiệt.
"Mấy cái trò đơn giản như vậy, làm sao có thể đối phó với ta.... Lúc nãy là do ta không thể nhận ra bộ dạng thật sự của ngươi, nên mới bị vây khốn ở ngoài hành lang, bây giờ thì đừng mong tiếp tục sử dụng chiêu cũ nữa, bởi vì giữa hai người bọn ta, chỉ có duy nhất một người sẽ chiến thắng thôi".
Võ Thành Kiệt vẫn rất bình thản, cậu ta không nhanh không chậm bước tới gần chỗ của tôi và Chu Nguyên.
Con Sen hừ lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng "Thằng nhóc thúi tha đáng ghét, nhiều lần phá hư kế hoạch của ta, để coi ta sẽ làm chi ngươi đây, ngươi hãy..."
"Lửa thiêng".
Võ Thành Kiệt hô lên một tiếng, lửa xung quanh con Sen bốc lên bùng bùng, khiến cho câu nói của nó bị cắt ngang.
Con Sen bị lửa thiêu đốt, nên kêu la đau đớn, hình dạng của nó trong biển lửa vô cùng hung tợn.
Võ Thành Kiệt nhìn vào trong đám lửa, trầm giọng nói "Lần trước, ta định dùng cách nhẹ nhàng với ngươi, nhưng mà không ngờ ngươi lại cứng đầu không chịu từ bỏ, tiếp tục gây ra chuyện ác, nên bây giờ ta phải dùng lửa thiêng, đốt cháy ngươi, để cho ác niệm kia tan biến".
"Không".
Con Sen ở trong biển lửa hét lớn lên "Ta quyết sẽ không từ bỏ, những chuyện mà ta đã làm, ta hoàn toàn không hối hận, chỉ cần được ở bên cạnh Chu Nghiêm mãi mãi, ta cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện, cho dù là giết chết bao nhiêu người đi chăng nữa, hậu quả ta sẽ tự mình gánh chịu hết".
"Thành Kiệt, chấp niệm của ả quá sâu đậm, coi bộ sẽ không dễ tiêu trừ đâu".
Tôi lo sợ, thấp giọng lên tiếng
Chu Nguyên liền nói thêm một câu vào "Anh nghĩ tình yêu mù quáng đã che mắt ả rồi, sẽ rất khó để xử lý".
Võ Thành Kiệt không quay sang nhìn tụi tôi, cậu ta vẫn hướng về phía con Sen, chậm rãi trả lời "Anh chị nói rất đúng, có vẻ lửa thiêng không có tác dụng với ả rồi".
"Đúng vậy".
Con Sen quát lớn "Lửa thiêng này không thể ngăn cản được ta được đâu, ta... TA SẼ KHÔNG TỪ BỎ".
Âm thanh chứa đầy sự phẫn nộ cất lên, con Sen ở trong biển lửa không ngừng vặn vẹo thân người.
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Ngọn lửa thiêng nhanh chóng bị dập tắt, để lại một hình ảnh cực kỳ ghê tởm.
Con Sen hiện giờ đã trở về với đúng hình dạng của một cái xác chết, da dẻ nứt nẻ, huyết dịch tuôn trào không ngớt, đôi mắt chỉ còn lại một màu đen, nửa bên mặt bị phân hủy, để lộ xương trắng, mái tóc dài rũ rượi xơ xác, bộ đồ trên người rác rưởi, nụ cười trên mặt kéo dài tới mang tai.
Nó không nhanh không chậm tiến về phía của tụi tôi, với dáng đi méo mó, không rõ hình thù.
Máu từ trên người quét xuống nền nhà lưu lại dấu vết.
Mùi hôi thúi từ cơ thể của nó tỏa ra, còn kinh khủng hơn mùi của những cái xác xung quanh đây.
"Cẩn thận, hiện giờ âm khí bao bọc xung quanh ả cực kỳ nhiều".
Võ Thành Kiệt thấp giọng nói, cánh tay của cậu ta che chắn phía trước của tôi và Chu Nguyên.
"Đừng có phòng bị như vậy, bởi vì ta sẽ giết hết, không chừa một ai".
Con Sen vang lên giọng nói rất trầm, hơi khàn khàn, và mang theo vẻ khô khốc.
"Ta chờ ngươi đó".
Võ Thành Kiệt vẫn không sợ hãi, lớn tiếng đáp lại.
"Được".
Con Sen cười nói, sau đó liền vung tay lên, một làn khói màu đỏ bay nhanh chóng về phía của tụi tôi.
Khi nó bay tới kết giới, ngay lập tức bị chặn lại.
Nhưng mà, kết giới lúc này rung lắc dữ dội, như thể sắp bị phá hủy.
Võ Thành Kiệt nhíu mày, cắn vào ngón trỏ cho chảy máu, trực tiếp hất lên kết giới, nói "Kết Giới Chi Huyết".
Sau khi máu được hất lên, cả kết giới liền chuyển sang màu đỏ như máu, sự rung lắc lúc nãy cũng biến mất.
Con Sen nhìn thấy cảnh tượng này, không những không tức giận, mà ngược lại còn cười khinh bỉ, chế nhạo "Chiêu này đã cũ rồi.... Ha ha ha..."
Nó vừa cười vừa lao thân người về phía tụi tôi.
Cái miệng trong phút chốc há lớn, những cái răng nhọn mọc xiêu vẹo lộ ra, đồng thời máu từ trong đó tuôn trào không ngừng nghỉ.
Con Sen va vào kết giới bằng máu, làn khói đỏ lập tức bao quanh nó, khiến cho kết giới được Võ Thành Kiệt giăng ra trong một thoáng bị phá hủy.