Khi tôi cùng với con Sen tới nơi, thì nhìn thấy một đám người làm đang đứng gần cánh cửa nhà kho.
Con Sen vội vàng đi về phía trước mở đường cho tôi đi vào.
Tôi bước tới gần, liền đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh từ phía bên trong nhà kho phả ra, hơi lạnh này có phần âm lãnh, khác hẳn hoàn toàn với sự lạnh lẽo thông thường.
Tôi nhìn sang đám người làm, lên tiếng hỏi "Từ nãy tới giờ, đã có người nào thử mở cánh cửa này ra chưa?"
"Có... Tôi có mở thử, nhưng mà hình như nó bị kẹt thứ chi đó ở bên trong, nên mở hoài cũng không ra".
Một người làm tên Lê Bửu lên tiếng, anh ta là người có sức khỏe nhất trong đám người làm, nếu như anh ta mở không ra, chắc chắn là phải kêu người tới thay cánh cửa rồi.
"Mợ ba, hình như có cái chi đó vướng vô khe cửa ạ".
Lúc tôi định sai Lê Bửu đi kêu người thợ sửa cánh cửa, thì chợt con Sen ở bên cạnh lên tiếng.
Tôi đưa mắt nhìn về hướng của nó chỉ, đúng thiệt là có một nhúm vật gì đó màu đen huyền vướng vào khe cửa.
"Chắc là vật này khiến cánh cửa bị kẹt, nguyên nhân chính là nó, nhưng mà nó hình như là tóc người mà".
Lê Bửu vừa nhìn vừa nói, câu nói của anh ta khiến cho tôi giựt mình, quả thực khi nhìn kĩ, đúng là nó rất giống một nhúm tóc dơ bẩn rối bời.
Tôi còn chưa kịp cho người tiến tới tháo nó ra, thì đột nhiên nhúm tóc đó cử động.
Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền lùi về sau hai bước, tuy nhiên những người khác hình như không nhận thấy được điều này, bọn họ vẫn đứng nhìn vào khe cửa.
Nhúm tóc vừa cử động vừa mọc dài ra.
"Nhúm tóc, nó... Nó"
Tôi không kiềm chế được sự sợ hãi của mình, vô thức lên tiếng.
Đám người làm quay sang nhìn tôi, mặt của bọn họ lộ ra vẻ ngạc nhiên, không hiểu tôi đang nói gì..
"Mợ ba, mợ làm sao vậy?"
Con Sen nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Tôi định trả lời, thì nhúm tóc từ phía khe cửa đã bắn tới cổ của tôi, nó nhanh như chớp quấn lấy mà xiết chặt, không cho nói ra lời nào.
"Mợ ba, mợ ba"
Không nghe thấy tôi trả lời, con Sen vội vàng chạy tới bên cạnh.
Giờ phút này, nhúm tóc đã xiết chặt tới mức tôi không thể nào thở được, hai tay của tôi cứ ôm lấy cổ mình, mà chẳng thể làm gì được.
"Mợ ba... Mợ ba bị chi vậy... Mợ ba".
Nhìn thấy tình hình của tôi, con Sen hoảng loạn kêu lên.
Đám người làm cũng chú ý tới, Lê Bửu khẩn trương lên tiếng "Để tôi đi kêu bà chủ".
Ở phía bên đây, tôi đã đứng không còn vững được nữa, định té xuống đất, cũng may có con Sen đỡ lấy được.
"Mợ ba... Mợ ba... Mợ sao vậy? Mợ nói chi đi... Mợ đừng làm con sợ".
Con Sen bất chợt nói lớn, nó như muốn khóc.
Tôi thì chẳng quan tâm tới chuyện đó, bởi vì hiện giờ nhúm tóc xiết càng lúc càng chặt hơn, chắc chắn nó đang muốn lấy mạng tôi rồi.
"Có chuyện chi mà la hét um sùm vậy đa?"
Chu Nguyên không biết từ đâu xuất hiện, anh ta khó chịu lên tiếng hỏi.
Con Sen vội vàng trả lời "Dạ, mợ ba bị chi đó, tự nhiên không nói chi hết, còn té xuống nữa, cậu ba tới dòm thử coi sao".
Nghe câu nói, Chu Nguyên bước tới gần đây tôi.
Ánh mắt anh ta chợt chuyển về hướng cánh cửa nhà kho, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
Có vẻ như anh ta cũng trông thấy nhúm tóc quái dị kia.
"Cậu ba... Hình như mợ ba đang khó thở..."
"Im ngay"
Lời của con Sen còn chưa nói xong, thì Chu Nguyên đã ngay lập tức quát lớn.
Tiếng quát tháo này, khiến cho những người làm xung quanh cũng im lặng theo con Sen.
Chu Nguyên dùng bàn tay phải đặt vào nhúm tóc lơ lửng trên không trung, nối từ cánh cửa nhà kho tới cổ tôi.
Nếu những người nào không nhìn thấy nhúm tóc, rất có thể người ta sẽ ngạc nhiên, khi một người lại để bàn tay mình lơ lửng giữa không trung như vậy.
Tôi vẫn còn khó hiểu, không biết rốt cuộc anh ta định làm gì, thì lúc này anh ta lại lẩm nhẩm gì đó.
Anh ta vừa đọc, nhúm tóc cũng bắt đầu nới lỏng cổ của tôi hơn.
Coi bộ anh ta có thể xử lý những chuyện này, nhưng mà anh ta học từ đâu, và không phải sức khỏe rất yếu cần cưới tôi để xung hỉ hay sao?
Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ, nhúm tóc chầm chậm tan biến trong không trung, giống hệt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Sau khi đã xử lý xong nhúm tóc, Chu Nguyên quay sang phía tôi, ẵm tôi lên.
Lúc này tôi cảm thấy có gì đó rất khác lạ, cơ thể của anh ta khá lạnh, không giống người bình thường. Khi nhìn kỹ khuôn mặt, tôi như muốn đứng hình, bởi vẻ mặt rất u ám, như thể người sắp chết vậy.
"Lan, em có sao không?"
Chu Nguyên vừa nhìn tôi vừa hỏi, giọng nói có phần trầm ấm, khác hẳn lúc nãy.
Tôi lắc đầu, trả lời "Em chỉ hơi khó thở thôi".
"Sao vậy, con Lan nó bị làm sao vậy?"
Lê Bửu vừa dẫn mẹ chồng tôi ra, bà ta liền hốt hoảng lên tiếng hỏi.
"Không sao đâu mẹ, cô ấy chỉ bị khó thở thôi".