Đám Cưới Ma

Chương 8: Bám theo sau




Bình thường dãy hành lang bên ngoài vào ban đêm luôn yên tĩnh, những ngày đầu tôi về đây làm dâu nó đều như vậy.

Chỉ là, sau khi tôi nhìn thấy đứa trẻ ma kia, thì mọi chuyện đã bắt đầu diễn biến tồi tệ hơn.

Không lẽ mọi chuyện là có liên quan tới đứa trẻ ma kia sao?

"Cạch"

Một tiếng động ở bên ngoài cửa sổ vang lên, nó khiến cho tôi giựt mình mà chú ý tới.

Trong ánh mắt của tôi, mơ hồ nhìn thấy ở bên ngoài có một cái bóng trẻ con, nó đang tiến tới chỗ cánh cửa buồng.

Càng tiến tới gần, tôi càng nhìn rõ hơn bộ dạng khác thường, nó di chuyển một cách vặn vẹo thân người, không giống như người bình thường.

Ngọn đèn mờ mờ đang chiếu rọi không gian khẽ lay động, tiếng gió thổi hòa vào âm thanh khóc than bất chợt vang lên liên hồi, tôi thực sự cảm thấy vô cùng hoảng sợ trước tình cảnh như vầy.

Còn chưa biết nên làm gì, thì một mùi hôi thúi thoang thoảng tỏa ra khắp mọi nơi, có vẻ như là nó bốc ra từ thứ đang di chuyển tới buồng của tôi.

Tôi đưa tay lên che mũi, vội vàng lùi sát vào bên trong vách tường, nhằm để giữ khoảng cách an toàn.

Còn chưa kịp chạm vào vách tường, thì cánh cửa buồng chầm chậm mở ra, mùi hôi thúi xông thẳng vào lỗ mũi của tôi.

Tiếng khóc cũng lớn hơn lúc nãy nhiều, ngọn đèn dầu ở trên bàn lúc này như muốn tắt lịm đi.

Tôi sợ hãi, cố gắng trùm mền lại.

"Mợ ba... Mợ ba, tỉnh lại đi"

Tôi lại giựt mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh, không gian vẫn bình thường như mọi khi.



Con Sen đứng trước mặt lo lắng.

Bình thường nó không bao giờ kêu tôi dậy vào buổi sáng mà, sao hôm nay nó lại xuất hiện chứ.

"Mợ ba"

Con Sen khẽ lay động tôi, khiến cho tôi trở về với hiện thực, lên tiếng "Không có chi hết, mợ không có chi hết... Mà sao con lại ở đây? Bà Tám đâu?"

"Bà Tám đang lo chuyện cơm nước, nên biểu con vô đây để đánh thức mợ dậy".

Nghe con Sen nói, tôi có chút ngạc nhiên hỏi "Sao lại lo chuyện cơm nước? Bộ hôm nay có khách tới phủ hả?"

Nó lắc đầu, đáp "Em cũng hổng biết nữa, mà bà Tám hôm nay lạ lắm đó đa".

Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng lại không biết nó không ổn ở chỗ nào.

Con Sen lại nói "Thôi, mợ ba rửa mặt thay đồ, còn dâng trà cho ông bà chủ nữa".

Tôi ừ một tiếng, sau đó vẫn như thường ngày, rửa mặt súc miệng, thay đổi quần áo, làm lại tóc tai.

Tôi cùng với con Sen nhanh chóng đi ra khỏi buồng, khi di chuyển tới căn buồng bỏ trống, tôi vẫn có cảm giác có gì đó quái lạ.

Tôi khẽ nhìn sang đó một cái, có vẻ như không gian bên trong hoàn toàn yên ắng, có phần mờ tối và âm u.

Khi tôi tiến xa căn buồng trống, thì đột nhiên có cái gì đó không ổn, ngoài tiếng bước chân của chúng tôi ra, hình như lẳng lặng có ai đó đang đi theo.

Tuy nhiên khi tôi quay lại nhìn, thì chẳng có ai hết, lúc đó trong lòng tôi nghĩ chắc là bản thân nghe nhầm, vì hồi tối bị ám ảnh, nên bây giờ nghi thần nghi quỷ đây mà.

Con Sen ở bên cạnh tôi cũng không tỏ ra vẻ gì, bình thường nó nhát gan lắm, vì vậy tôi càng chắc chắn bản thân mình đã nghe nhầm.

Lúc tôi định bỏ qua những hoài nghi, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc, âm thanh này, giống hệt như âm thanh mà hồi tối hôm qua tôi đã nghe thấy.



Trong lòng tôi lại bắt đầu căng thẳng.

Đầu óc của tôi chợt suy nghĩ, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, làm sao mà có thể xuất hiện những chuyện ma quỷ được chứ?

Nỗi sợ hãi len lỏi vào trong thâm tâm.

Không biết có phải do tôi đã bắt đầu sợ hãi hay không, mà hình như tiếng khóc đang càng ngày càng lớn hơn.

Có vẻ như, cái thứ không sạch sẽ kia, đang tiến dần dần tới chỗ tôi.

Lúc này, tôi không biết làm gì ngoài việc đi thực nhanh, chỉ cần tới nhà lớn, nơi đó là nơi thờ phụng của tổ tiên nhà họ Chu, chắc chắn ma quỷ sẽ không dám bén mảng tới.

"Thím ba, sao nhìn mặt thím có vẻ không ổn vậy? Bộ uống thuốc của thầy Tư hổng có tác dụng sao?"

Phạm Thị Mai không biết từ đâu xuất hiện, chị ta nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, khe khẽ trả lời "Hổng có chuyện chi hết, chắc là do em ngủ không ngon thôi".

Chị ta im lặng không nói gì, chỉ là hiện giờ ánh mắt của chị ta đang chú ý phía sau lưng tôi, sắc mặt cũng tối sầm lại, giống hệt như chị ta đã nhìn thấy thứ đáng sợ.

Tôi định lên tiếng hỏi, thì con Sen ở bên cạnh đã thúc giục tôi vào bên trong nhà lớn dâng trà.

Đồng thời lúc đó, Phạm Thị Mai cũng đột nhiên rời đi, chị ta đi khá nhanh, và mang theo dáng vẻ sợ hãi.

Nếu như tôi đoán không lầm thì chắc chắn trong Chu phủ này, đang ẩn chứa một bí mật rất lớn, mà những người ở đây một khoảng thời gian nhất định, và có thế lực mới biết được.

Đáng tiếc, tôi chỉ mới vào phủ không lâu, mọi chuyện vẫn còn chưa rõ hết, những người trong phủ cũng không nói gì, nên rất khó để biết chuyện gì đang xảy ra.

Giờ phút này, tôi chỉ hy vọng thằng em họ Võ Thành Kiệt của mình tới đây nhanh chóng, để còn có thể nói cho tôi biết, trong Chu phủ thực sự có ma quỷ gì hay không?