[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 16. Anh họ




"Ting, nhiệm vụ 2.3, 2.5 hoàn thành! Còn lại nhiệm vụ 2.4, 2.6, 2.7 chưa hoàn thành."
Đặng Thiên run lên, không nghĩ tới một tuần trôi qua nhanh như vậy, mà mình cũng quên béng đi nhiệm vụ hệ thống. Ai bảo cái hệ thống này mờ nhạt tới mức độ như vậy, chỉ thông báo khi có nhiệm vụ rồi biến mất, chẳng hề tương tác với người ta tí xíu nào, thành ra quên cũng là chuyện bình thường.
Đặng Thiên ngập ngừng, trong giọng nói đầy lo lắng. "E00... hình phạt là gì vậy?"
"Khụ, lần này là nhei65m vụ nâng cấp hệ thống, bồn hệ thống vu vi cho lần này không trách phạt. Ký chủ có ký gửi nhiệm vụ chưa hoàn thành không?"
"Ký gửi là sao?"
"Là hoàn thành sau cùng. Dù gì cũng gần tết, bổn hệ thống rất từ ái, cho nên sẽ để nhiệm vụ chính hoàn thành sau cùng, không quy định thời gian, miễn hoàn thành là được cộng điểm."
"Được!" Chỉ cần làm không bị phạt, cái gì cậu cũng chấp nhận!
"Bù lại ký chủ phải nhận nhiệm vụ phụ."
"Được..." Quả nhiên không thoát đi đâu được.
"Ting, kích hoạt nhiệm vụ phụ: tăng độ hảo cảm với thú cưng khác, mỗi lần thành công cộng mười điểm P."
Đặng Thiên ngơ ngác, tăng độ hảo cảm nghĩa là sao. Nói như vậy... không lẽ xung quanh đây cũng có nhiều thú cưng khác như cậu?



Hệ thống E00 thấy cậu đực mặt ra, rủ lòng thương xót liền cất tiếng.
"Có nghĩa là ký chủ sau mỗi lần ký chủ chơi cùng thú cưng khác sẽ được cộng điểm."
"À..." Đặng Thiên gật gù, đã hiểu.
Hệ thống bảo nhiệm vụ này sẽ kéo dài đến qua tết nên cứ thong thả làm, làm càng nhiều điểm cộng càng cao. Sau đó hệ thống tự thăng cấp, nghỉ đông để đi chơi tết.
Thời gian cận tết là bao nhiêu công việc dồn lại. Vệ Đình cũng bận bịu hơn hẳn, ít khi về nhà, có khi cả hai cùng qua đêm ở văn phòng. Khoảng thời gian này anh cũng không có thời gian chơi đùa với cậu, cho nên cúc huyệt cảm thấy cô đơn, trống trải, ngứa ngáy và ủy khuất.
Không chỉ có mình cậu mà ngay cả Quốc Lâm cũng vậy, thường xuyên lải nhải chuyện chủ nhân bỏ đói cậu. Kết quả là cứ đến tan ca mọi người về hết, hai người bỏ ra khuôn viên quen thuộc cùng nhau thủ dâm. Sở dĩ cậu dễ dàng đồng ý làm trò biến thái với Quốc Lâm một phần là vì nhiệm vụ, cậu đang tích cực tìm điểm, phòng hờ sau này không hoàn thành nhiệm vụ nào đó mà bị lãnh hình phạt.
Vệ Đình thấy hai người thường ra khuôn viên bèn hạ lệnh đóng cửa khuôn viên, lấy lý do sửa đường ống thoát nước chỗ đó, vậy là không ai bén mảng tới gần.
Thực ra đó chỉ là cái cớ để cậu với Quốc Lâm xem chỗ đó là thiên đường thôi. Quốc Lâm càng ngày càng chai mặt, chỉ cần xong công việc, không cần biết tan ca mọi người về hết chưa, lén kéo cậu ra ngoài đó chơi.
Trong khuôn viên có đặt thêm xích đu. Ghế ngồi gồm những song sắt ghép lại, dây đu khá ngắn, còn có hai cái vòng bằng thép bọc da. Đặng Thiên với Quốc Lâm thích mê, thay phiên nhau làm cái đệm xích đu.
Hai tay hai chân Quốc Lâm trói cùng dây đu, mặt nằm dưới ghế ngồi. Đặng Thiên sẽ ngồi lên cái ghế đó, cho phân thân đi qua ô vuông, Quốc Lâm sẽ ngậm lấy.



Xích đu khác có hai dây thì xích đu này tới bốn dây. Đặng Thiên đẩy xích đu chuyển động, phân thân theo đó cũng chuyển động theo, Quốc Lâm phải rướn cổ, le lưỡi chạy theo phân thân nóng bỏng.
Lúc Liễu Lang nhìn thấy vỗ trán thở dài. Cái trò mất tiết tháo vậy mà hai đứa cũng chơi, kết quả nhân lại cả hai đều nói trò này thích chơi cùng với chủ nhân hơn, kết quả mỗi người đè thú cưng nhà mình ra thay phiên nhau chơi trên xích đu.
Cúc huyệt hai đứa càng ngày càng ngứa, nóng nảy đến độ chỉ cần nơi đó không có người đều quỳ xuống xin thao. Quốc Lâm càng ngày càng bạo, rủ Đặng Thiên toàn thân trần trụi đi vòng quanh cao ốc.
Đặng Thiên lắc đầu, bảo mình không có sở thích phô dâm, kết quả không cãi lại cái miệng Quốc Lâm. Cả hai mang bộ dáng không mảnh vải mà chơi đùa tại hành lang.
Khắp nơi trong văn phòng, từ căn tin, bếp, nơi uống nước, nhà vệ sinh hoặc trước cửa văn phòng chủ nhân đều có dấu vết dâm dịch cả hai. Vệ Đình với Liễu Lang đang bận túi bụi cũng phải ngán ngẩm nhìn hai người, cuối cùng phạt trói ở băng ghế đá, trong người nhét đầy đồ chơi, hoặc nhét viên thuốc kích dục vào động huyệt, để mặc hai đứa quằn quại rên la khàn cổ ở trong phòng họp.
Liễu Lang nói họ là thú cưng, thú cưng không trông chừng sẽ nghịch, quả nhiên là chính xác.
Còn hai tuần nữa là Tết đến, áp lực công việc càng nặng nề, dồn ép. Người nhà họ Đặng cũng thường xuyên gọi điện hỏi khi nào cậu mới về. Đặng Thiên lấy cớ ngày cuối cùng mới về được.
Hai tuần lại trôi qua, Đặng Thiên mua vé xe chuẩn bị về nhà. Câu quyến luyến chủ nhân mã không chịu đi, Vệ Đình đành an ủi, âu yếm và nhắc nhở cậu lúc nào nhớ thì call video, bất cứ khi nào, lúc nào cũng được.
Liễu Lang với Quốc Lâm vẫn ở chung, lần này Quốc Lâm dẫn Liễu Lang về nhà mình ăn tết.
Ngày cậu lên xe Vệ Đình ra đón. Kết quả anh lôi kéo cậu vào nhà vệ sinh làm vài hiệp. Đặng Thiên vui sướng mang cái mông đầy tinh dịch, ngậm giang tắc về tới nhà.
Bảo là đi xe cho hoàng tráng chứ thật ra về nhà ông nội chỉ mất một tiếng đồng hồ. Chuông báo tới trạm xe vang lên, Đặng Thiên lục tục kéo vali, hòa cùng dòng người xuống trạm.
"Đặng Thiên!"
Cậu quay lại, một chàng trai vóc dáng cao ráo, gương mặt thanh tú, mặc áo len cổ cao cùng quần tây trắng đi lại. Đặng Thế Anh nhoẻn miệng cười.
"Còn nhớ anh không? Anh là anh họ của em, Thế Anh."
Đặng Thiên gật đầu.
"Ra xe thôi, xe anh đậu bên kia đường."
Thế Anh rất chu đáo, chủ động kéo vali cho cậu. Cậu chán ghét dòng họ, nhưng duy chỉ có người anh họ này là ôn nhu dịu dàng và chưa hề nói lời móc xỉa với cậu.
Xe lăn bánh trên đường, bên trong xe không một ai lên tiếng nói chuyện. Lúc dừng đèn đỏ, Thế Anh mới lên tiếng.
"Dạo này công việc em sao rồi?"
"Cũng bình thường anh, em vừa mới được lên lương mấy tháng."
Thế Anh mỉm cười. Chất giọng không trầm ấm, có phần thanh mảnh ngọt ngào như giọng Quốc Lâm. Thế Anh quan sát da mặt cậu, tấm tắc khem.
"Biết chăm sóc bản thân rồi ha, nhìn em trắng mịn như... thú cưng ý."
Nghe hai từ thú cưng, cậu rùng mình.
"Anh, sao anh so sánh em như vậy?"
"Haha."
Chạy tầm khoảng hai mươi phút, chiếc xe hơi bốn chỗ rẽ vào một khu biệt thự.
Đặng Thiên vào trong, ông nội đã ngồi chờ sẵn, câu chạy lại ôm cổ ông một cái. "Ông nội, con mới về."
Ông nội đã bảy mươi, tinh thần còn minh mẫn, sức khỏe cũng dẻo dai. Ông cụ xoa đầu Đặng Thiên.
"Bây mấy tháng không thèm về thăm ông già này luôn ha."
"Đâu có đâu ông nội, tại công việc con bận quá chứ bộ."
Ông nội gật gù, chống tay từ từ đứng dậy. Cậu một bên đỡ ông nội đi. Ông phất tay, ra hiệu tự đi được.
"Dạo này trắng trẻo mập mạp hẳn ra."
"Thì tại làm văn phòng ăn rồi ngồi không à, bụng thành cục mỡ nè."
Cậ vừa nói vừa vạch áo lên, bóp bóp bụng mỡ của mình. Thật ra cũng chẳng có mỡ là mấy, cậu cố tình bóp chúng lên. Thế Anh vừa khéo kéo vali đi vào, nhìn chằm chằm cái bụng trắng nõn của cậu, như có điều suy nghĩ.
Ông nội vỗ nhẹ vô bụng cậu. "Dưỡng tốt vào, dạo này heo có giá lắm."
Thế Anh cười đắc ý, Đặng Thiên lườm một cái. Ông nội bảo cậu tắm rửa, chuẩn bị xuống ăn cơm.



Từ dưới bếp, thím tư với chú tư đi lên nhìn thấy. Thím tư liền ai u, cái giọng the the cất lên.
"Aiz, còn tưởng ai, hóa ra là Đặng Thiên a."
"Chào chú ba, thím ba."
"Dạo này sao rồi? Nghe nói làm ở công ty Lạc Diệu? Lương bao nhiêu vậy Tiểu Thiên?"
Đặng Thiên nhíu mày. Chắc chắn định khoe lương con mình ra đây này. Ông nội cũng tỏ vẻ khó chịu, lườm con dâu mình.
"Tiểu Thiên lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm."
"Dạ."
Đặng Thiên kéo vali lên phòng. Thím ba nhìn theo, bĩu môi.
Trong nhà, người làm gọi cậu là "cậu hai", nhưng cha cậu là con nuôi của ông nội, thành ra mối quan hệ có chút đặc biệt, không được tính vai vế trong nhà. Vì thế cha mẹ của Thế Anh là anh cả, tiếp theo là chú thím ba, có hai đứa con gái, hiện đang du học ở Mỹ. Tết năm nay không về kịp vì phải nghiên cứu luận án. Chú thím tư có cô con gái năm nay 20 tuổi, còn đang đại học mà đã đi làm cho công ty nước ngoài, lương tính bằng đô nên thím tư hãnh diện mà thường đi khoe khắp nơi. Chính vì thế mà cậu phải kêu Thế Anh bằng anh họ.



Trên bàn cơm, chú thím tư vẫn khoe con gái mình tới nước miếng tung bay. Chú thím ba im lặng, chỉ cười cười cho qua chuyện, tận lực chăm sóc, gắp thức ăn cho ông nội. Duy chỉ có chú thím hai là hùa theo thím tư.
Thím hai hỏi. "Tiểu Thiên, siêng năng kiếm tiền là tốt, nhưng cũng phải biết về thăm ông nội hay chú thím biết không?"
Chú hai gật gù, đồng tình. "Lâu lâu cũng phài biết tặng quà cáp cho chú thím, như anh họ của con thấy không? Học cách quan tâm tới người xung quanh, ra đường mới có người giúp đỡ lại."
"Nội, nội ăn món này đi, ngon lắm á." Đặng Thiên múc ít canh đậu hủ cho vào chén của ông nội, dường như không quan tâm tới lời nói của chú hai.
Ông nội cười cười, hài lòng đứa cháu này, lập tức nâng chén ăn canh.
Chú hai tỏ ra khó chịu. Thế Anh hơi cười, cũng không có ý định nói giúp cho ba mình.
Đặng Thi Thi là cô con gái 20 tuổi của chú thím tư thấy vậy hắng giọng/. Dùng chất giọng ngọt ngào như đường mạch nha hỏi Đặng Thiên.
"Tiểu Thiên, em nghe nói làm việc ở Lạc Diệu cực thân lắm."
Đặng Thiên lắc đầu. "Không, trái lại rất thoải mái."
"A, hèn gì mà lương vẫn lẹt đẹ như vậy, em coi đi kiếm chỗ nào khác làm đi."
Thím tư nghe vậy lập tức hùa theo. "Đúng rồi đó, 20 tuổi mà đã làm lương tháng tính bằng đô rồi, con làm sao thì làm, đừng làm mất mặt cái nhà này."
"Thím tư, Tiểu Thiên đi làm đàng hoàng, không phải là người làm ăn gian dối thì làm gì có chuyện mất mặt nhà họ Thiên.?"
Thế Anh buông đũa, lập tức hỏi lại.
Thi Thi im lặng cúi đầu ăn tiếp, không có ý định đôi co với Thế Anh. Dù gì trong gia đình này, Thế Anh là người cường đại nhất, có công ty riêng, thậm chí bây giờ còn đang lên kế hoạch mở chi nhánh.
"Chú còn gì nữa, ra đường nói con cháu nhà này đi làm công ăn lương, người ta cười thúi mặt."
"Có cười thì người ta cười vào mặt già này, không phải là cười vào mặt mấy cô mấy chú." Ông nội bất ngờ lên tiếng. Thế Anh hơi mỉm cười, mấy chú thím kia thì im bặt không nói gì.
Thím ba với chú ba chăm chỉ gắp đồ ăn, khuyên ông nội nguôi giận, cũng khen Đặng Thiên vào làm công ty lớn, ráng lên chức với người ta.
Đặng Thiên biết mục đích hai chú thím ba không phải nhắm và mình, cho nên sảng khoái vâng dạ, ngoan ngoãn nghe lời.
"Trên bàn cơm còn bàn vấn đề tiền bạc thì mấy cô cậu ra về được rồi đó!"
Mọi người im bặt, cúi đầu lùa cơm vào miệng. Chốc sau sôi nổi bàn luận, nhưng không nói tới Đặng Thiên nữa.
So với anh chị em họ, có lẽ Thế Anh là người anh họ lịch sự và thân thiện nhất, vì thế cậu cũng không bài xích anh. Nhất là mấy dịp tết, anh ở lại nhà nội, nhưng không ngủ phòng riêng mà cả hai chen chúc nhau ở phòng cậu. Đặng Thiên cũng thoải mái không vấn đề gì.
Đặng Thiên qua phòng nội trò chuyện chốc lát, chủ yếu là về công việc và cuộc sống. Nội thường xuyên nhắc cậu tìm người yêu cho mình, đừng để đến lớn tuổi cô đơn một mình. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến Vệ Đình, đỏ mặt ngượng ngùng. Ông nội liền biết cậu biết yêu rồi, thúc cậu dẫn người kia về ăn cơm, cậu chỉ đành nói qua loa cho qua đề tài này.
Ông nội cực ủng hộ việc cậu làm công ăn lương ở tập đoàn Lạc Diệu. Cậu làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không nhất thiết phải tranh giành cùng mấy chị em khác. Cậu vâng dạ, hứa với ông khi nào lương được tăng cậu sẽ dẫn ông qua Mỹ, tạo bất ngờ cho ba mẹ cậu.
Đặng Thiên trở vào phòng, nhìn Thế Anh nằm ngửa trên giường, hai cái chân mở rộng, nằm bấm điện thoại tỉnh bơ, chẳng có dáng dấp chàng trai lịch thiệp lúc nãy chút nào.
"Anh chưa tắm nữa hả?" Đặng Thiên hỏi, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm đũng quần anh họ mình.
Cậu vội dời ánh mắt sang hướng khác, chơi với Quốc Lâm lâu ngày bị nhiễm bản tiqnh dâm dê thích nhìn đũng quần người khác rồi!
Quốc Lâm nằm không cũng trúng đạn.
"Chưa, mới ăn no tắm không tốt."
Chợt có điện thoại reo, hiển thị số Vệ Đình gọi tới. Đặng Thiên vui sướng chạy ra ban công, đóng cửa lại.
"Alo, chủ nhân..."
Cậu sợ Thế Anh nghe, nhỏ giọng đáp.
"Ừm, ăn cơm chưa?" Vệ Đình hỏi.
"Ăn rồi... nhưng mà... không được uống sữa của chủ nhân..."
Vừa nói cậu vừa khép chặt hai chân mình, đũng quần có xu hướng đội lên.
Vệ Đình hơi cười.
Đặng Thiên dò hỏi. "Chủ nhân, công việc anh đã xong chưa?"
"Vẫn chưa, còn ngày mai nữa."
Đặng Thiên: "Vâng, anh nhớ ăn đúng bữa nha, bận gì thì bận cũng phải lo cho dạ dày mình."
Vệ Đình: "Ừm, chưa mua quà tết cho nhà."
"Aa, vậy để em mua giùm cho, anh muốn mua cái gì, em gửi về địa chủ của anh."
"Ừm, được. Quà gì thì tùy em chọn."
Đặng Thiên đỏ mặt, cảm thấy áp lực rất lớn khi phải chọn quà giùm cho anh. Vệ Đình hiểu ý, dặn dò tiểu nô nhi không cần quan trọng, cứ thấy thích cái gì thì mua cái đó, xem như là anh mua.
Đặng Thiên trò chuyện chốc lát, kể anh nghe mình về nhà như thế nào, được ông nội cưng thế nào cho anh nghe. Khoảng nửa tiếng sau cả hai mới tắt máy, Đặng Thiên hạnh phúc ngất ngây, quay người đi vào trong.
Vừa quay qua thì thấy Thế Anh đứng ngay cửa nhìn chằm chằm mình. Đặng Thiên giật mình.
"Anh đứng đây làm gì vậy? Sao không đi tắm?"
Đặng Thiên lách qua người Thế Anh đi vào trong. Thế Anh chau mày.
"Đặng Thiên!"
Đặng Thiên quay qua, chưa kịp phản ứng đã bị Thế Anh xô ngã trên giường. Đặng Thiên lồm cồm ngồi dậy, nào ngờ Thế Anh lao lên, ghìm chặt cậu xuống giường.
"Anh làm gì vậy?"
"Tiểu Thiên, em là nô?"