[Đam Mỹ] Đại Lão

Chương 60-67




61

Cấp dưới tỉnh lại xong liền thấy eo đau lưng mỏi, bọn họ gần như là đến tận hừng đông mới ngủ, giờ vừa mở mắt đã thấy bên cạnh không có ai.

Không hiểu sao trong lòng hắn lại hiện lên tí cảm giác bi thương kiểu bị đại lão rút chym vô tình.

Cấp dưới nỗ lực một hồi ở trên giường mới gian nan đặt chân xuống đất được, lại tập tành một chút trước gương, cố gắng làm cho dáng đi nhìn không quá giống bị hung hăng chà đạp.

Tuy thể chất hắn cường kiện, nhưng khoảng thời gian biến ngốc kia lại khuyết thiếu rèn luyện, cơ bắp trên người cũng biến mất không ít.

Bằng không bằng thể chất trước kia thì tối qua còn lâu mới có chuyện hắn phải xin tha.

Cấp dưới xuống lầu, quản gia bưng bữa cơm đầu tiên của ngày lên, chờ hắn ăn xong lại hỏi: "Hôm nay ngài có muốn đi đâu không ạ?"

Cấp dưới nghĩ thầm, tôi bị làm thành cái dạng này rồi còn đi đâu được nữa.

Nhưng nhìn sắc mặt quản gia, hẳn là vì chuyện hôm qua mà bị đại lão giận cá chém thớt.

Sau rất nhiều lần cam đoan sẽ không đi ra ngoài, cấp dưới lại về phòng.

Hắn ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác hư không giống hệt như hôm qua lại ập đến.

Cấp dưới không có việc gì để làm, nhưng hắn cũng không thể để mình trở thành một người đàn ông ngày nào cũng ở yên trong nhà chờ đại lão về được.

Bởi vậy không bao lâu sau, đại lão liền phát hiện ra cấp dưới thường xuyên không ở nhà.

Hỏi quản gia liền nhận được câu trả lời: "Ngài Kinh Hữu nói có việc phải ra ngoài một chuyến, muộn một chút sẽ trở về ăn cơm với ngài."

Đại lão cười lạnh: "Tôi ăn cơm còn cần cậu ta ở cùng chắc?"

Quản gia liền nói: "Vậy giờ tôi bảo phòng bếp bắt đầu chuẩn bị trước nhé?"

Đại lão: "Không cần, không muốn ăn."

Buổi tới cấp dưới mang một thân mùi rượu về, ở trong phòng tắm dưới tầng rửa sạch mùi rượu trên người, sau khi hỏi quản gia đại lão dùng cơm chưa xong liền lên lầu dỗ dành vị "đại lão không muốn ăn".

Không ngoài ý muốn tìm được đại lão ở thư phòng.

Cấp dưới đi đến, ngồi xổm bên chân đại lão, dỗ người ta đi ăn cơm. Đại lão lật tài liệu: "Mấy nay bận lắm hả?"

Cấp dưới cười hê hê: "Gần đây em đang bàn chút việc làm ăn, dù sao cũng phải kiếm ít tiền mà."

Đại lão buông tài liệu nhìn hắn: "Tôi nhớ rõ tài sản của em cũng không ít."

Cấp dưới lúng túng nói: "Mấy cái đấy không phải là đều dùng rồi à, với lại phòng ở cũng đâu có ra tiền nhanh đâu."

Đại lão: "Em cần tiền làm gì?"

Cấp dưới: "Làm gì có ai ngại tiền nhiều bao giờ."

Đại lão không nói gì nữa, quay đầu lại tiếp tục xem tài liệu. Cấp dưới kéo kéo quần áo y, thấy đại lão không thèm để ý tới, cuối cùng không có cách nào khác, hắn ôm eo đại lão, hôn lên môi y.

Hôn xong, đại lão không vui nhìn tài liệu rải đầy đất: "Gần đây em càng ngày càng càn quấy đấy."

Cấp dưới chẳng biết xấu hổ nói: "Nghe nói ngài đang đợi em về ăn cơm hả? Em đang đói lắm, đi thôi, đi ăn cơm."

Đại lão bị chọc tức đến bật cười: "Ai chờ em về ăn cơm?"

Cấp dưới không sao cả nói: "Thế chắc em nghe nhầm rồi, ngài ăn không, không ăn em đi ăn một mình."

Cấp dưới nói xong liền đứng dậy định đi, quả nhiên thái độ của hắn chọc cho đại lão tức muốn chết. Đại lão đỡ bàn đứng lên, cả giận nói: "Đứng lại."

Vừa dứt lời đã thấy cấp dưới xoay người nhào vào lồng ngực mình: "Được rồi, ngoan, tức giận lắm là đường chân tóc lùi hết về sau đấy, người Nga các ngài vốn đã có nguy cơ cao rồi."

Đại lão: ".....!!!"

62

Lúc Chu Đồng đi làm, đại lão còn chưa tới công ty.

Phương Trung hỏi gã sao gần đây đại lão cứ quái quái thế nào ấy.

Chu Đồng hỏi: "Quái chỗ nào?"

Phương Trung lắc đầu: "Không biết, nhưng mà có chút dị."

Chu Đồng cao thâm khó dò nói: "Chắc là yêu đương đấy."

Mắt Phương Trung trợn trắng: "Anh chưa tỉnh ngủ hay gì mà mê sảng vậy, tối qua uống rượu à, chưa tỉnh rượu hả?"

Chu Đồng a một tiếng: "Tin hay không thì tùy."

Phương Trung nhịn không được ôm chặt chính mình: "Trời, quả thực không tưởng tượng được ra chị gái nào mà giỏi thế."

Chu Đồng: "Ai bảo phụ nữ."

Phương Trung im lặng mất một lúc, sắc mặt vi diệu nói: "Chẳng có nhẽ..."

Chu Đồng không nói gì.

Sắc mặt Phương Trung chuyển qua quỷ dị: "Chắc không đâu, ông chủ thực sự bị hắn..... bẻ?"

Sắc mặt Chu Đồng cũng vi diệu: "Đàn ông mà, chuyện trên giường mà mượt thì cái gì cũng thành tốt. Khoảng thời gian trước ngươi chết ta sống, giờ lại có thể ở bên nhau, Kinh Hữu chắc cũng lao lực lắm."

Phương Trung nghe vậy, sắc mặt tức khắc xanh mét: "Anh đừng nói nữa, trong đầu em hiện ra hình ảnh rồi đấy."

Trong lòng Chu Đồng cười lạnh một tiếng, a, trai thẳng, đều là trai thẳng mà anh mày còn chưa nói gì đâu.

Rõ ràng Phương Trung bảo người ta đừng có nói nữa nhưng lại nhịn không được tò mò: "Ông chủ nhà mình?"

Cậu ta làm một cái dấu tay hạ lưu.

Chu Đồng ho khan một tiếng, tiến đến bên tai Phương Trung nói ra suy đoán của mình. Phương Trung hít khí lạnh, cả người như bị mở ra một thế giới mới.

Hơn nửa ngày, Phương Trung mới hốt hoảng nói: "Dù sao, ông chủ của chúng ta nhìn cũng rất là.... xinh đẹp."

Đột nhiên Chu Đồng đứng cách xa cậu ta vô cùng, Phương Trung tức giận nói: "Em đã nói gì đâu!"

Chu Đồng cười lạnh, Phương Trung có biết mình đã nói đại lão đẹp bao nhiêu lần không, cái đồ trai thẳng toàn thân tỏa mùi gay này.

Nhưng mà nói đến ngoại hình, đại lão cao như thế, dáng người cũng cứng cáp vậy, còn không đẹp bằng cái tên tiểu bạch kiểm kia.

Cho nên gần đây tiểu bạch kiểm còn không biết sống chết tới tìm cấp dưới không ta.

Đại lão ấy à, dù là trước kia không thèm để ý, hiện tại sợ cũng bắt đầu chướng mắt tên tiểu bạch kiểm kia rồi.

Chu Đồng móc di động ra, nhắn tin cho tiểu bạch kiểm.

Bảo cậu thời gian này đừng có mà đ tìm cấp dưới, tự dưng đi làm bóng đèn làm gì, người ta đang yên ổn.

Nửa ngày không thấy tiểu bạch kiểm rep lại, lại nhắn thêm một tin, màn hình liền nhảy ra một dấu chấm than màu đỏ, gã bị block rồi.

Chu Đồng thiếu chút nữa tức đến bật cười, cũng lười quan tâm tiếp.

Bách Niệm bên này block người ta xong lại thấy không ổn lắm, nhưng cái tên Chu Đồng này thực sự quá phiền á.

Dù là anh ta không có nói, cậu cũng không đi tìm cấp dưới làm gì, tuy là bọn họ từng có giao thoa ngắn ngủi, nhưng giờ cấp dưới đã trở lại thế giới của mình rồi.

Cậu cũng không thiếu tinh tế đến mức đi tìm cấp dưới.

Rốt cuộc hai người bọn họ chỉ có quan hệ bạn bè, tuy rằng dù là tên mặt hồ ly này hay ngài Tạ kia cũng đều không tin.

63

Bởi vì vấn đề đường chân tóc, đêm đó sau khi đại lão hung hăng "trả thù" cấp dưới xong liền không nói một tiếng mà đi công tác.

Cấp dưới tỏ vẻ cực kì bất mãn với hành vi không nói một lời mà chạy lấy người của đại lão.

Nhưng hắn cũng rất bận, không có thời gian nhàn rỗi nào cả. Cấp dưới mở một quán bar, cái loại mà có rất nhiều em gái múa thoát y ấy.

Cơ hội kinh doanh này cũng là do hắn mới phát hiện gần đây, chọn vị trí đẹp, tìm mấy em gái ngon, đi xem ngày tốt, khai trương đại cát.

Rượu bán ra đêm đó rất nhiều, quả thực kiếm bộn tiền.

Từ sau khi cấp dưới và đại lão ở bên nhau xong, cũng không biết đại lão ngấm ngầm làm gì, tóm lại kẻ thù ngày xưa nhìn thấy hắn cũng chỉ biết trợn trắng mắt, quay mông chạy lấy người.

Mấy tiểu đệ trước kia thoát ly hắn giờ cũng hận không thể 365 ngày đều là lễ tết để gọi điện tặng quà cho hắn.

Trong lòng cấp dưới biết rõ mấy cái thay đổi này, có người tới lấy lòng hắn cũng không mặt lạnh đuổi đi làm gì.

Nhưng dù sao cũng không được nhiệt huyết như xưa nữa, không cảm thấy tiểu đệ là mình phải bảo kê hay anh em phải giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

Không tính trước kia những người này đều rời xa hắn thì sau cũng là bởi vì giờ hắn sợ chết.

Đến mức khi kiểm tra thấy trong não còn bóng máu đông thì sợ muốn chết.

Còn phải nói à, mẹ nó hắn vừa mới tán được đại lão, có đàn ông, mở quán bar, đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Bây giờ còn lâu hắn mới muốn chết, ai tới lấy mạng hắn cũng không được.

Bác sĩ thấy cấp dưới khẩn trương, đành phải bảo hắn thả lỏng, nói cái này cũng không ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần không vận động mạnh, hoặc là không chịu một lần va chạm kịch liệt nữa là được.

Bởi vậy ngày nào cấp dưới cũng đội mũ bảo hiểm đi đi về về, không giống ông chủ quán bar mà giống nhà thầu hơn.

Mấy anh em tới quán bar của cấp dưới uống rượu thấy vậy, lại nghe nguyên nhân liền cười đến mức phun hết rượu trong miệng ra, chụp bòm bọp lên bả vai hắn: "Kinh Hữu, mẹ nó năm đấy mày bị thọc một nhát còn tùy tiện hút một điếu thuốc rồi kệ, giờ sao sợ chết đến mức này rồi."

Mũ bảo hiểm của cấp dưới bị người nọ đập đến lệch sang một bên.

Hắn chỉnh mũ lại đúng chỗ, cười lạnh một tiếng: "Tao không giống cái lũ chưa lập gia đình chúng mày, tao tiếc mạng."

Mấy anh em bị hắn nói đến lảo đảo, còn ồn ào đòi xem chị dâu.

Mặt cấp dưới lạnh te, nghĩ thầm, cho chúng mày xem chị dâu còn không phải hù chết chúng mày à.

Có một vài lúc, một vài việc tương đối là tà môn. Trong lòng hắn vừa hiện lên suy nghĩ này, cửa quán bar đã bị ai đó đẩy ra.

Đó là một người mặt tây trang, sau khi cung kính đẩy cửa liền cong lưng.

Là đại lão đã lâu không gặp, y mặc áo gió, dẫn người chậm rãi đi vào.

Ánh mắt đại lão dạo qua quán bar một vòng, cuối cùng rơi xuống người cấp dưới đang cắn thuốc lá, ngồi giữa đám người.

Cấp dưới đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy người chạy vụt ra.

Mấy anh em không hiểu mô tê gì, cũng nhìn theo hắn, phút giây cả bọn nhìn thấy đại lão, sắc mặt đều thay đổi.

Hút thuốc không dám hút, uống rượu đem ly giấu sau lưng, cà vạt buộc trên đầu thì nhanh tay giựt xuống.

Một đám đàn ông giống hệt học sinh tiểu học bị thầy giáo kiểm tra bài, ai cũng nơm nớp lo sợ xếp thành một hàng.

Sau đó bọn họ liền thấy cấp dưới chạy đến trước mặt đại lão, không biết nói gì xong liền ôm người ta.

Mấy anh em: "????????"

64

Về cục máu đông trong đầu cấp dưới, đêm đó đại lão ra lệnh một tiếng, bác sĩ người Đức bị khiêng từ nước ngoài vào trong nước.

Bác sĩ tức muốn chết, nhưng lại không dám phát hỏa với đại lão.

Kiểm tra cho cấp dưới xong mới bảo chuyện nhỏ, uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhiều vào, hao tâm tốn sức ít thôi là máu đông sẽ tự tan ra.

Đại lão không phải người sẽ phát giận với bác sĩ, bọn họ làm cái ngành này thì nửa cái mạng là ở trên tay thầy thuốc rồi còn gì.

Y ưu nhã xin lỗi bác sĩ, cũng bồi thường thích đáng cho ông, lại tử tế tiễn người ta đi.

Người vừa đi, đại lão lại âm u nhìn đầu cấp dưới: "Đổi bác sĩ khác đi."

Cốn cấp dưới nghĩ mình cũng có chút chuyện bé xé ra to, nhưng so với đại lão một lần thì thấy hắn vẫn là đại vu thấy tiểu vu*.

*kiểu không là gì, gặp cao thủ hơn ấy

Kỹ thuật của bác sĩ cũng vẫn rất là đáng khen ngợi, dù sao thì hắn vừa giải phẫu xong đã khôi phục được hết ký ức lại còn.

Cấp dưới khuyên đại lão, người kia đáp lại: "Quên mất là em còn có vụ giả vờ mất trí nhớ đấy."

Thân thể cấp dưới cứng đờ, hắn gian nan nói: "Lúc em vừa tỉnh không nhớ được gì thật mà."

Đại lão lạnh mắt nhìn người nọ nói hươu nói vượn, đêm đó cấp dưới xám xịt ôm chăn sang phòng cho khách ngủ một mình, bởi vì đại lão không cho hắn vào phòng ngủ chính.

Cấp dưới xuống lầu muốn ăn bữa khuya, quản gia cười tủm tỉm nói không có, trùng hợp làm sao, mấy nguyên liệu nấu ăn hắn muốn cũng không có luôn.

Cấp dưới cảm giác cái cuộc đời này sống không nổi nữa, không cho ngủ thì thôi đi, còn không cả cho ăn.

Trong lòng khổ liền gọi điện thoại cho anh em, học tập một chút xem phải làm gì trong tình huống này.

Gọi cho ai ấy à, đương nhiên là cái vị năm đó vì sợ vợ mà quỳ ván giặt đồ rồi.

Anh em ở bên kia điện thoại ra chiêu, giọng nói thì rất bé nhưng khẩu khí lại to vô cùng: "Đàn bà ấy mà, làm ra vẻ, để kệ cổ ngủ một mình là được."

Cấp dưới rất là hoài nghi: "Thật à?"

Lúc này hắn đột nhiên nghe thấy giọng tên kia nịnh nọt hơn hẳn: "Đâu, không phải tìm anh đi nhậu, anh có đi ra ngoài đâu. Ấy em đừng nóng, em xem đánh anh có phải đau em không."

Lời ngon tiếng ngọt không ngừng, cấp dưới rớt hết cả da gà.

Chờ anh em quay về điện thoại nói tiếp, giọng vẫn rất bé, ngữ khí vẫn rất to: "Mày đừng có nhìn nãy tao như kia, là tao nhường ẻm thôi, mụ này tính tình nóng nảy, trừ tao ra thì ai chịu ở cùng ẻm đâu."

Cấp dưới lạnh nhạt à một cái, nghĩ thầm, có giỏi mày nói mấy lời này với bà xã thử xem.

Anh em chả được tích sự gì, cấp dưới đành phải phòng không gối chiếc.

Quả thực đáng thương, vốn nhiều ngày không được gặp đại lão, trống vắng bao lâu, giờ đại lão còn hắn bắt ngủ một mình.

Đại lão không có nhu cầu hả?

Cấp dưới bi phẫn đan xen mà ngủ, sáng sớm tỉnh lại đã bị xách đến một bệnh viện khác làm kiểm tra tổng quát, trong ngoài trên dưới kiểm tra hết.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe rất nhanh được đưa tới tay đại lão, y lật lật, vừa lòng gật đầu.

Nhưng cấp dưới lại không hài lòng nha. Lúc ở trên xe, đại lão thấy vẻ mặt hắn nghẹn khuất, có vẻ không vui lắm bèn hỏi: "Không vui à?"

Cấp dưới lắc lắc đầu, chớp mắt, kéo tấm ngăn trong xe lên, mò đến chỗ giữa hai chân đại lão quỳ xuống.

Đại lão lười biếng không có để ý tới hắn, cấp dưới liền kéo dây lưng người kia định làm chút chuyện xấu xa.

Đại lão bèn bắt tay lấy tay hắn: "Bác sĩ bảo không được vận động mạnh."

Cấp dưới sờ soạng lấy ra mũ bảo hiểm ném trong xe đại lão, chụp lên đầu, khẳng khái nói: "Như này không phải là an toàn rồi sao."

65

Cấp dưới vừa đội mũ lên, đại lão liền dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn hắn.

Vẻ mặt y ngoại trừ hơi mang ghét bỏ, còn có tự hoài nghi bản thân, hoài nghi vì sao mình lại coi trọng cái tên này, hiện tại hối hận không biết còn kịp không.

Cấp dưới ngốc ngốc định ngậm cho đại lão, kết quả bị đuổi ra chỗ khác, thật sự là đuổi ra.

Cấp dưới loạng quạng, mũ loảng xoảng rơi sang một bên, cảm thấy cuộc sống này hết cách qua rồi.

Hắn nén giận bò lên ghế, nhìn ra ngoài cửa số, hạ ván che trong xe xuống.

Đại khái không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tài xế hơi hơi đảo qua, lại nhanh chóng bay đi.

Cấp dưới chống cằm, nói cho tài xế một địa chỉ khác.

Tài xế không đáp lại hắn mà trưng cầu ý kiến đại lão, người kia đương nhiên không đồng ý cơn động kinh gián đoạn của cấp dưới.

Y bảo tài xế lái xe về biệt thự, cấp dưới rầu rĩ không vui mà ôm tay: "Em muốn về."

Đại lão không mặn không nhạt trả lời: "Về đâu?"

Cấp dưới không phục: "Em có phòng mà."

Đại lão: "Chẳng phải phòng bán rồi à."

Cấp dưới bị chặn họng không nói ra lời, đúng là bán rồi, tiền cầm đi mở quán bar.

Cấp dưới đành phải mạnh miệng: "Em lại mua căn khác rồi."

Đại lão à một tiếng: "Sao tôi không biết nhỉ."

Cấp dưới: "Chuyện của em sao ngài biết hết được."

Đại lão im lặng, không để ý đến hắn nữa. Lúc này cấp dưới mới đột nhiên phản ứng lại: "Sao ngài biết em bán nhà rồi?" Hắn căn bản chưa nói gì cả.

Đại lão lại một lần nữa giương mắt, tất cả đều chìm trong yên lặng.

Sau đó ánh mắt y thương hại mà dừng ở trên đầu cấp dưới. Có lẽ là cảm thấy cấp dưới ngu đi rồi, không có khôn khéo được như ngày xưa nữa.

Cấp dưới cũng cảm thấy mình như thằng ngốc, người như đại lão sao có thể không thăm dò hướng đi gần đây của hắn. Cấp dưới làm gì, có bao nhiêu tiền, đại khái đại lão đều nắm rõ trong lòng.

Bởi vì mấy người tình của đại lão là chính cấp dưới đi điều tra giúp, đi bảo người theo dõi.

Hắn tra mấy người đó, chính là tổ tiên ba đời cũng bào ra được, xác nhận từng cái một mới dám để họ lên giường đại lão.

Bằng không nếu chết dưới thân đàn bà thì mất mặt lắm.

Cũng không phải không có mấy người trong lúc đi theo đại lão mà lại bao nuôi thêm tiểu bạch kiểm. Khi cấp dưới đi báo cho đại lão, người kia chỉ cho một khoản phí chia tay, hào phóng muốn chết.

Nghĩ đến mấy vụ ngày xưa, lại so sánh với hiện tại, đại lão ghét bỏ hắn như vậy, ngay cả chạm cũng không cho.

Đầu óc cấp dưới lại lên cơn động kinh, liền hỏi: "Rốt cuộc chúng ta là như nào vậy?"

Đại lão mặc kệ hắn, nhìn di động, không cả đáp lời.

Cấp dưới lại hỏi: "Không khác mấy cô tình nhân ngài xưa của ngài hả?"

Đại lão nghe vậy, buông di động, mày dần dần nhăn lại.

Cấp dưới lại đưa ra một giả thiết: "Thế có phải là nếu em ngoại tình..."

Lời còn chưa nói xong hắn đã cảm giác toàn thân đại lão lạnh xuống, hàn khí bức người.

Đại lão âm trầm nhìn hắn một cái: "Kinh Hữu, không có nếu."

Cấp dưới chịu đựng sợ hãi, cố tìm đường chết hỏi: "Nếu có thì sao?"

Bờ môi mỏng của đại lão hơi cong lên, cười: "Tôi sẽ băm kẻ đó, lại thiến em, sau đó khóa lại, vĩnh viễn không cho em đi ra ngoài."

66

Thấy cấp dưới im như thóc, đại lão cũng dời mắt đi. Y không có nói đùa, còn việc có dọa cấp dưới không, tạm thời không ở trong phạm vi suy xét.

Đại lão vốn là người như vậy, cấp dưới đi theo y bao nhiêu lâu, cũng phải biết rõ điều này.

Cấp dưới im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Em cũng vậy."

Đại lão ngẩn ra, quay đầu. Cấp dưới đã tiến đến trước mặt y, ôm cổ đại lão, nhìn bờ môi của người kia nói: "Ngài cũng không được phép có người khác, em sẽ nổi điên đấy."

Đại lão nhìn cấp dưới, chậm rãi cười, hắn nghe thấy y nói: "Em đã điên rồi mà." Vừa dứt lời, cấp dưới liền hôn lên.

Ván ngăn một lần nữa được kéo lên, lần này hồi lâu cũng chưa thấy hạ xuống.

Dù tài xế đã chạy đến nơi, hút xong mấy điếu thuốc cũng không thấy người trên xe có ý định đi ra.

Tài xế không còn cách nào, chỉ có thể gõ cửa xe, ý tứ ý tứ hỏi hai câu xong liền rời đi.

......

Tin tức đại lão và cấp dưới ở bên nhau cũng không được thông báo rộng rãi.

Nói gì thì nói, thân phận của hai bọn họ căn bản không thích hợp công khai.

Trên phố chỉ truyền xuống là cấp dưới phản bội đại lão, sau lại liều mình cứu giúp, hai người bắt tay giảng hòa, quên nhau chốn giang hồ.

Dù sao vị cấp dưới đã từng một lát cũng không rời thân sớm đã biến mất, thay thành người mới.

Giang hồ một thế hệ lại tiếp nối một thế hệ, cấp dưới đã từng là kẻ tinh phong huyết vũ trên đường, nay chậm rãi biến mất trong kí ức mọi người.

Cấp dưới bị người mới trong giang hồ lãng quên, lúc này đang ngồi trong quán bar nhà mình tính sổ sách.

Gần đây hắn học tiếng Nga, thiếu chút nữa học đến mức trọc cả đầu.

Mấy câu đại lão dạy cho hắn trên giường, vừa làm xong, đừng nói là một câu, ngay cả từ đơn hắn cũng chẳng ghép được đầy đủ.

Cấp dưới đang tính sổ, xem làm sao mới mua được một món quà sinh nhật cho đại lão.

Lúc này dưới lầu mang cho hắn một ly rượu, nói là có người mời.

Mời ông chủ quán bar uống rượu? Cấp dưới đi xuống xem thử, liền thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn vẫy vẫy tay với hắn.

Cấp dưới quay đầu lại, rút điếu thuốc bên miệng ra ném vào rượu.

Phục vụ đứng một bên thấy nhiều không trách, hỏi hắn: "Quy củ cũ ạ?"

Cấp dưới gật đầu: "Quy củ cũ."

Không bao lâu sau liền có mấy bảo vệ đi tới, khách khách khí khí mời cô gái kia rời đi, không bao giờ để cô bước vào quán bar này nữa.

Cô bé kia tức muốn chết, giơ ngón giữa về phía cấp dưới, oán hận đi ra khỏi quán.

Cấp dưới thở dài lắc đầu, thật ra hắn cũng là tốt bụng thôi, nhưng chả ai chịu hiểu cả.

Nếu như bị đại lão phát hiện, tuy là y không có phát rồ đến mức ra tay với mỗi người tiếp cận hắn, nhưng chung quy sẽ vẫn có chút cảnh cáo. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông, không cần thiết để mấy cô bé này vì mình mà phải hoảng sợ.

Nói nữa, mấy cô bé này chỉ là bị dọa thôi, còn hắn là phải trả bằng thịt đó.

Là đêm.

Cấp dưới về biệt thự, hỏi quản gia tâm trạng đại lão như thế nào.

Quản gia gật đầu, ý bảo tàm tạm.

Khi cấp dưới tìm được đại lão, y đang dựa vào ghế nằm trong vườn sau, một chú cún bự đang ghé vào bên cạnh ghế, hưởng thụ đại lão âu yếm.

Cấp dưới yên lặng đi qua, tiện chân đẩy cún bự ra, cũng ngồi trên ghế nằm.

Chiếc ghế phải chịu đựng hai người đàn ông trưởng thành, phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội.

Cấp dưới mặc kệ, hắn chôn mũi ở hõm cổ đại lão, hít một hơi thật sâu xong mới thỏa mãn nói: "Em mua cho ngài một món quà."

Đại lão mở mắt, không nhìn hắn, gọi chó đến: "Em đá nó làm cái gì."

Cấp dưới nghiến răng: "Ngài không muốn biết em mua gì à?"

Chú chó tiến đến trước mặt đại lão, thân thiết liếm ngón tay y.

Cuối cùng đại lão cũng chịu nhìn về phía cấp dưới, không trả lời.

Cấp dưới phản ứng lại, khó thở nói: "Ngài lại cho người đi theo em cả ngày hả?"

Giận!

Kinh hỉ của hắn cứ vậy mà đi tong mất! Có thể không tức giận sao!

67

Đồ cấp dưới mua cũng rất tục khí, là nhẫn, không có trang trí sang trọng gì, chỉ là một vòng màu bạc vô cùng đơn giản.

Nếu đại lão đã biết thứ hắn mua rồi thì cũng chả phải giấu giếm làm gì nữa.

Thực ra lúc mua cũng thấp thỏm lắm, sợ đại lão không nhận.

Nói gì thì nói, đại lão cũng không thích kiểu này, nói không chừng còn cảm thấy không được tự nhiên, không vui.

Cấp dưới lấy hộp nhỏ bọc nhung kia ra, mở nắp, nhẫn trong hộp ở trong hoàn cảnh tối tăm như này cũng không được lóa mắt như khi cấp dưới lần đầu nhìn thấy nó.

Có vẻ ảm đạm không có ánh sáng, còn rẻ tiền.

Cấp dưới cầm hộp nhỏ, bắt đầu co quắp lên.

Hắn lén nhìn đại lão, chỉ thấy người kia nhìn nhẫn, mặt không chút biểu cảm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Gương mặt cấp dưới nóng ran: "Không biết nên tặng ngài cái gì, liền tặng cái này. Ngài đừng cảm thấy có gánh nặng, nhẫn này không phải theo cặp, không phải nhẫn cầu hôn của tình nhân đâu. Chỉ là lúc em nhìn thấy nó, cảm thấy hợp với ngài liền mua, muốn tự tay đeo cho ngài."

Tầm mắt đại lão chuyển từ nhẫn sang mặt cấp dưới, mặt hắn giờ đã hồng thấu. Cấp dưới nỗ lực nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Nếu ngài không thích cũng nhận đi, dù gì cũng là tấm lòng của em."

Dứt lời hắn nâng tay đại lão lên, phát hiện người này còn đang đeo bao tay.

Cấp dưới kéo bao tay màu trắng xuống, phát hiện trên tay phải đại lão không hề có vật trang trí nào.

Chiếc nhẫn y hay đeo nhất cũng đã bị gỡ xuống.

Hô hấp của cấp dưới gần như ngừng lại, hắn giương mắt, lại thấy đại lão bình tĩnh nhìn mình, tựa như đang chờ cái gì.

Thấy cấp dưới giật mình ngồi im tại chỗ, đại lão không kiên nhẫn nhíu mày: "Nhẫn."

Lúc này cấp dưới mới sực tỉnh, cảm xúc vui sướng từ tim lan đến tất cả ngóc ngách của thân thể.

Mỗi một ngón tay đều trở nên tê dại, khiến cấp dưới không nhịn được mà cong môi liên tục.

Hắn cũng muốn tự nhủ là đừng có quá đắc ý nhưng mà lại không làm được, hắn thực sự rất vui, vui đến sắp hôn mê luôn.

Cấp dưới xoay người đi xuống từ ghế nằm, quỳ một gối xuống đất, cũng không màng vừa nãy mình nói cái này không mang ý nghĩ nọ kia, trân trọng lấy nhẫn ra.

Vòng bạc nhỏ xuyên qua ngón tay thon dài của đại lão, một đường đẩy vào, đến tận cùng của ngón tay.

Cấp dưới rũ mắt xuống, nghiêm túc lại thành kính, thâm ái mà cung kính hôn lên chiếc nhẫn.

Hắn cảm nhận được bàn tay kia rút ra khỏi tay mình, sờ lên gương mặt hắn, tựa như trước kia, rồi lại có chút gì không giống.

Đại lão cẩn thận chạm vào mặt cấp dưới, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Rất nhẹ, cũng nông, là lời cảm ơn dành cho chiếc nhẫn.

Lúc này cấp dưới cũng hiểu được tâm tư của đại lão.

Hắn nắm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên mặt mình, đột nhiên cười: "Em là ai?"

Đại lão sửng sốt trong nháy mắt, tiện đà buồn cười nhìn hắn.

Cấp dưới nhìn thẳng vào đại lão, vẫn đang chờ một đáp án.

Em là ai.

Đại lão tựa thở dài nói: "Đàn ông."

Cấp dưới tiếp tục hỏi: "Ngài thì sao?"

Đại lão nhìn lại hắn: "Tôi là người yêu của em."

- --TOÀN VĂN HOÀN---

The End~

Bạn nào thích đọc hắc bang, trung khuyển/chó điên thụ lạnh lùng công thì có thể tìm thêm Thích dối giả của Điện Thượng Bất Điện Hạ, Tình cuối của Cô Quân, Đương cô ưng trụy lạc của Sơ Hòa, Lòng bàn tay chi nhận của Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử nè. Cũng còn kha khá nhưng mình quên rồi =)))))))

Mấy bộ trên đều có truy thê hỏa táng tràng, riêng Thích dối giả là không, tác giả này hay viết kiểu thụ thích công muốn chết, theo đuổi công riết để cua người ta. Bả viết nhiều, có bộ nói nhiều về khoảng thời gian hai người yêu nhau, có bộ không, nhưng khi gặp mấy cp cemeo trong bộ khác thì mình thấy ông công nào sau khi chấp nhận lời yêu cũng chiều chuộng người yêu theo cách riêng cả, không bị sượng chút nào. Bạn nào thích hỗ sủng thiên công có thể nghía qua thử xem ha~