[Đam Mỹ] Diễm Cốt

[Đam Mỹ] Diễm Cốt - Quyển 1 Chương 21




Hàn Nhạn Khởi thúc giục mãi Minh Thịnh Lan mới chậm rãi cởi quần áo tiến vào trong nước.

Chính là hắn nhạy cảm phát hiện Hàn Nhạn Khởi đang nhìn hắn, nhìn chăm chú trym của hắn.

Một người nam nhân nhìn chằm chằm trym nam nhân khác là có ý gì? Biểu tình của Hàn Nhạn Khởi không có gì không đúng, chỉ là trừng mắt nhìn mà thôi, khiến Minh Thịnh Lan quẫn bách không biết làm sao.

Hắn giống như không có việc gì bước nhanh đến gần Hàn Nhạn Khởi, lòng bàn chân tiếp xúc với cát mịn, vô cùng thoải mái. Minh Thịnh Lan do dự hỏi: “Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì?”

Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Kiến thức một chút đẳng cấp của diễm qua, ta rất hâm mộ.”

Minh Thịnh Lan thở hắt ra, quả nhiên không có gì… 

Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên lôi kéo Minh Thịnh Lan nói: “Này, ta giúp ngươi xoa bóp.”

Minh Thịnh Lan liên tục lắc đầu nói: “Thôi dẹp đi.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Đừng như vậy mà, ta sẽ giúp ngươi tăng cường hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đến đến đến.” Hắn không nói hai lời xoay thân thể Minh Thịnh Lan lại đưa lưng về phía mình, sau đó ngón tay mềm mại khoát lên vai Minh Thịnh Lan.

Minh Thịnh Lan theo bản năng rùng mình một cái, không có biện pháp, ai biểu Hàn Nhạn Khởi trước đó đã có quá nhiều tiền án.

Ngón tay Hàn Nhạn Khởi thật sự rất mềm mại ấm áp, đặt trên vai hắn tùy độ nặng nhẹ vuốt ve, còn di chuyển xuống dưới, ấn sống lưng ấn thắt lưng. Minh Thịnh Lan vốn dĩ căng thẳng cũng không khỏi chậm rãi thả lỏng, thoải mái tựa vào tảng đá bên cạnh, tùy ý tay Hàn Nhạn Khởi tới lui trên người hắn.

Chóp mũi lại quanh quẩn mùi hương kỳ dị, … Còn mơ hồ ấm áp, ngón tay ấn lên huyệt thái dương dáng vẻ vô cùng thuần thục, Hàn Nhạn Khởi nâng tay đặt trên đầu hắn, mặt hai người chỉ cách vài phân.

Thậm chí Minh Thịnh Lan có thể thấy ảnh ngược của mình trong mắt Hàn Nhạn Khởi, hô hấp hắn dần có chút dồn dập nhưng không dám cúi đầu.

Hàn Nhạn Khởi vô cùng tự nhiên, trần như nhộng đứng trước mặt người khác, Minh Thịnh Lan nghĩ cúi đầu cũng không phải chuyện tốt. Đành phải nhìn chằm chằm gương mặt Hàn Nhạn Khởi, lúc trước có nói qua, Hàn Nhạn Khởi tuy rằng ngày thường chẳng phải tuyệt sắc nhưng làn da lại vô cùng tốt, mềm mại tươi mát lộ ra màu phấn hồng thản nhiên. Cặp mắt kia, mắt một mí, nhưng rất sâu rất đen giống như mực tàu cùng với làn da tạo thành sự đối lập rực rỡ.

Hắc bạch phân minh khiến tim Minh Thịnh Lan đập muốn nín thở.

Giữa hai màu trắng đen đó, cánh môi mọng đỏ tươi mới dính một ít bọt nước phấn hồng lại hồng đến cực kỳ chói mắt…

Hàn Nhạn Khởi thấy Minh Thịnh Lan chăm chú nhìn mình, khẽ nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh tặng cho Minh Thịnh Lan một nụ cười sáng lạn: “Thoải mái không?”

Minh Thịnh Lan cứng ngắc cười: “Thực thoải mái…”

Thật ra Hàn Nhạn Khởi xoa bóp cực kỳ thoải mái, không hổ là người trong nghề, Minh Thịnh Lan cảm thấy ngón tay kia mỗi lần ấn xuống mệt mỏi toàn thân đều như tan biến đi, thậm chí trym còn mơ hồ cứng lên…

Haiz, nhiều lần như vậy Minh Thịnh Lan rốt cục hiểu được, với thủ đoạn xóa bóp của Hàn Nhạn Khởi sẽ khiến người ta vô thức cứng trym, đúng là không tưởng tượng nổi.

Tuy rằng hơi khó chịu nhưng so với lập tức chào cờ vẫn tốt hơn, chiếu theo khoảng cách bọn họ nếu cứ cứng lên nữa thì khoảnh khắc đội quần sẽ không còn xa.

Minh Thịnh Lan cũng cảm thấy kỳ quái, hắn đâu phải trym non, càng không có cảm giác với nam nhân, lại cố tình hết lần này tới lần khác ở trước mặt Hàn Nhạn Khởi luôn không khống chế được trym?

… Đúng, bất luận là ai đứng trước công phu của Hàn Nhạn Khởi đều cũng sẽ sụp đổ.

Minh Thịnh Lan vô thức nghĩ đến chưởng quầy cùng tiểu nhị vô nhân đạo bị Hàn Nhạn Khởi quất mấy roi… Không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“… Ngày mai ngươi cần phải…”

Trong không khí yên tĩnh, chợt nghe thanh âm nói chuyện nhỏ vụn cùng tiếng bước chân truyền đến, Minh Thịnh Lan giật mình nhìn về phía bên kia.

“Là Kim lão bản.” Hàn Nhạn Khởi vừa nghe lập tức nhận ra thanh âm của Kim Kiều Tiêu, hắn làm ra chút tiếng nước, Kim Kiều Tiêu lạnh lùng quát: “Ai?”

Lúc này Hàn Nhạn Khởi không nhanh không chậm nói: “Là ta, Kim lão bản.”

Một lát sau, cước bộ vội vàng đến gần, thân ảnh Kim Kiều Tiêu cùng Kim Thất xuất hiện trước mắt hai người, Kim Kiều Tiêu thấy toàn thân bọn họ ở trong nước còn cách rất gần nhau, chần chờ hỏi: “Công tử… Các ngươi đây là?”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Ta đang giúp Thịnh Lan xoa bóp, các ngươi đêm khuya sao còn chưa ngủ mà đi tới đây?”

Kim Kiều Tiêu tự nhiên sẽ không nói các ngươi đêm khuya cũng đâu có ngủ, mặt không đổi sắc nói: “Ta nghĩ ngày mai lên khóa nên mang tiểu Thất đến Nguyệt viên tuyền này ngâm mình, không nghĩ hai vị ở đây, thật sự ngượng ngùng đã quấy rầy.” Nàng ở trong biệt trang chính mình có thể mặt không đổi sắc nói “quấy rầy” như vậy, đủ thấy người này khéo léo.

Hàn Nhạn Khởi hiện tại không nghĩ che đậy thân thể mình, ở trước mặt hai nữ nhân cực kỳ “vô tư”, Minh Thịnh Lan yên lặng thối lui vào trong bóng râm, còn kéo hắn một phen.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Điều này không nên, khó trách ta thấy tiểu Thất âm khí hơn người, Nguyệt viên tuyền này nàng không thể ngâm, công phu Chi Bì Họa Khúc Quán các ngươi tuy rằng âm nhu nhưng quá mức cũng không tốt.”

Kim Kiều Tiêu liên tục gật đầu.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vừa lúc chúng ta đã xong, Kim lão bản cũng ngủ sớm đi.”

Kim Kiều Tiêu nói: “Đa tạ công tử quan tâm, tiểu Thất, mau giúp công tử mặc y phục.”

Kim Thất nhu thuận nhặt lên quần áo dưới đất, đứng ở cạnh ao chuẩn bị hầu hạ Hàn Nhạn Khởi mặc quần áo, Hàn Nhạn Khởi lại bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Ngươi… Ngươi quay mặt chỗ khác là được rồi.”

Kim Thất ngạc nhiên, nhìn Minh Thịnh Lan phía sau, xoay người sáng tỏ, Kim Kiều Tiêu cũng mím môi quay lưng.

Hàn Nhạn Khởi lúc này mới lấy quần áo cùng Minh Thịnh Lan mặc vào, Minh Thịnh Lan thở phào, hắn vừa rồi còn nghĩ Hàn Nhạn Khởi thật sự để cho Kim Thất giúp hắn mặc quần áo.

Hai người tùy ý lau nước mặc xong quần áo, Kim Kiều Tiêu cùng Kim Thất mới quay người lại.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Kim Thất lại đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Kim Kiều Tiêu biết Hàn Nhạn Khởi khẳng định là muốn bàn với Kim Thất sự tình ngày mai nên cũng không đi theo bọn họ mà dừng ở phía sau.

Đi một chút, Kim Kiều Tiêu bỗng nhiên tiếp cận Minh Thịnh Lan, mỉm cười nói: “Minh công tử.”

Minh Thịnh Lan kinh ngạc nhìn nàng một cái, trả lời: “Kim lão bản.”

Kim Kiều Tiêu mím môi cười: “Từ lần đầu tiên ta đã cảm thấy Minh công tử không phải là người bình thường.”

Minh Thịnh Lan cẩn thận cân nhắc mấy lời này, khả năng nhìn ra thân phận hắn ăn cơm triều đình không lớn: “Kim lão bản quá khen.”

Kim Kiều Tiêu nói: “Đâu có đâu có, Minh công tử dáng vẻ đường hoàng, là nhất biểu nhân tài, ngày sau còn nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn.”

Minh Thịnh Lan cau mày: “Ta sao chiếu cố được Kim lão bản.” Kim Kiều Tiêu này sẽ không thật sự nhìn ra thân phận của hắn rồi chứ?

Kim Kiều Tiêu nói: “Lời này của Minh công tử đúng là tổn thương tình cảm mà, dù thế nào xem phân thượng công tử, chúng ta không tính là người ngoài nhỉ? Coi như ta cầu công tử được không, chỉ điểm cho tiểu Thất của ta.”

Minh Thịnh Lan đúng là nghĩ không ra, hắn làm sao có bản lĩnh chỉ điểm Kim Thất? Chỉ điểm võ học hay phá án?

Kim Kiều Tiêu thấy hắn không nói, đành nhỏ giọng: “Thỉnh Minh công tử ngàn vạn lần đừng chối từ, Chi Bì Họa Khúc Quán chúng ta cũng là bảng hiệu lâu đời, ngày sau nếu có thể lần nữa quật khởi, tất nhiên sẽ không quên phân ân tình này của hai vị.”

Nàng hứa hẹn tán dương cực kỳ lanh lẹ, nhưng Minh Thịnh Lan không quá hiểu rõ là chuyện gì nhưng trực giác mách bảo ngàn vạn lần đừng hỏi, nên vội vàng qua loa với nàng vài câu vô nghĩa, sau đó đuổi theo Hàn Nhạn Khởi.

Kim Kiều Tiêu đứng trông phía sau, híp mắt quan sát, thầm nghĩ vị này thật không dễ dàng thổi gió, chẳng qua dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp khác. Ngẫm lại giường kỹ của Hàn Nhạn Khởi có một không hai, huống chi tình cảnh trước mắt, Hàn Nhạn Khởi thế mà tự mình giúp hắn xoa bóp.

Kim Kiều Tiêu làm sao không hiểu tác dụng của việc xoa bóp này, ngươi nói Minh Thịnh Lan nếu không phải trên giường cần “dùng sức”, Hàn Nhạn Khởi cần gì xoa bóp cho hắn? Hơn nữa giữa đêm trăng tròn trong Thọ Tiên tuyền bổ sung tinh khí đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lại nhìn phong thái của Minh Thịnh Lan, Kim Kiều Tiêu cơ hồ có thể khẳng định trên người vị nhân gia này hiển nhiên là cực phẩm diễm qua.

… Không thể không nói tầm mắt của Kim lão bản vô cùng lợi hại, tâm tư vô cùng nhạy bén, đáng tiếc nàng đã nhìn nhầm, nàng chỉ đoán trúng một phần chân tướng, Minh Thịnh Lan quả thật là cực phẩm diễm qua nhưng hắn chưa từng học qua giường kỹ lại càng không phải người bên gối của Hàn Nhạn Khởi.

Chỉ có thể nói, mắt thấy chưa hẳn là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng.