[Đam Mỹ] Diễm Cốt

[Đam Mỹ] Diễm Cốt - Quyển 2 Chương 49




Hàn Nhạn Khởi nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Hắn không nhịn được chọt chọt lưng Minh Thịnh Lan: “Thịnh Lan, ngươi ngủ chưa?”

“… Sao?” Đương nhiên Minh Thịnh Lan chưa ngủ, mỗi lần Hàn Nhạn Khởi nghiêng người, tim hắn lại rung lên.

Hàn Nhạn Khởi ấp a ấp úng: “Ta nói này… Ngươi không nhớ gì thật sao… những chuyện xảy ra khi ngươi trúng thuốc ấy.”  

Minh Thịnh Lan ra vẻ trầm ngâm một lát, mới nói: “Có phải… ta bị người khác hôn không?”

Hàn Nhạn Khởi rất muốn nói ngươi không bị người khác hôn mà là ngươi hôn người khác, nhưng hắn chỉ có thể nén giận: “Hình như thế.”

Minh Thịnh Lan xoay người lại: “Sao lại là hình như, phải là phải, không phải là không phải.”

Mặt Hàn Nhạn Khởi đen lại: “Phải…”

Minh Thịnh Lan nói: “A, vậy ai hôn ta, sao ta cảm thấy quen thuộc thế nhỉ?”

Hàn Nhạn Khởi cả kinh, qua loa lấy lệ nói: “Ảo giác, nhất định là ảo giác.”

Minh Thịnh Lan khẽ cười một tiếng: “Ta thấy ngươi không nói thật, Nhạn Khởi ngươi không phải người biết nói dối.”

Hàn Nhạn Khởi phiền muộn nhìn hắn, hóa ra rõ thế à?

Minh Thịnh Lan bỗng nhiên nói: “Nhạn Khởi, ta hỏi ngươi, sau này ngươi có muốn ở cùng nam nhân không?”

Hàn Nhạn Khởi có chút cao hứng khi hắn chuyển đề tài, rúc trong chăn, nghĩ nghĩ: “Ta cũng không biết, phải xem hắn có danh khí không đã.”

Minh Thịnh Lan nói: “Nếu là ta thì sao… Giống Diễm Qua trên người ta ấy?” 

“A?” Hàn Nhạn Khởi ngây người một chút, cười nói: “Ngươi đừng nói đùa, ngươi chính là Diễm Qua. Sao ta lại ở bên Diễm Qua chứ.”

Tuy Minh Thịnh Lan sớm đoán được câu trả lời của Hàn Nhạn Khởi, nhưng sắc mặt vẫn u ám: “Vì sao, nếu Diễm Hồ thì được đúng không?” 

Hàn Nhạn Khởi gãi đầu: “Ngươi hỏi như vậy…, ta cũng không biết nói sao nữa. Làm gì có ai thích ở dưới thân nam nhân đâu?”

Minh Thịnh Lan miễn cưỡng cười: “Không thử thì sao biết không được?”

Hàn Nhạn Khởi bĩu môi: “Không cần thử ta cũng biết.”

Minh Thịnh Lan nhìn đôi mắt đen đặc dưới ánh nến của hắn, khó tránh khỏi buồn bã, cũng chẳng biết bị cái gì thúc đẩy, Minh Thịnh Lan cúi đầu hôn lên môi Hàn Nhạn Khởi vẫn còn tỉnh táo. 

Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, ngơ ngác bị hắn hôn môi.

Minh Thịnh Lan cũng không có động tác dư thừa nào, chỉ phủ môi lên trên môi hắn, dừng lại một chút, mới lưu luyến rời đi.

Vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi đưa đám, có chút co rúm nói: “Ngươi… Ngươi muốn học kỹ thuật hôn à…”  

Minh Thịnh Lan thở dài: “Không phải.” Sau đó xoay người sang chỗ khác.

Thái độ kỳ quái này khiến Hàn Nhạn Khởi ngây người hồi lâu, hắn như nghĩ đến cái gì nhưng vô cùng mơ hồ, lại không dám truy đến cùng tận. Chỉ cảm thấy đáy lòng khó chịu, xen lẫn vui mừng nhảy nhót, không biết đây là cảm xúc quái dị gì nữa.

Nhìn lưng Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên cực kỳ muốn hắn quay người lại.

Mười ba đồ nguội, hai tám đồ nóng, tương đương với ba bàn đồ ăn, vô vàn điểm tâm, nước trà và cả trái cây, mỗi người một chén canh tổ yến. Dùng bộ bát đĩa bằng sứ men xanh tốt nhất—— đúng, sứ này mà người ta dùng để ăn cơm đó, các khay bạc bày trái cây đều được nạm những viên đá quý to bằng ngón tay.

Hàn Nhạn Khởi trợn mắt há hốc mồm nói: “Đây…. Đây là ăn cơm hay ăn tiền vậy?”

Tiết Hoành Ngọc vẫn mặc đồ rất dày, chỉ là mặc áo lông chồn khác, vừa nhìn đã biết được dệt cùng với lông cừu, vô cùng ấm áp. Hắn uể oải dựa vào lưng ghế, nói: “Tiền của ta nhiều không có chỗ dùng, đành phải lãng phí trong những việc ăn mặc ngủ nghỉ.”

Hàn Nhạn Khởi líu lưỡi: “Xa xỉ quá, để lại cho con cái không tốt sao?” Trông người này lịch sự tao nhã sao hành xử lại giống nhà giàu mới nổi thế.

Tiết Hoành Ngọc hừ một tiếng: “Ta không có con cái, sau này cũng không.”  

Hàn Nhạn Khởi lặng lẽ liếc hắn một cái, kỳ quái lẩm bẩm: “Nhìn không giống bị mắc bệnh kín….”

Tuy Tiết Hoành Ngọc mù, nhưng lỗ tai lại rất nhạy bén: “Không mắc bệnh kín cũng đâu nhất thiết phải có con cái, ta thà rằng sau khi chết đốt hết tiền.”

Nữ tử váy vàng nhìn đồng hồ cát, nói: “Chủ nhân, nên dùng bữa.”

Tiết Hoành Ngọc ừ một tiếng, nói: “Mời chư vị.”

Tiết Hoành Ngọc cũng không muốn để người khác đút cơm, chắc là xuất phát từ lòng tự trọng, hắn cho mấy mỹ nhân như hoa như ngọc đó lui hết, tự sờ soạng cầm chén cầm muỗng lên, múc một muỗng canh sâm ung dung cho vào miệng.  

Hàn Nhạn Khởi vẫn cảm thấy người mù ăn cơm sẽ không tiện, dễ xảy ra chuyện. Đúng dịp hắn ngồi ngay cạnh Tiết Hoành Ngọc, vì vậy Hàn Nhạn Khởi vừa ăn vừa nhìn hắn.

Cái tốt không linh cái xấu lại linh. Chẳng hiểu vận may của Hàn Nhạn Khởi thế nào, vừa nghĩ có chuyện thì xảy ra chuyện thật luôn. 

Khẩu vị của Tiết Hoành Ngọc hôm nay khá tốt, tự sờ chén canh nóng, nữ tử váy vàng còn chưa kịp giúp đỡ, Tiết Hoành Ngọc đã làm nghiêng chén canh, nước canh nóng chuẩn bị hắt lên người hắn.

May mà Hàn Nhạn Khởi vẫn luôn chú ý, vội vàng đứng lên lách sang chỗ Tiết Hoành Ngọc.

Thân hình Tiết Hoành Ngọc thấp bé hơn Hàn Nhạn Khởi một chút, Hàn Nhạn Khởi ôm hắn vào trong ngực, nhảy sang một bên. Đúng là Sơn Ngọc có khác, cho dù cách một lớp áo lông cáo Hàn Nhạn Khởi vẫn cảm nhận được sự trơn bóng mềm mại, quả thật là toàn thân như ôn ngọc.

Tiết Hoành Ngọc bị kinh hoảng tay nắm chặt cổ tay Hàn Nhạn Khởi, đến khi đứng vững mới nhăn mày: “Cảm ơn Hàn huynh. Hoàng Anh, quét dọn đi.”

Nửa câu đầu là nói với Hàn Nhạn Khởi, nửa câu sau là nói với nữ tử váy vàng. 

Hàn Nhạn Khởi buông hắn ra, cười nói: “Không có việc gì thì tốt.”

Minh Thịnh Lan nhíu mày, bởi vì Hàn Nhạn Khởi buông Tiết Hoành Ngọc ra nhưng tay hắn vẫn nắm cổ tay Hàn Nhạn Khởi.

Tiết Hoành Ngọc chẳng những không buông tay, mà còn táo bạo sờ lên phía trên cánh tay.  

Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc: “Tiết huynh, ngươi làm gì vậy?”

Tiết Hoành Ngọc nhếch môi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, cặp mắt vô thần nhìn vào một chỗ: “Mạo phạm rồi, Hàn huynh để ta sờ xong rồi nói.”  

“Này này……” Hàn Nhạn Khởi ngây ngốc mặc kệ hắn sờ từ cánh tay đến xương sống, rồi lại sờ đùi. Mặt Minh Thịnh Lan ngồi bên kia đã đen như đít nồi.  

Tròng mắt những tỳ nữ gần đó trừng muốn rớt ra, nhìn chủ nhân nhà mình chằm chằm. Không thể tin nổi, một người ngày thường chỉ cần bị nam nhân chạm đã phải nôn mửa, bây giờ lại sờ soạng toàn thân một nam nhân, này là ảo giác sao?

Rốt cuộc Tiết Hoành Ngọc cũng sờ xong, cầm khăn tay lau tay mình, mặt không giấu được kinh ngạc.

Hàn Nhạn Khởi không nhịn được, hỏi: “Tiết huynh, làm sao vậy?”

Tiết Hoành Ngọc trầm ngâm một lát: “Ta thật sự không nghĩ tới… Ngươi lại là…”

Hắn nói một nửa thì không nói tiếp.

Hàn Nhạn Khởi khó hiểu: “Lại là gì?”

Tiết Hoành Ngọc cười nói: “Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết sao, khó trách, khó trách…”

Khó trách hắn chạm vào Hàn Nhạn Khởi lại không bị nôn mửa như mọi khi. Hôm qua lúc Hàn Nhạn Khởi xuất hiện, Tiết Hoành Ngọc đã cảm thấy hơi thở người này cực kỳ khoan khoái nhẹ nhàng, khiến người ta muốn tới gần. Sau khi chạm vào không bị buồn nôn, hắn đã đoán người này có danh khí, vậy mà lại là “Phong Nguyệt Cốt”.

Buồn cười ở chỗ, Hàn Nhạn Khởi lại chẳng biết chút gì? Đây là vì sao?

Thật ra, nếu Tiết Hoành Ngọc là người trong chốn phong nguyệt hoặc năm đó mẹ hắn rời nơi trăng hoa muộn một xíu, thì có thể hôm nay hắn biết rõ nguyên nhân tại sao Hàn Nhạn Khởi không biết chuyện trên người mình.

Đáng tiếc mẹ Tiết Hoành Ngọc đã thoái ẩn gả chồng trước khi Hàn Nhạn Khởi được sư phụ nhận nuôi. Tiết Hoành Ngọc xưa nay luôn cảnh giác với mọi chuyện, nên cho rằng việc này ắt có kỳ quặc, vẫn đừng xen vào việc người khác thì hơn. Vì thế, hắn rất dửng dưng nói: “Ta vừa mới phát hiện một chuyện.”

Hàn Nhạn Khởi sớm đã tò mò, vội hỏi: “Chuyện gì?”

Tiết Hoành Ngọc nói: “Ta phát hiện Hàn huynh rất hợp kéo đàn nhị…”  

“… Là vậy thôi sao?” Khóe miệng Hàn Nhạn Khởi co rút: “Ngươi sờ soạng cả buổi rồi đưa ra cái kết luận vậy thôi à?”  

Tiết Hoành Ngọc ra vẻ đương nhiên, nói: “Đúng rồi, Hàn huynh ngươi đừng khinh thường đàn nhị. Quỷ Họa Tướng Quân trận bắt đầu bằng đàn nhị đó.”

Mi tính lừa ai… Rõ ràng tỳ bà mới được dùng nhiều nhất trong Quỷ Họa Tướng Quân trận…….

Hàn Nhạn Khởi rất tủi thân, sao lại coi hắn là đồ ngốc dễ lừa gạt hoài vậy.

Tiết Hoành Ngọc tự giải vây nói: “Không bằng ta kéo một khúc đàn nhị trợ hứng cho các vị? Ta kéo, các vị ăn.” Tiết Hoành Ngọc không phát hiện mặt mọi người đều tái đi, duỗi tay nhận một cây đàn nhị, ôm vào ngực, bắt đầu kéo một khúc đàn nhị thê lương…

Nói thật, một mỹ nhân mười ngón như ngọc kéo đàn nhị, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui. Có điều khúc nhạc này quá thê thảm, cảm giác như ăn cơm đám ma vậy á, muốn khóc quá QAQ.

Ăn cơm xong là thời gian nghỉ trưa, Hàn Nhạn Khởi cùng Tiết Hoành Ngọc hẹn nhau ngủ trưa xong sẽ tâm sự. Hiện tại Hàn Nhạn Khởi ngồi trên ghế, không ngừng tự sờ chính mình.

Sờ cánh tay, sờ sau lưng, sờ đùi, tỉ mỉ sờ toàn thân.  

Minh Thịnh Lan rốt cuộc nhìn không nổi nữa: “Sao ngươi giống Tiết Hoành Ngọc thế, chơi trò người mù sờ xương.”

“Không phải, không phải…”  Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta đang xem trên người ta có chỗ nào không đúng không. Ta cứ cảm thấy Tiết Hoành Ngọc lừa ta, chẳng biết hắn phát hiện cái gì trên người ta nữa.”

Minh Thịnh Lan hỏi: “Trên người ngươi có cái gì?”

“Ta cũng không biết!” Hàn Nhạn Khởi trừng mắt: “Nếu ta biết thì đã không tự sờ thế này.”

Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ: “Vậy bây giờ ngươi phát hiện ra chỗ không đúng chưa?”  

Hàn Nhạn Khởi thở dài: “Không có gì không đúng hết.”

Minh Thịnh Lan nói: “… Thế thì có nghĩa vốn dĩ chẳng có gì cả, cũng không phải trúng độc. Ta thấy Tiết Hoành Ngọc chọc ghẹo ngươi thì có.”

“Hắn chọc ghẹo ta làm gì?” Mắt Hàn Nhạn Khởi có chút tuyệt vọng, hắn khẳng định Tiết Hoành Ngọc đã nhìn ra cái gì đó, nghiêm túc nói: “Ta dám chắc hắn là đang giấu giếm, chẳng lẽ ta tự sờ khác với người khác sờ sao?”

Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ đi lên phía trước, tay khoát lên vai hắn, nhéo…

“Ui cha, ngứa!” Hàn Nhạn Khởi uốn éo: “Khó chịu chết mất.”

Minh Thịnh Lan đành phải di chuyển tay ra sau lưng hắn, tỉ mỉ sờ từ trên xuống dưới, hắn cảm thấy Hàn Nhạn Khởi thật gầy, xương sống hiện rõ cả lên, không có tí thịt nào.

“Ngứa…” Hàn Nhạn Khởi cố nhịn để không cử động: “Thế nào, thấy gì không?”  

Minh Thịnh Lan nói: “Cảm thấy ngươi sợ ngứa hơn ngươi bình thường.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Còn gì không?”

Minh Thịnh Lan nói: “Không có. Ngươi nghĩ lại đi, ta đâu giống ngươi luyện đủ loại giường kỹ, sao có thể nhìn ra cái gì?”

“Ờ, ta quên.” Hàn Nhạn Khởi vỗ đầu một cái: “Thế mà lại quên mất… giờ phải làm sao?”

Minh Thịnh Lan nói: “Ta thấy ngươi đúng là lo lắng vẩn vơ, nếu ngươi thực sự có chuyện thì sao sư phụ ngươi không biết?”

Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, hồi lâu mới ấp úng nói: “Đúng rồi, không có khả năng sư phụ ta không biết…”

Đứa nhỏ ngốc, sư phụ ngươi biết thì nhất định phải nói với ngươi à? Sẽ nói cho ngươi đó là cái gì sao?  

Cái gọi là ngây thơ hồn nhiên, chính là đây.