[Đam Mỹ] Diễm Cốt

[Đam Mỹ] Diễm Cốt - Quyển 2 Chương 57




Hàn Nhạn Khởi xoa mắt ngáp một cái, nói: “Ngủ thôi, ta ngủ nha!”

Minh Thịnh Lan thấy Hàn Nhạn Khởi đã thấm mệt liền cởi đồ giúp hắn, ôm hắn lên giường. Hàn Nhạn Khởi định ôm Minh Thịnh Lan ngủ nhưng ôm kiểu gì cũng không thoải mái, đành dựa vào lồng ngực Minh Thịnh Lan.  

Hôm nay Minh Thịnh Lan cực kỳ vui, ôm Hàn Nhạn Khởi xoa đầu hắn, quyến luyến không rời.

Hàn Nhạn Khởi cọ cọ, bỗng nhiên ngẩng đầu lộ ra nụ cười biết tổng, nói: “Thịnh Lan, có phải ngươi muốn không?” Biểu cảm của hắn vô cùng đắc ý, tựa như đang chờ Minh Thịnh Lan xấu hổ lúng túng.

Thật ra Minh Thịnh Lan không có ý nghĩ này, nhưng Hàn Nhạn Khởi vừa nhắc tới khiến hắn nghĩ qua một chút, mặt lập tức đỏ lên.

“Đừng xấu hổ.” Hàn Nhạn Khởi hào phóng vỗ vỗ ngực: “Muốn cứ việc nói thẳng, ta chắc chắn sẽ thỏa mãn ngươi.” Tốc chiến tốc thắng, hôm nay thổ lộ thì hôm nay lăn giường. Đó mới là năng suất của người Khi Hoa Lâu.  

Mặt Minh Thịnh Lan trên ngày càng đỏ, hô hấp trầm xuống. Không có gì khiến người ta hưng phấn hơn việc người mình thích nói với mình ‘lăn giường đi’.

Trong mắt Hàn Nhạn Khởi lại trở thành Minh Thịnh Lan đang thẹn thùng.

Minh Thịnh Lan trông cực tuấn tú, lại không tục tằng. Từ góc độ của Hàn Nhạn Khởi thấy được cái cằm nhòn nhọn khuôn mặt đỏ ửng, lông mi rậm rạp che khuất ánh mắt mập mờ, quả là xinh đẹp đáng yêu.

Trong lòng hai người cùng chảy nước miếng vì đối phương, cùng hiểu lầm các thứ.

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Lần đầu tiên ta sẽ không làm thật, yên tâm đi…” Lời nói tiếp theo biến mất giữa môi hắn, Hàn Nhạn Khởi ngậm vành tai Minh Thịnh Lan đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.

Tuy Hàn Nhạn Khởi ra vẻ suy nghĩ vì Minh Thịnh Lan nhưng thật ra là lo lắng về diễm qua trên người Minh Thịnh Lan. Nếu bây giờ làm thẳng đến bước cuối nhất định sẽ trở thành Minh Thịnh Lan ăn hắn chứ không phải hắn ăn Minh Thịnh Lan. Nên tất nhiên không làm tới cùng rồi, thế thì đành sờ sờ cho bớt thèm vậy.

Minh Thịnh Lan hơi run lên một chút, cảm giác này quá tuyệt vời. Đầu lưỡi Hàn Nhạn Khởi ấm áp, ướt át, trơn bóng, nhẹ nhàng liếm láp vành tai hắn. Trước nay Minh Thịnh Lan không biết vành tai mình lại mẫn cảm như vậy. Hắn không nhịn được ôm chặt Hàn Nhạn Khởi, tay vuốt ve hông hắn.

Tay Hàn Nhạn Khởi chui vào trong tiết khố Minh Thịnh Lan, cầm lấy vật đã cứng một nửa kia, ngón tay thon dài mềm mại cầm lấy nó, cảm nhận nó dần to lên trong tay mình, nóng như lửa đốt.  

Minh Thịnh Lan ngửa đầu gầm nhẹ, vui sướng thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhanh lên…”

“Đừng vội.” Hàn Nhạn Khởi khẽ cười, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất. Hắn hôn lên đôi môi Minh Thịnh Lan, đầu lưỡi đi vào trong quấn quýt chuyển động. Tay cũng không ngừng dùng các loại kỹ xảo, vỗ về chơi đùa Minh Thịnh Lan.

Minh Thịnh Lan chưa từng nghĩ làm bằng tay cũng sướng như vậy. Đầu óc hắn tựa có pháo hoa nổ tung, không nghĩ ngợi được gì nữa chỉ có thể điên cuồng hôn môi với Hàn Nhạn Khởi, vuốt ve hắn.

Hàn Nhạn Khởi cảm thấy kỹ xảo của mình trước mặt Minh Thịnh lan chẳng có gì đáng nói, mềm nhũn như bãi nước, quả thật muốn cùng hắn sáng nắng chiều mưa. Hàn Nhạn Khởi thật không hiểu trên đời sao lại có diễm qua kỳ diệu như vậy, đến hắn cũng bị ảnh hưởng.  

May mà đầu óc Hàn Nhạn Khởi vẫn còn tỉnh táo, động tác tay liên tục không ngừng khiến Minh Thịnh Lan tiết trên ngón tay mình.

Hắn thở hổn hển, liếm hôn khóe môi Minh Thịnh Lan, ánh mắt chứa đựng xuân ý nồng đậm, cố ra vẻ chuyên nghiệp, nói: “Thoải mái không?”

Hô hấp Minh Thịnh Lan lộn xộn, hôn lên khóe mắt dính lệ của Hàn Nhạn Khởi, nhẹ giọng trả lời: “Không có gì thoải mái hơn thế này.” 

Hàn Nhạn Khởi cười hì hì đáp: “Có chứ.”

Minh Thịnh Lan hiểu được ẩn ý của Hàn Nhạn Khởi, cười cười sờ mặt hắn, nói: “Ngủ đi.”

Ngày hôm sau.

Vụ án Ngụy Trường Sinh khá đặc biệt nên phải xử lý nhanh chóng ngay ngày hôm nay, nhưng không được làm công khai mà là lén lút thẩm tra bởi Minh Thịnh Lan cùng với quan viên bản địa.

Chuyện này cũng chỉ lướt qua thôi, triều đình có phương pháp xử lý đặc thù với những người như Ngụy Trường Sinh. Chỉ cần tra ra lão đưa luyến sủng cho đại quan quý nhân nào, hại người kiểu gì, cũng đủ để phán tử hình.

Đôi mắt Ngụy Trường Sinh đã mất lại bị bắt, lão không còn ngạo mạn nữa nhưng vẫn biến thái như trước.

Lão ngồi trên mặt đất, nói: “Đưa luyến sủng cho người nào á? Ha ha, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn bắt bọn họ?”

Quan viên địa phương trừng lão một cái, rồi nghĩ tới dù sao lão cũng sẽ chết. Gã nói thẳng luôn: “Bắt gì mà bắt, ghi chép trong hồ sơ thôi.”  Có một số việc triều đình tra ra thì tra nhưng sẽ không xử lý.

Ngụy Trường Sinh bĩu môi đáp: “Ta đây không nhớ được. Ta sống lâu như vậy, những luyến sủng ta dạy dỗ đứa sống đứa chết, số lượng nhiều không đếm xuể, có khách nhân còn chẳng thèm xưng tên. Ngươi cho rằng người ta sẽ tự tới cửa mua sao?”

Minh Thịnh Lan nhíu mày.

Kim Lão Ngũ xen mồm nói: “Có lẽ Hàn lão đệ có cách.” Lão đã chủ động xin Minh Thịnh Lan cho đứng ngoài xem. Chuyện hả lòng hả dạ như vậy tất nhiên phải tới hóng rồi.

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái hỏi: “Ta có cách?” Sao chính hắn cũng không biết?

Kim Lão Ngũ lau mồ hôi giải thích: “Tuy lão ta không nhớ rõ nhưng những luyến sủng đó giờ đã nằm trong tay rất nhiều người. Lão không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm. Theo ta biết thì các kỹ quán lớn đều có một quyển sổ ghi chép. Lấy thân phận của Hàn lão đệ hơn nữa còn vì xử lý Ngụy Trường Sinh, chỉ cần nói một câu, bọn họ chắc chắn sẽ sẵn lòng.”  

Hàn Nhạn Khởi bừng tỉnh, đúng ha! Giống như Khi Hoa Lâu hằng năm đều dùng tiền mua tư liệu của mỹ nhân các nơi, cho dù không phải mỹ nhân lâu mình cũng sẽ điều tra rõ xu hướng. Vì sao á? Có nhiều tác dụng lắm, có thể tìm hiểu sở thích các đại quan quý nhân, hoặc tùy thời đánh giá thu những mỹ nhân đó nhét vào lâu mình.

Chuyện này Hàn Nhạn Khởi lo được. Thật ra chẳng cần Hàn Nhạn Khởi tự tới cửa nhờ vả, chỉ cần người quan phủ tới thông tri cộng thêm chiêu bài Khi Hoa Lâu của Hàn Nhạn Khởi và sư phụ, người ta sẽ nể mặt ngay.  

Hàn Nhạn Khởi vui vẻ đồng ý, có thể giúp được Minh Thịnh Lan hắn vô cùng cao hứng.

Ngụy Trường Sinh hừ một tiếng, không nói gì.

Quan viên kia sai người dẫn Ngụy Trường Sinh đi, lật quyển sổ ghi chép của mình, nói: “Minh đại nhân, vụ án này còn một người nữa là thương nhân giàu có Tiết Hoành Ngọc. Hắn cũng là đồng lõa, thay Ngụy Trường Sinh tính kế hai vị, xử lý thế nào?”

Minh Thịnh Lan cân nhắc một chút: “Bất kể là hắn có giúp Ngụy Trường Sinh hay không, nhưng dù sao chúng ta và Úy Thành Bích cũng không có thương tổn gì. Thời khắc quan trọng hắn còn chọc mù mắt Ngụy Trường Sinh, không tính đến chủ ý lúc đầu, tạm coi như lấy công chuộc tội. Thân là thương nhân giàu nhất vùng, giàu phải có nhân đức, vì thế phán hắn quyên góp toàn bộ gia tài giúp cứu tế phía nam bị lũ lụt.”  

Quan viên chắp tay nói: “Minh đại nhân nhân từ, xem chừng tiểu tử này rất may mắn.”

Vụ án này phán như thế nào là do bọn họ quyết định. Nếu phán Tiết Hoành Ngọc có tội, toàn bộ tài sản phải sung công thì Tiết Hoành Ngọc cũng không kháng án nổi. Hiện giờ theo cách làm Minh Thịnh Lan coi như không phải quá tuyệt tình. Gia tài của Tiết Hoành Ngọc đều phải sung công, nếu còn bị bỏ tù vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào tử địa.

Dù sao Tiết Hoành Ngọc cũng là người đáng thương bị Ngụy Trường Sinh hại, tuổi còn nhỏ phải gặp bất hạnh như vậy. Sau này vì để thấy lại ánh sáng lần nữa mới giúp đỡ Ngụy Trường Sinh, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì cả.

Giờ cũng coi như trong bất hạnh có may mắn, không cần phải đi tù. Tuy mất hết gia tài nhưng đầu óc và thủ hạ cũ của Tiết Hoành Ngọc vẫn còn ở đó, chỉ cần nỗ lực muốn Đông Sơn tái khởi không phải là không thể.

Vả lại, những người bị Hình Bộ ghi tên trong danh sách vụ án liên lụy nhiều quý nhân như vậy. Cho dù Tiết Hoành Ngọc không bị bỏ tù nhưng mỗi hành động của hắn đều bị người ta nhìn chằm chằm. Chỉ cần hắn phạm vào chuyện gì cũng sẽ vạn kiếp bất phục.

Hàn Nhạn Khởi nhiều chuyện nói: “Ta biết hắn rất giỏi, dù không còn một xu dính túi vẫn có thể Đông sơn tái khởi. Nhưng mà mắt hắn không nhìn thấy lại mất đi kẻ hầu người hạ, chẳng phải bất tiện lắm sao?”

Minh Thịnh Lan hơi ngẩn ra: “Chuyện này ta không nghĩ tới thật. Sao nào, ngươi muốn giúp người giúp đến cùng?”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Gọi Tiết Hoành Ngọc tới đây, ta làm một cuộc buôn bán với hắn.”

Minh Thịnh Lan gật đầu, lập tức có người áp giải Tiết Hoành Ngọc lên.

Tiết Hoành Ngọc vừa nôn mửa vừa đi lên, bởi vì người áp giải hắn là nam.

Tiết Hoành Ngọc nôn đến mức sắp nôn ra mật, che miệng lại, chật vật không chịu nổi đứng trước mặt Hàn Nhạn Khởi.  

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tiết công tử, ta muốn làm một cuộc buôn bán với ngươi.”  

Tiết Hoành Ngọc lãnh đạm đáp: “Ta đã hai bàn tay trắng, không có tiền để mua bán cùng các hạ.”

“Ngươi hiện tại không có, sau này sẽ có.” Hàn Nhạn Khởi mỉm cười: “Ta biết, bằng bản lĩnh của ngươi sau này chắc chắn có thể Đông Sơn tái khởi. Ta muốn ngươi đồng ý với ta, ta giúp ngươi khôi phục thị lực thì đến khi ngươi kiếm được tiền bằng số tiền bây giờ, phải quyên góp một nửa gia tài. Hơn nữa, mỗi năm chỗ nào có thiên tai cũng phải quyên tiền.”

Mặt Tiết Hoành Ngọc đầy khiếp sợ, nếu đôi mắt kia có thể phát ra cảm xúc chắc chắn sẽ mở ra rất to, cực kỳ không thể tin nổi.

Tiết Hoành Ngọc khiếp sợ không phải vì công phu sư tử ngoạm của Hàn Nhạn Khởi. Mỗi năm hầu như đều có thiên tai lớn nhỏ, nếu chỗ nào cũng quyên thì phải tốn không ít của cải. Nhưng điều đó vẫn chẳng hề gì với câu nói có thể giúp hắn khôi phục thị lực kia.

Khi Tiết Hoành Ngọc moi mắt Ngụy Trường Sinh đã sớm từ bỏ ý nghĩ tìm lại ánh sáng. Bây giờ Hàn Nhạn Khởi lại nhắc việc này khiến hắn kinh ngạc đến tột đỉnh. Hắn còn tưởng rằng trên đời này ngoại trừ Ngụy Trường Sinh thì không còn ai giúp được hắn.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Lần này bởi vì Ngụy Trường Sinh sa lưới, ta cũng biết kỹ quán nào làm việc cho lão… Ha ha, biểu cảm của ngươi vậy là sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình Ngụy Trường Sinh là có thể chống lưng cho nhiều kẻ có tiền hưởng thụ đó? Lão làm chuyện này nhiều năm rồi, sao có thể chỉ làm một mình?”

Tiết Hoành Ngọc ấp úng nói: “Ta còn tưởng lão là người duy nhất có thể giúp ta…”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi cho rằng người lợi hại như lão không thể có người thứ hai đúng không? Nhưng Ngụy Trường Sinh chỉ là người mở đường, có lão dẫn đường những người đi sau sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Trước mắt phải tra tư liệu xem ai có thể đổi mắt cho ngươi đã. Chỉ là ngươi có thể phải đợi một ít thời gian, chờ người sở hữu đôi mắt danh khí chết, sau đó lấy mắt người đó đổi cho ngươi.”  

Tiết Hoành Ngọc do dự nói: “Ta có thể chờ, nhưng… tìm ở đâu đôi mắt danh khí giống Úy Thành Bích đây?” 

Minh Thịnh Lan cười nói: “Cái này ta có thể trả lời. Các kỹ quán lớn cùng mỹ nhân khắp thiên hạ, danh khí không ít đâu. Tra trong tư liệu tìm một người lớn tuổi hoặc thân thể không tốt sở hữu đôi mắt danh khí chẳng phải rất đơn giản sao? Huống chi cần gì phải là danh khí thượng phẩm như Úy Thành Bích?”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Đôi mắt thích hợp với ‘Sơn Ngọc’ thật ra không phải Ba Ngàn Mâu. Ta gửi thư để người trong lâu tỉ mỉ tìm cho ngươi, đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ cần chờ mấy năm thôi.”

Sau một lúc lâu, Tiết Hoành Ngọc mới nói: “Ngươi chắc chắn là có thể?”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu, rồi chợt nhận ra hắn không nhìn thấy, vội nói: “Ta đương nhiên chắc chắn, chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của ta, quyên góp gia sản và không làm điều ác thôi. Nếu không, đôi mắt kia chúng ta cũng có thể đòi về.”

“Được!” Tiết Hoành Ngọc cắn răng: “Mười năm, trong vòng mười năm ta sẽ kiếm lại đủ số tiền bằng bây giờ.”  

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tốt lắm, ta hy vọng đến ngày đó ngươi sẽ nhớ thực hiện lời hứa.”

Đương nhiên, dù cho hắn muốn chơi xấu cũng phải xem quan phủ có đồng ý hay không. Quốc khố đương triều cũng không nhiều lắm, nếu muốn quyên tiền tất nhiên quan phủ sẽ hoan nghênh.

Chuyện của Ngụy Trường Sinh rốt cuộc cũng hạ màn bị phán tử hình, cho Tề Tiểu Bạch tự mình ra tay.

Nhưng chuyện của Tiết Hoành Ngọc vẫn còn tiếp tục, một người không chịu nổi nam nhân đụng vào một lần nữa dốc sức làm ăn, chắc chắn không thể thiếu xã giao với đối tác, đến lúc đó phải làm sao? Đó lại là một câu chuyện khác.

Sau khi Úy Thành Bích được cứu về, Triệu Ngu Thành một bước cũng không rời khỏi hắn. Điều này khiến Bích Nhãn Hồ rất buồn bực, còn đặc biệt đến tìm Hàn Nhạn Khởi phàn nàn: “Không được đi kỹ quán đó, chán lắm. Nhạn Khởi, ngươi giúp ta nói với Minh bộ đầu ngăn tên họ Triệu lại, rồi chúng ta cùng dạo kỹ quán nhé?”

Sắc mặt Triệu Ngu Thành lạnh lùng, roi vung lên giam hắn vào trong lồng ngực mình. Đây là chỗ xấu của việc có người yêu vừa hoa tâm lại vừa vô lương tâm, ngươi luôn phải trông chừng hắn có thừa dịp ngươi không chú ý mà biến ngươi thành chú kỳ lân hay không.  

Minh Thịnh Lan cũng lo lắng cực kỳ, Úy Thành Bích chẳng phải người tốt gì. Lần đầu tiên gặp mặt đã lừa Hàn Nhạn Khởi nhảy múa cùng một vũ nữ trong kỹ quán, giờ còn muốn dụ Hàn Nhạn Khởi đi dạo kỹ quán cùng. Không được, hắn cũng không muốn phải giống Triệu Ngu Thành, mỗi ngày đều hồi hộp không biết khi nào mình được thêm cặp sừng.

Vả lại hiện tại Hàn Nhạn Khởi cũng đã đủ khiến người ta không bớt lo rồi. Chẳng những bên Dương Châu có một đám danh kỹ ngưỡng mộ hắn, bên này còn trêu chọc đủ loại diễm hồ diễm qua. Những ngày tháng này, khi nào mới dừng lại đây???