[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 2: Cặp bài trùng




Tính tới thời điểm hiện tại là đã hơn hai năm rồi. Sau lần ấy Hòa An thực sự chấm dứt không liên lạc cũng không nghĩ sẽ liên lạc lại. Thực ra sau khi chia tay vào các dịp đặc biệt đều có quà gửi tới, anh đều nhận nhưng chưa hề bóc bất kì một món nào ra cả, cũng không hoàn trả lại chỉ cất tất cả vào một góc rồi xem như chưa từng xuất hiện.

Sáng hôm nay như mọi ngày, anh dậy sớm vào lúc năm giờ. Vệ sinh cá nhân rồi đi thẳng đến phòng gym. Thói quen này cũng chỉ mới bắt đầu vào khoảng một năm gần đây thôi lúc trước vì lười nên không đi tập. Bẳng đến khi chuyển đến làm ở chỗ làm mới bị một đồng nghiệp kéo đi tập chung. Ban đầu định chỉ đi cùng để bớt nhàm chán, sau thành thói quen và duy trì đến bây giờ.

Lúc trước thì dáng người của Hòa An cũng đã được xem là đẹp cao ráo và rất trắng. Bây giờ còn hoàn mỹ hơn nữa. Anh là con lai, mẹ người Việt còn ba là người Mỹ. Anh mang nét của ba nhiều nên đặc biệt điển trai, và việc anh là người đồng tính cũng không quá khó nói với gia đình.

Anh đã comeout vào năm mười tám tuổi. Thực ra có thể sớm hơn nhưng anh vẫn đợi tới năm mười tám tuổi để nói với gia đình và xin được ở riêng từ đó, chuyển tới gần trường đại học. Tính thời điểm này anh đã hai lần chuyển chỗ ở lần nào cũng là do chuyển công việc nên chuyển đi.

Đang là những tháng cuối năm công việc khá nhiều trời ban sáng cũng khá lạnh nhưng anh vẫn đều đặn đi tập. Hôm nay như mọi ngày anh mặc một chiếc áo phông màu xanh đậm cùng một chiếc quần cộc ôm sát đùi làm bật lên đôi chân dài thẳng tắp, vừa bước xuống khỏi chung cư đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

"Heyy, chào buổi sáng như mọi ngày. Đợi anh tới lạnh cóng cả chân rồi, anh nhanh nhanh một chút đi."

Người nói chuyện là Trần Nhân, tên chỉ có đúng họ và tên như vậy thôi. Khá đặc biệt, cậu chính là người đồng nghiệp dùng đủ mọi cách để lôi Hòa An đi tập chung, ban đầu Hòa An liên tục từ chối nhưng vì cậu trai này quá "lỳ" nên cuối cùng cũng thua cuộc. Cậu nhỏ hơn Hòa An hai tuổi nhưng vào làm sớm hơn, vì anh đã chuyển công ty hai lần. Bây giờ thì hai người đã trở thành cặp bài trùng trong công ty. Cùng làm chung phòng ban, đi tập chung làm bất cứ việc gì cũng làm cùng nhau.

Có thời gian Trần Nhân còn mặt dày đề nghị chuyển về ở chung để share tiền phòng với cả để đỡ chán nhưng Hòa An kiên quyết từ chối. Đã nói rất nhiều lần nhưng vẫn từ chối nên kết cuộc là sáng nào cậu ta cũng phải chạy bộ hơn hai kilomet đến nhà anh để cùng đi tập, không phải đi riêng không được mà là do cậu ta thích như thế.

Hòa An không phản ứng mà cứ chậm chậm đi xuống, tới nơi khoác tay gõ nhẹ lên vai cậu hai cái rồi hai người cùng chạy bộ tới phòng tập.

"Ai bảo cậu đợi, đã bảo là đừng đợi anh. Ngày mai đừng đợi anh nữa là được."

"Không thích, em vẫn thích lạnh hơn."

Cậu ta cười khắc khắc hai cái rồi đạp chân chạy đi trước, Hòa An mỉm cười lắc đầu chạy bước chậm phía sau. Năm nay cũng đã hai tám tuổi rồi, người trong công ty đều trêu chọc cả hai là một cặp vì họ quá thân thiết mặc dù Trần Nhân đã có bạn gái và mọi người ai cũng không biết Hòa An là người đồng tính.

Hòa An thực sự không phải giữ bí mật, mà là không có lý do gì phải nói ra cả. Khi bị trêu chọc cũng chẳng phản kháng mà còn hùa theo cho vui. Anh cũng đâu phải loại người sống nội tâm ít nói, gặp đúng người thì anh nói nhiều nữa là đằng khác. Chẳng qua là sau chuyện đó rồi anh thấy mình trở nên trầm tính hơn một chút nhưng cũng chẳng phải kiểu sống một mình chơi một mình.

"Tuần sau là giáng sinh rồi. Anh có dự định gì không?" Trần Nhân vừa chạy lấp xấp vừa hỏi mà không ngoái lại.

"Anh chưa biết. Thật ra cũng chưa có dự định gì cho đến hiện tại." Hòa An vừa trả lời vừa lấy tay xoa xoa cổ vì cổ có vẻ hơi đau do tối ngủ không đúng tư thế.

"Bạn gái em hôm đó phụ bạn đi làm đồ thủ công, dạo này cô ấy bận nhiều quá chắc hôm đó cũng không đi chơi được. Nếu không ngại hôm đó em với anh đi uống mấy chai."

Thực ra không phải anh không có dự định vì thực ra ba mẹ có hỏi anh có về nhà không anh vẫn chưa trả lời. Ba mẹ anh năm nào Giáng Sinh cũng muốn đánh lẻ để đi nhà thờ rồi dạo phố. Hỏi anh có về không cũng chỉ hỏi vậy, anh thừa biết nên cũng luôn đi riêng.

"Sẽ trả lời sau cho cậu."

Trần Nhân ngoảnh mặt cười một cái rõ tươi rồi đẩy cửa đi vào phòng gym.