[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 29: Mùi vị đặc biệt




Sáng đấy họ đi được hai doanh nghiệp như theo lịch trình ấn định. Mẫu cũng đã thử, cũng đã có mẫu mang về để làm báo cáo đến cấp trên. Nhưng vẫn chưa tìm được một loại café đặc biệt nào. Trưa đó họ ghé vào một nhà hàng nhỏ trong khu vực làng café Trung Nguyên. Nơi này có rất nhiều các quán café nổi tiếng. Họ chọn một quán có không gian khá yên tĩnh.

Vừa vào quán Hòa An đã nghe được âm thanh giống như suối nhân tạo phát ra từ phía bên phải. Nhìn sang thì thấy phía sau cửa kính không gian mở rộng ra dài phía sau là một nông trại café mà anh nhắm chừng trong tầm mắt khoảng hai ba hecta. Nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra là ở đây là cơ sở sản xuất café.

Hai người họ chọn một bàn ở phía bên ngoài cho thông thoáng. Gọi hai phần ăn trưa và hai ly café mà trong menu để tên là “Café hồi ức”. Phần vì tò mò, phần vì họ không muốn bỏ qua một vị café nào khi tới đây cả.

Phục vụ mang café ra trước. Tuấn Khải và Hòa An đồng thời cùng một lúc đưa lên ngửi. Sắc mặt cả hai liền thay đổi. Hòa An ngước lên nhìn Tuấn Khải đang mang một biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên. Cả hai tạm thời chưa nói gì. Cùng nhau nhấp môi nhẹ lên vành cốc để cảm vị trước. Ngay tấp lự cả hai liền trao đổi một ánh mắt cực kỳ ăn ý.

Lúc nhân viên mang đồ ăn ra. Hòa An liền mở lời.

“Thật ngại quá, tôi có thể hỏi một chút được không?”

Tuấn Khải liếc nhìn Hòa An mỉm cười đồng tình rồi quay sang cậu trai tầm hai mươi tuổi đang ngơ ngác nhìn.

“Dạ được ạ.”

“Chuyện là tôi rất ấn tượng với vị café này”. Hòa An vừa nói vừa đem tay về hướng ly café xoa xoa tiếp tục nói. “Loại này là ở chổ cậu sản xuất luôn hay sao?” Hòa An lịch sự hỏi.

Cậu trai nhiệt tình trả lời.

“Đúng rồi ạ. Chúng tôi có nhà máy và nông trại riêng.”

“Nếu tôi muốn xin một cuộc hẹn với ông chủ cậu có được không? Tôi đang tìm một loại café để tiến hành dự án mới của công ty. Tôi thực sự rất có hứng thú với mùi vị này.”

Tuấn Khải bên cạnh liền nở một nụ cười cực kỳ lịch sự, đứng dậy đưa danh thiếp của mình cho cậu trai rồi cũng không quên nhắn gửi rằng họ chỉ còn ở đây thêm ba ngày. Cậu nhân viên nhận lấy, định nói thêm gì đó nhưng vẫn quay đi.

Lúc trở về xe Hòa An liền lấy ipad ra nhập báo cáo buổi sáng. Tuấn Khải bên cạnh nhìn nhìn nhưng không can thiệp, anh cũng bên cạnh xem thông tin chi tiết của doanh nghiệp chiều nay. Hòa An bên cạnh im lặng tầm hơn năm phút liền bất ngờ lên tiếng.

“Tôi vẫn chưa quên được mùi vị café lúc nãy.”

Tuấn Khải ừ nhẹ một tiếng. Chính anh cũng phải thừa nhận điều này với chính bản thân mình. So với tất cả các loại anh từng thử thì chưa có loại nào mang một hương vị đặc biệt như vậy. Hương thơm của nó quyến rũ một cách kỳ lạ. Vị café có vị đắng dịu nước mang một màu nâu nhạt cực kỳ bắt mắt. Đặc biệt nhất là nó mang một vị thanh chua rất nổi bật, khi đến cuốn họng liền chuyển sang vị ngọt vô cùng lôi cuốn.

“Tôi đoán tám mươi phần trăm là café Arabica.”

Hòa An gật gù tỏ ý đồng tình. Tuấn Khải luôn khiến Hòa An bất ngờ về năng lực làm việc và khả năng suy đoán cực kỳ tốt của mình. Chiều đó họ cùng nhau đi tới thăm ba doanh nghiệp, thử hơn mười hương vị café. Tới mức Hòa An phải ghé mua một ly sữa tươi không đường cứu vị đắng cứ đong mãi ở đầu lưỡi không tha.

Họ quay lại khách sạn là đã hơn sáu giờ. Không quay về phòng mà đi thẳng đến sảnh nhà hàng ăn tối luôn. Hòa An lúc này vẫn chưa thôi cắm mặt vào máy tính, tới mức Tuấn Khải đối diện phải nhắc nhở.

“Cậu dừng mắt một tý, giờ ăn đừng làm việc.”

Hòa An ngước lên xong lại cúi mặt xuống bấm lưu tài liệu rồi cất máy tính vào lại cặp. Thực ra anh cố gắng tranh thủ làm cho xong để tối nay có thể đi xem pháo hoa. Tuấn Khải trông Hòa An lúc này cũng không nhịn được mà trêu chọc.

“Cậu thật sự muốn đi như vậy sao?”

Hòa An chỉ cười cười ngại ngùng không thèm trả lời. Hòa An từng một mình bay ra Đà Nẵng để ngắm đêm pháo hoa lớn nhất Việt Nam vào năm 2017. Dù pháo hoa lớn hay nhỏ đều tạo cho Hòa An một cảm giác cực kỳ tuyệt vời. Anh cảm giác bản thân mình có thể xóa hết được mọi phiền muộn khi nhìn vào nó.

Tối đó tới khoảng bảy giờ là Hòa An đã gửi báo cáo hoàn chỉnh vào mail Tuấn Khải. Vừa xong anh liền chạy sang gõ cửa phòng.

“Chúng ta sẽ đi sớm một tý được không?”

Tuấn Khải đứng đó khoanh tay nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu.

“Cũng được, vậy tám giờ ba mươi gặp nhau dưới sảnh.”

Hòa An vui vẻ ra hiệu đồng ý nhiệt tình rồi quay về phòng mình.

Tuấn Khải nhìn Hòa An quay đi vui vẻ như vậy khiến anh cũng bất giác mỉm cười theo. Tại sao có thể chỉ vì một buổi tối có pháo hoa mà vui vẻ đến nhiều như vậy. Cuộc đời anh hơn ba mươi năm chưa bao giờ anh tìm được một điều làm mình yêu thích đến chừng này.