[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 6: Năm trăm lẻ sáu và năm trăm mười hai




Tối đó về nhà Hòa An chỉ có thể ép bản thân ăn tý cháo loãng vì dạ dày cứ chỉ có đau hơn chứ không giảm được là mấy. Anh ôm bụng đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa xong là một bước đến thẳng giường cầm điện thoại lên kiểm tra. Bẫng tới một lát sau thấy là lạ mới nhớ đến chuyện đã tháo bỏ mất sim. Thẫn thờ mất mấy giây khi nhớ lại chuyện sim mới nhờ Trần Nhân mua giúp đã bỏ quên lại trên bàn làm việc ở công ty.

Không hiểu từ động lực nào mà anh liền đứng dậy thay quần áo. Bước xuống đường lái xe đi mua một chiếc sim khác. Anh thừa biết làm vậy là rất phí, nhưng thực sự trong một ngày phải trải qua đủ kiểu sự kiện lớn nhỏ với hàng đống loại cảm xúc khác nhau khiến anh bị làm cho ngột ngạt nên muốn ra ngoài một chút. Chọn đi chọn lại rốt cuộc chọn một số điện thoại có đuôi là năm sinh của mình rồi chạy xe về cửa hàng tiện lợi trước chung cư mua ít đồ ăn vặt.

Anh đi khoảng hai vòng có hơn, chọn được một giỏ toàn là thức ăn nhanh với nước trái cây. Trong lúc đang chuẩn bị tính tiền thì bỗng dưng có một bàn tay khều nhẹ từ phía sau.

"Xin lỗi, có thể chỉ giúp tôi quầy sữa ở đâu không?"

Vì đang vẩn vơ suy nghĩ nên Hòa An bị làm cho giật bấn người quay lại. Khỏi cần nhìn, chỉ nghe giọng là biết được ai ngay. Chính là trưởng phòng mới của anh ta.

"Quầy số tám, phía sau quầy thực phẩm lạnh." Hòa An mang một nét mặt không hề ổn đáp trả.

Tuấn Khải vẫn một biểu cảm không đổi trả lời. "Cảm ơn."

Anh ta vẫn còn mặc quần áo lúc chiều hẳn là từ chỗ làm đến thẳng đây. Chẳng thèm thể hiện ra một biểu cảm nào cả chỉ cảm ơn rồi quay đi. Người đâu mà kiệm lời kinh khủng. Bỗng dưng Hòa An bất giác không nhịn được cười, bụng đau nên cười căng lên càng đau, càng đau lại càng buồn cười nên cuối cùng phải khom cả lưng lại cười vừa cười vừa lẩm bẩm.

"Tên này đúng thú vị, đúng thú vị, thú vị haha.."

Kể cũng lâu lắm rồi Hòa An mới vì một người mới gặp được chưa tròn hai mươi bốn giờ mà cười đến ngẩn người ra mà không vì một lý do gì như vậy. Cảm thấy một nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt đang được phong tỏa trong anh ta. Hòa An cùng với sự ngớ ngẩn của bản thân sánh đôi cho đến lúc lên xe về vẫn chưa thôi cười, mặc dù sắc mặt anh hiện tại đã trở nên vô cùng tệ. Bụng cứ thế mà bị hành hạ bởi người chủ không còn bình tĩnh.

Đổ xe ngay ngắn rồi Hòa An hai tay hai bọc đồ nặng trịch bước đi cùng cái bụng đang tích cực biểu tình. Ngay lúc này anh vô cùng hối hận khi mua làm gì đến nhiều đồ như vậy trong tình trạng sức khỏe như thế này để rồi bây giờ đến đi thẳng người cũng khó khăn.

"Có cần giúp không?" Tuấn Khải từ đâu ở phía sau xuất hiện lên tiếng.

Hòa An ngay lập tức xoay người lại phía sau. Nhìn qua lại xung quanh để xác định mình về đúng địa chỉ nhà rồi dùng một ánh mắt ngạc nhiên trả lời.

"Không, không cần. Cảm ơn anh."

Nói xong anh đoạn bước thật nhanh tới phía trước. Tới mức anh có thể tự nghe được tiếng nhịp tim của mình đang đập cực nhanh. "Chuyện hài kịch gì đang xảy ra thế này?". Bước đến đứng trước thang máy Hòa An đã mệt đến mức phải khom người thở gấp mấy tiếng. Âm thanh này liền bị người phía sau nghe hết tất cả.

"Thực sự không cần?" Tuấn Khải vẫn cứ như vậy lần thứ ba trong một buổi tối từ phía sau nói tới làm cho Hòa An bị giật mình.

Hòa An vẫn kiên quyết từ chối. Cố rặn ra một cười với anh ta rồi lắc đầu. Dáng vẻ của Hòa An lúc này khiến người khác không thể không muốn giúp, mặt cứ xanh như tàu lá chuối.

"Không biết anh cũng ở đây." Hoà An lịch sự hỏi.

"Mới chuyển tới." Tuấn Khải vẫn không chủ ngữ vị ngữ mà trả lời.

Nếu phải dùng một tính từ để miêu tả khuôn mặt anh ta thì ngay lúc này Hoà An liền nghĩ tới cụm từ "mặt đơ tiên sinh". Tự nghĩ tự chọc mình cười bật lên thành tiếng khá khẽ. Nhưng vẫn đủ khiến Tuấn Khải nghe thấy và bất giác nhìn sang. Hoà An bị bắt gặp nên ngại ngại nói đại ra một câu mà không kịp suy nghĩ.

"Tôi ở tầng năm. Phòng năm năm lẻ sáu".

Vừa nói xong là thấy bản thân đã bệnh đến ngớ ngẩn. Người ta không hỏi việc gì phải tự mình khai ra như vậy. Vì thế nên anh liền lén quay sang đánh giá thái độ của Tuấn Khải. Nhìn thấy mặt anh ta cũng kiểu bị mình làm cho bất ngờ nên Hòa An liền quay nhanh về. Thang máy vừa mở ra liền bước vào trước.

Tuấn Khải cũng một bước tiến vào chung thang máy. Anh quay lại cùng hướng với Hoàn An nhưng lần này là đứng phía trước không đứng phía sau nữa.

"Tầng năm, phòng năm trăm mười hai." Thang vừa nhảy số Tuấn Khải liền lên tiếng.

Hòa An ở phía sau vừa nghe xong liền bị làm cho bất ngờ, liền khách sáo đáp lại.

"Vậy là đối diện, sau này giúp đỡ. Hàng xóm!"

"Ừm."

Âm thanh cực kỳ khiêm tốn được Tuấn Khải phát ra từ trong cuốn họng khiến Hòa An liền có thể đưa ra một kết luận ngắn gọn rằng. Nếu nói người này kiệm lời quả thật không nói điêu chút nào, muốn anh ta nói chuyện cũng là cả một vấn đề to lớn.