Lời tác giả: Đây sẽ là chương cuối cùng, mình sẽ ngừng viết truyện...
---------------------------------------------------------
"Ư..." Tô Hinh cảm thấy như toàn thân bị xe tải cán qua, thật sự không thể coi thường độ dẻo dai của Mộ Hàm. Tối qua Mộ Hàm phải nói là làm không biết ngừng nghỉ, càng làm càng hăng, tính ra cũng phải hơn năm hiệp. Tô Hinh muốn chuyển động thì bị hai cánh tay thanh mảnh quấn chặt lấy mình như bạch tuộc ngăn lại. Nhiệt khí đều đều phả ra từ miệng nhỏ của đối phương như lông chim lướt qua bờ ngực nhạy cảm của hắn. Tâm Tô Hinh như chảy nước, Mộ Hàm khi ngủ yên tĩnh như một thiên thần nhỏ vậy. Nhìn người này ai lại nghĩ y lại là tên biến thái phản xã hội không ngại giết người cơ chứ. Tô Hinh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Mộ Hàm, một nụ cười khẽ không biết tự lúc nào xuất hiện trên đôi môi mỏng. Đây chính là người tình của hắn, nhận thức mới này khiến hắn vừa vui vừa lo sợ.
"Kí chủ, có gì lo lắng sao?" Tiếng hệ thống vang lên trong đầu.
"Ừ thì... Ngươi biết không, ta trước giờ sợ hãi với tình yêu, kể từ khi thứ đó đã giết chết mẹ ta. Nhưng bây giờ, ta lại đem lòng yêu nam chủ đây..."
"Những thứ cảm xúc này khiến ta cảm thấy bất an."
"Tại sao chứ?"
"Còn hỏi sao? Ta biết bên trong nam chủ, tất cả đều là một người. Nhưng ta không hề biết gì về y, cũng không biết y liệu có thể khôi phục được toàn bộ ký ức hay không? Và lỡ như, có chuyện gì đó xảy ra, y sẽ không còn yêu ta nữa..." Nói đến đây, tâm Bạch Kết Dương chùng xuống. Hắn biết tình cảm của nam chủ đối với hắn mãnh liệt như thế nào, nhưng mọi thứ về thân phận y quá mơ hồ, tựa như bức màn đen mà hắn vẫn chưa thể chạm đến.
Hắn không phải là một kẻ yếu đuối, đơn giản vì hắn trước giờ vẫn chưa dính tư vị ái tình. Những cuộc chơi thể xác chính là thứ hắn dùng để lấp đầy khoảng trống đó, nhưng cuộc vui nào cũng sớm tàn. Buồn là vậy, nhưng ít nhất hắn sẽ không bị tổn thương, giống như mẹ hắn, vì tình yêu là con dao hai lưỡi đáng sợ. Nó cho ta nếm trải những tư vị đẹp đẽ nhất, nhưng chỉ cần một sai lầm nào đó, nó có thể nhẫn tâm đẩy ta xuống địa ngục.
Không yêu sẽ không chịu thương tổn, Bạch Kết Dương đã nghĩ như thế.
Nhưng bây giờ hắn đã phá vỡ quy tắc chính mình tạo ra, vì một nam nhân không rõ xuất thân nhưng lại cho hắn thứ trái cấm nguy hiểm nhưng cũng ngọt ngào nhất.
Bạch Kết Dương là như vậy, vẻ ngoài có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ để che giấu một kẻ nhát gan sợ bị thương tổn mà thôi.
"Ký chủ, sẽ không sao đâu. Trước tui có nói nam chủ chính là chủ nhân tạo ra tui đúng không? Thú thật, mặt mũi y ra sao tui cũng không biết. Từ khi tui bắt đầu tồn tại chỉ mang trong mình một mục tiêu duy nhất, chọn ra một người tương thích với chủ nhân để giải cứu y. Tui đã mất một thời gian khá dài, nhưng rốt cuộc cũng tìm thấy ngài."
"Tương thích? Ta ư?"
"Phải, độ tương thích rất cao là đằng khác: 99,98%. Lúc đó tui mừng như điên ấy."
"Ngươi mừng còn ta thì thốn muốn chết. Thật không ngờ tên điên kia liều mạng như thế."
"Dù gì thì, ký chủ đã ở đây rồi. Tui còn không rõ nhiều điều, nhưng ký chủ đích thực là một người vô cùng quan trọng đối với nam chủ. Y có thể bị mất trí nhớ, nhưng tình yêu y dành cho ngài là thật. Dù nó có vặn vẹo, biến thái, độc chiếm, không lành mạnh-"
"Rồi rồi ta biết rồi." Bạch Kết Dương đỏ mặt, toàn mấy thứ xấu xa không thôi nhưng hắn bị mê hoặc cũng vì thứ tình yêu không bình thường đó.
"Cảm ơn. Ta khá hơn rồi."
"Hệ thống tui tồn tại để giúp đỡ ký chủ." (●ω●)
Tô Hinh vừa cựa mình thì nhảy dựng cả lên, mặt đỏ gay. Tên nhãi con tối qua làm đã đời rồi mà cũng không tha cho hắn, cả đêm cứ chôn cái thứ nghiệt súc kia trong hắn. Tô Hinh nghiến răng nghiến lợi, loay hoay tìm cách thoát khỏi gọng kìm Mộ Hàm trước khi y tỉnh dậy.
Nghĩ thật đẹp.
"Chào buổi sáng, Tô Hinh của em."
Buổi sáng là lúc con người ta cương lên dễ dàng nhất, Mộ Hàm trong cơn mê cảm nhận được chuyển động của Tô Hinh, vô tình mà hữu ý làm trụ thịt tử của y lên tinh thần chỉ trong nháy mắt. Tô Hinh nhận thấy nguy cơ, định bỏ chạy thì Mộ Hàm húc lên một cái, điểm G mới sáng sớm đã bị kích thích. Mộ Hàm trèo lên người Tô Hinh, trao cho hắn một nụ hôn sâu, hoả côn va chạm với dâm thuỷ ướt át phát ra tiếng nước trúc trắc dâm mỹ. Đầu lưỡi tê dại giao triền với nhau bằng một điệu tango đầy nhiệt huyết, hơi thở bị tước đoạt khiến Tô Hinh nhanh chóng giương cờ đầu hàng. Mộ Hàm lưu luyến rời cánh môi nhuyễn mềm của người thương, liếm đi những giọt thoá dịch trào ra ngoài.
"Cậu... Đồ cầm thú. Mau rút thứ kia ra khỏi người tôi!"
"Tại sao chứ? Chẳng phải tối qua anh được nó thoả mãn lắm mà?" Mộ Hàm thúc thêm vài cái, cầm tay của Tô Hinh đặt lên má mình. "Anh lúc nãy vuốt ve em, làm lại đi."
"Cậu tha tôi đi, tôi thực sự mệt lắm rồi."
"Uầy, xấu tính quá. Tối qua em phục vụ anh tận tình lắm mà."
"Có mà tôi phục vụ cậu thì có. Cái thứ quỷ gì mà làm không biết chừng mực là thế nào hả? Không sợ tinh tẫn nhân vong hả?"
"Vì anh, tất cả đều xứng đáng." Mộ Hàm lưu manh cười, nắn bóp nắn mông bóng nẫy của Tô Hinh. Hắn xấu hổ chặn đứng móng sói dưới hạ thân, tức giận cấu cấu nhéo nhéo.
Thật đáng yêu.
"Tô Hinh, tối qua anh nói yêu em..."
"Nghe nhầm rồi, tinh trùng thượng não thì biết cái gì chứ." Tô Hinh bĩu môi.
"Haha, đừng chối nha. Em biết anh yêu em mà. Em cũng yêu anh nhiều lắm." Mộ Hàm cười tươi rói, lặng lẽ đeo vào tay hắn cái gì đó. Cảm giác mát lạnh quen thuộc bao quang ngín áp út, chiếc nhẫn sáng loáng nằm gọn trên tay hắn.
Kì lạ là, chiếc nhẫn này giống hệt chiếc nhẫn Erik trao cho hắn ở thế giới trước, đều là nhẫn bạc và khắc dòng chữ "I am chained with you".
Chà chà, độc chiếm dục mạnh mẽ dữ.
"Cái gì đây?"
"Thứ tượng trưng cho liên kết mạnh mẽ giữa em với anh. Em cũng có một cái này." Mộ Hàm lắc lắc tay đeo nhẫn của y trước Tô Hinh. "Em trước giờ không nghĩ rằng mình sẽ trao nhẫn cho ai. Con người, đối với em chỉ là những con rối ngu dốt tuỳ ý để em chơi đùa, nhưng anh lại là người đặc biệt trong số đó. Một sự hiện hữu kì diệu giữa đám người vô vị, một người có khả năng khiến em mất kiểm soát chỉ với cái chạm nhẹ... Chỉ có anh thôi."
"Nói thật thì, anh cũng không có quyền từ chối. Dù có sử dụng thủ đoạn nào em cũng sẽ biến anh thành của mình. Chỉ cần anh nói không, em sẽ nhốt anh lại ở nơi hẻo lánh, ở nơi chỉ có hai ta. Anh dám chạy, em chặt đứt gân chân anh, xích anh lại trên giường, thao anh không kể ngày đêm, đem thân ảnh của em khắc sâu vào cơ thể và linh hồn của anh. Em ích kỷ lắm, Tô Hinh ạ..."
"Vì vậy, câu trả lời của anh là gì?"
Đôi mắt xanh biếc như nhìn thấu tâm can hắn, ánh sáng kì dị uyển chuyển đem Tô Hinh hút vào.
"Đây không phải là uy hiếp hay sao?"
"Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng em không muốn để anh thoát khỏi tay em. Em yêu anh, chỉ đơn giản như vậy."
Tô Hinh thở dài, hắn chịu thua rồi. Lời tỏ tình lãng mạn quá hắn chịu không nổi. Thôi thì, hắn sẽ ở lại thế giới này cùng với Mộ Hàm, thử cảm giác cùng một người nắm tay đến đầu bạc răng long như thế nào.
"Được rồi, tôi thuộc về cậu."
Sau đó, không có sau đó nữa.
---------------------------------------------------------
Tô Hinh lựa chọn ở lại, Mộ Hàm cùng hắn kết hôn ở một bãi biển đẹp, không có con và lấy việc đùa giỡn với cuộc đời con người làm thú vui. Tô Hinh trợ giúp Mộ Hàm trở thành giám đốc của công ty kinh doanh lớn nhất Việt Nam, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng hệ thống đặt ra.
"Tít tít: Nhiệm vụ 3: Trợ giúp Mộ Hàm trở thành người đàn ông quyền lực nhất Việt Nam, hoàn thành."
Đến khi cả hai đều tiến vào hàng ngũ lão thành, Mộ Hàm là người đi trước. Hai tay đeo nhẫn của họ giao với nhau, tưởng như sẽ không bao giờ tách rời.
"Anh chờ em ở kiếp sau."
"Em sẽ tìm anh, nhất định sẽ tìm thấy anh."
"Trước khi em đi... Tên thật của anh là Bạch Kết Dương."
"Bạch... Kết Dương?"
"Phải, em hãy nhớ kĩ nó."
"Được. Bạch Kết Dương, tên thật đẹp..."
Ngay sau khi Mộ Hàm nhắm mắt lìa đời, Tô Hinh trở về không gian trống rỗng của hệ thống. Trở lại thân thể trẻ trung của mình, Tô Hinh còn có chút không quen. Sống lâu như vậy với một người quả thật là một trải nghiệm không tệ, hắn yêu Mộ Hàm và Mộ Hàm cũng yêu hắn, điều đó làm hắn bay lên mây mỗi khi nghĩ tới.
"Ký chủ, có cần matxa nghỉ ngơi chút không?"
"Không cần đâu, ta nghỉ ngơi đủ rồi."
"Ký chủ, nhìn này."
Mộy quả cầu toả ánh sáng trong suốt lượn lờ trước mặt hắn, đẹp đến hư ảo. Bạch Kết Dương như bị hút hồn đưa tay chạm vào, ánh sáng ấm áp bao vây lấy tay hắn, mềm mại tựa tơ lụa Hà Đông.
"Đây chính là mảnh linh hồn của chủ nhân."
"Thật đẹp. Mỗi thế giới ta hoàn thành tốt sẽ nhận được một cái, đúng chứ?"
"Phải, khi đủ rồi, chủ nhân sẽ phục hồi hoàn toàn. Đến lúc đó, ký chủ cùng chủ nhân có thể chân chính ở cùng một chỗ."
Bạch Kết Dương vô thức mỉm cười dịu dàng, tay vuốt ve quả cầu ánh sáng trước khi nó biến mất.
"Được rồi, chuẩn bị thế giới tiếp theo đi."
---------------------------------------------------------