Lời tác giả: Tác giả ngoo tả chiến tranh nên tua nhé, vì vậy chương cuối thế giới này cũng không dài lắm, chủ yếu là để chuyển qua thế giới mới và cũng là thế giới cuối cùng. Viết xong nhận ra công thụ thành vợ chồng già mất rồi, soft quá :3
---------------------------------------------------------
Việc gì đến cũng sẽ đến, chiến tranh chính là kết quả không thể tránh khỏi.
Cổ Bàn không từ mọi thủ đoạn tuyên chiến với Đại Việt, quân đội hàng vạn binh lính như thác lũ không ngừng tiến vào lãnh thổ đất Việt. Tần Xích Hoang không ngoài mong đợi đứng đầu đám binh lính kia, ào ạt kéo vào Đại Việt không hề nể nang một chút nào.
Tuy nhiên, bên Hy Dương cũng không phải là hồng mềm dễ nắn, ngay từ khoảnh khắc bốn người đàn ông bàn chiến thuật vào cái tối hôm ấy, Cổ Bàn đã không còn là một đế quốc bất khả chiến bại đối với họ. Cổ Bàn có thể lấy số lượng để lấy thịt đè người, thế nhưng Đại Việt lại có hàng tá chiến thuật được sắp xếp tỉ mỉ bởi Hy Dương, Hy Chấn và toàn bộ quan văn võ trong triều đình. Dựa trên những sáng kiến mà Hy Dương đưa ra, cộng với nhân dân cả nước nặng lòng tổ quốc, Đại Việt dùng chiêu từng bước phản kháng lại đế quốc xâm lược.
Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, giặc đến đâu dân đánh đến đó, tất cả những dụng cụ thô sơ đều được tận dụng triệt để để phản kháng lại đám binh lính Cổ Bàn. Tuy nhiên, đánh trực diện liên tục không phải là một sáng kiến hay, vì vậy Hy Dương cực lực phổ biến đủ loại chiến thuật cho dân chúng, từ kế sách "vườn không nhà trống" đến đi đánh du kích, tạo bẫy rập, hạn chế đối mặt trực diện hết mức có thể để giảm thiểu thương vong. Dân học đâu nhớ đó, đã vậy còn cực kì linh hoạt trong việc khai thác chiến thuật khiến Hy Dương không khỏi tự hào. Về phần binh lính Đại Việt cũng không nằm ngoài cuộc chơi, đều chia ra lập căn cứ bảo vệ những địa điểm chủ chốt trên khắp dải đất mẹ của họ, dưới sự chỉ đạo đanh thép của Hy Chấn và tướng quân Lê Hách từng đợt từng đợt đẩy lùi những đợt tiến công của Cổ Bàn.
Hy Dương hít một hơi dài, mọi việc đều tiến triển vô cùng thuận lợi về phía họ, tuy nhiên tổn thất cũng phải là con số nhỏ. Dù có bao nhiêu kế sách tuyệt hảo đi chăng nữa thì không thể phủ nhận họ vẫn là thế lực nhỏ yếu hơn, chủ yếu dùng mưu để tìm ra cơ hội thích hợp để giành lấy phần thắng. Hắn nhìn xung quanh quân doanh, không khó để thấy những người lính bị thương nặng, tứ chi đứt rời hay thậm chí không còn nhìn ra hình thù nữa. Không những thế, ngoài kia còn biết bao nhiêu người dân hết lòng hi sinh để bảo vệ từng tấc đất tấc vàng của quê hương, thương vong có thể còn nhiều hơn những gì mà hắn tưởng tượng.
Đến cả hắn cũng không phải là bất tử, dù có hệ thống nghịch thiên thì cũng chỉ là con người mà thôi, muốn tham gia chiến tranh mà lông tóc vô thương là điều không thể. Mặc cho sự phản đối của Hy Chấn, hắn vẫn là một người đàn ông, là con dân đất việc, bảo hắn không dùng việc mình giỏi nhất để cùng tham chiến hắn không thể làm được.
Vì thế nên bây giờ, hắn đang ngoan ngoãn ngồi yên để Hy Chấn băng bó cho mình, nhìn mặt đối phương so với đít nồi còn đen hơn. Hắn cũng không trách y được, hắn biết rõ trọng lượng của mình trong lòng y, y chỉ muốn đem hắn nhốt lại ở nơi an toàn nhất trên trái đất, nơi mà hắn có thể vĩnh viễn sống an nhàn lông tóc vô thương. Thế nhưng Hy Chấn cũng rất yêu hắn, vì yêu nên mới đồng ý với sự lựa chọn của hắn, khiến cho Hy Dương dù có thế nào đi nữa cũng không thể xua tan dòng nước ấm áp rót thẳng vào tim. Hắn bị thương không nhẹ, cổ chân bị lệch khớp phải đi khập khiễng, trên người chi chít những vệt máu khô không biết cái nào của mình cái nào của địch, bên eo còn vết kiếm lớn lướt xoẹt qua, Hy Chấn cực kì để tâm tới nó nên cực tập trung chăm chút cho nó, thậm chí còn cố tình bó chặt như dằn mặt hắn."Ai, đau! Nhẹ tay một chút được không?"
"Ngươi im lặng!"
Hy Chấn gầm lên một tiếng khiến Hy Dương tự giác nín bặt, chưa kịp cãi lại đã bị kéo vào một cái ôm thật chặt, đôi môi bị cướp lấy. Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Hy Chấn nhờ những cơn run rẩy vương đầu môi kia, vì thế hắn cũng không đẩy ra nữa, ôm chặt lấy y và đáp lại nụ hôn, bàn tay vuốt dọc sống lưng vững chãi kia theo từng nhịp điệu trầm ổn.
Y sợ đánh mất hắn, điều này hắn rõ ràng hơn ai hết.
"Đừng đi nữa, ngươi vẫn có thể ở trong quân doanh điều hành mọi thứ mà. Ta không muốn trên người ngươi có thêm một vết thương nào nữa."
Hy Chấn vùi mặt vào cần cổ hắn lí nhí, vòng tay to lớn bao trọn cơ thể hắn kín không một kẽ hở. Hy Dương im lặng không nói gì, vì căn bản hắn không thể đáp ứng được yêu cầu này của y. Nhiệm vụ cuối cùng của hắn ở thế giới này không khác gì những thế giới trước, đều là hi sinh vì Hy Chấn, không hề có ngoại lệ. Hắn thực sự cũng không nỡ rời bỏ y, thế nhưng mục tiêu chính vẫn là hồi phục sức mạnh của Askar, nếu hắn vì ích kỷ bản thân mà phá vỡ yêu cầu nhiệm vụ thì cả Hy Chấn và Askar đều sẽ phải trả giá.
"Xin lỗi ngươi, nhưng ta không thể. Ngày mai chính là ngày định mệnh, là ngày chúng ta sẽ đối mặt trực diện với Tần Xích Hoang. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt hắn, ta không thể khoanh tay đứng ngoài."
Hy Dương hai tay ôm lấy gương mặt của Hy Chấn, nâng mặt y lên cùng trán chạm trán.
"Hãy tin tưởng ta. Dù chuyện gì xảy ra, ta sẽ không rời ngươi nửa bước."
Hy Chấn nhìn Hy Dương, trong một khoảnh khắc y như biến thành đứa trẻ bị bỏ rơi năm ấy, nhìn Hy Dương như thể hắn là tia sáng duy nhất trong cuộc đời y. Hy Dương nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo ghê người bên nửa mặt Hy Chấn, như một loại trấn an xoa dịu trái tim đang nhảy nhót của y, trong đôi ngươi đen như mực kia ánh lên tia sáng xanh rực rỡ. Hy Dương mừng rỡ, hắn chỉ còn 1 thế giới thành công cuối cùng nữa thôi là có thể khôi phục được sức mạnh của Askar rồi.
Askar, anh có nhìn thấy em không?
Sớm thôi, nhất định em sẽ được đường đường chính chính nắm tay anh.
"Vậy, ngươi phải hứa với ta, phải ưu tiên bảo vệ bản thân mình, luôn luôn như vậy. Ngươi là người quan trọng nhất với ta, ta không muốn đánh mất ngươi."
Hy Chấn nói ra vô cùng khó khăn, có cái cảm giác khó chịu nghẹn lại nơi trái tim khiến lòng y khắc khoải không thôi, chỉ biết nhìn Hy Dương không chớp mắt, hi vọng hắn có thể đáp ứng.
"Ta sẽ chú ý."
Hy Dương không nói mình sẽ hứa hay không, chỉ nhoài người về phía Hy Chấn cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào, quần áo dần dần được cởi bỏ, để lại một túp lều mờ ánh lửa cùng nhiệt độ thấm đẫm mùi tình dục của cả hai.
Lần âu yếm cuối cùng trong thế giới này, Hy Dương nhất định trân trọng nó.
---------------------------------------------------------