[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 7




Sau khi tan làm, Phỉ Ngọc Minh không quay về biệt thự nhà họ Cố, mà chậm rãi bắt xe đến một căn nhà nhỏ ở bên rìa phía Tây thành phố. Hắn lục tìm trong cặp táp một chiếc chìa khóa đã cũ, cẩn thận tra vào ổ. Bỗng ở phía sau có một âm thanh vang lên: "Xin hỏi, anh tìm ai?".

Phỉ Ngọc Minh khẽ dừng động tác, khuôn miệng khẽ nhếch mà cười ra tiếng. Tiếng chìa khóa leng keng trên tay, giống như gợi lại quá khứ ngày trước. Người nọ ngẩn người đứng nhìn, mãi khi thấy chùm chìa khóa quen thuộc mà hắn đang cầm cậu mới nhận ra, cười hì hì bước đến.

"Lâu không gặp, Chu Hồng, cậu quên mất người bạn cũ này rồi?". Phỉ Ngọc Minh nheo mắt nhìn người con trai mặc áo măng tô đi tới, giả vờ trách mắng.

"Ngọc Minh à, cậu nói thế sai rồi". Chu Hồng nửa đùa nửa thật đáp lại, nhìn sắc trời không tốt vội kéo hắn vào nhà. "Mình có thể quên ai chứ không bao giờ quên cậu, dù sao mình cũng chỉ có mình cậu là bạn tốt mà thôi".

Phỉ Ngọc Minh không đáp lại, vỗ vỗ hai cái lên bả vai người bên cạnh, vui vẻ ngồi xuống. Ngôi nhà nhìn bên ngoài hơi hẹp nhưng trong nhà đồ đạc cũng không có nhiều, nên không gian khá thoải mái. Nếu so với trước đây, thì nơi này chẳng có thay đổi gì lớn.

Chu Hồng nhanh nhẹn rót ra hai chén trà nóng, một cho mình một cho hắn. Phỉ Ngọc Minh uống một ngụm nhỏ, khuôn mặt thỏa mãn nhìn xuống dòng nước nóng còn lại trong chén. Cậu ngồi bên cạnh thấy hắn như vậy, chỉ im lặng ngắm bầu trời đang tối sầm lại.

"Cậu mất công chạy đường xa đến đây, chắc không phải chỉ uống mỗi chén trà nhỏ này nhỉ?".

...

Mạc Khiết Thần gõ chiếc bút máy đang cầm trên tay xuống mặt bàn, nhướng mày nhìn người đối diện vẫn đang mải mê làm việc. Vốn anh cũng không rảnh rỗi ngồi đây, anh chỉ sợ người kia lo công việc mà quên mất đường về nhà.

Tâm trạng vô cùng không tốt, chẳng rõ kiếp trước tạo nghiệp gì mà đày đọa nhau thế này. Anh nhìn đồng hồ để bàn, thấy chẳng còn sớm nữa mà y vẫn không có ý định đi về. Mạc Khiết Thần bất lực thở dài, đành gõ xuống tập tài liệu trước mặt để gây chú ý.

"Cố Sênh, muộn rồi đấy". Mạc Khiết Thần như van nài lên tiếng, hạ tầm mắt mình nhìn về phía người nọ. Anh không muốn y hành hạ bản thân như vậy, hơn nữa gần một tuần nay, Cố Sênh đã không có lấy nổi một giấc ngủ ngon. "Báo cáo cứ để đấy đã, cậu về xem cậu nhóc kia thế nào đi. Chuyện hôm nay xảy ra, có lẽ Ngọc Minh cũng không muốn đâu".

"Cậu ta cần tôi quan tâm?". Cố Sênh nheo mắt nhìn dòng chữ nhỏ trên tập tài liệu, hờ hững đáp lại. "Nếu cậu ta thực sự cần, thì ngày đó đã không cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi rồi".

Mạc Khiết Thần nghe xong chỉ biết lắc đầu, mặc dù anh hiểu điều y nói là thật nhưng Cố Sênh cũng không đến mức nhỏ nhen để trong lòng như vậy. Hơn nữa, dù hai người họ không phải là mối quan hệ yêu đương nhưng lại đang sống chung cùng một nhà, Cố Sênh vẫn nên để ý một chút mới đúng. Lại nói, chuyện này mà để ông già nhà y biết được, có lẽ cũng không để yên như vậy.

Thời điểm trời bắt đầu mưa, Cố Sênh mới buông tài liệu trên tay. Y day day đôi mắt đã mỏi, tâm trạng nặng nề mà khoác lên chiếc áo dạ chuẩn bị tan làm. Mạc Khiết Thần không nói câu gì, bước nhanh một bước xuống nhà xe, lái xe đưa y về.

"Cậu ba, cậu về rồi". Lão quản gia vừa nhìn thấy y vui vẻ lên tiếng. "Cậu lên tầng thay quần áo rồi xuống ăn cơm".

Cố Sênh gật đầu, bấm bụng một lát mới chậm chạp về phòng. Lão quản gia biết y đau dạ dày, lập tức phân phó người giúp việc hâm nóng đồ ăn và chuẩn bị thuốc giảm đau. Không đến năm phút sau, Cố Sênh xuống dưới nhà vừa vặn đồ ăn nóng hổi đã được bày biện gọn ghẽ trên bàn, nhưng y lại cảm thấy có điều gì không đúng nhưng cũng chẳng rõ xuất hiện ở nơi nào.

Chỉ đến khi ngồi vào bàn ăn, Cố Sênh đã biết chỗ không đúng kia là ở đâu rồi nhưng lại tự mình lừa mình, nghĩ đồ ăn ai nấu mà chẳng được, trước khi người nọ đến chẳng phải bản thân vẫn ăn bình thường đó sao. Cuối cùng, đến khi đưa đũa thức ăn đầu tiên lên miệng, y cố gắng lắm mới có thể nuốt nổi. Đến giờ y mới nhận ra, nếu không phải là đồ hắn nấu thì bản thân chẳng thể ăn được.

Đám người giúp việc đứng bên cạnh thấy y không muốn đụng đũa, run rẩy sợ hãi trong lòng. Họ chỉ lo Cố Sênh không vừa ý, lập tức đem toàn bộ bọn họ đuổi đi mà Phỉ Ngọc Minh lại không có ở nhà, vì thế sẽ chẳng có ai dám đứng ra nói đỡ cho họ cả.

"Quản gia". Cố Sênh không thể ăn được nữa, đôi lông mày khẽ cau lại mà khó chịu lên tiếng: "Cậu ta chưa về sao?".

"Dạ thưa cậu ba, cậu chủ vẫn chưa về". Lão quản gia đổ một tầng mồ hôi, không dám nhìn thẳng vào mắt y mà thành thật trả lời. "Hôm nay tôi chờ mãi chưa thấy cậu chủ về mà chúng tôi cũng không dám gọi điện hỏi, tôi mới đành bảo thím Trương vào bếp làm chút đồ ăn cho cậu".

Cố Sênh không nói gì, cầm hai viên thuốc giảm đau trên bàn nuốt xuống. Nhìn một bàn đầy đồ ăn nhưng chẳng còn lòng dạ nào để dùng bữa, y vô thức nhớ đến bát cháo gạo nếp hôm trước, lòng chẳng rõ bao giờ mới được thưởng thức lại vị ngon của nó. Đợi cho cơn đau thuyên giảm, Cố Sênh mới sai người dọn dẹp đống đồ trên bàn rồi nhấc chân trở về phòng.

...

"Ngọc Minh, cậu đừng uống nữa". Chu Hồng giật lấy chai rượu trên tay hắn, khổ sở nói. "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?".

"Mình thì có chuyện gì mới được?". Phỉ Ngọc Minh hừ nhẹ một tiếng, mơ màng đáp lại. "Chu Hồng, để mình nói cậu nghe. Mình sắp kết hôn rồi, thực sự sắp kết hôn rồi. Cậu nói xem, đây có phải là chuyện tốt không?".

"Kết hôn?". Cậu giật mình hỏi lại, mặc dù ở tầm tuổi hắn cũng đến lúc bàn chuyện cưới xin nhưng đột ngột thế này, khiến cậu không kịp thích ứng. "Lam La cầu hôn cậu rồi sao?".

Phỉ Ngọc Minh nghe đến cái tên này, trong lòng trống rỗng mà chẳng rõ vì sao. Giờ nghĩ lại, nếu hôm đó hắn đồng ý lời cầu hôn của anh thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức này nhỉ? Nếu vậy, hắn cũng sẽ có cớ để chối bỏ tờ giấy gán thân kia, như vậy cũng tốt.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, liệu hắn hối hận có kịp không? Một khi đã bước lên thuyền, thì chẳng thể quay đầu được nữa. Dù hắn không thích thì sao, người ta vẫn sẽ dồn ép mà thôi với cả mẹ hắn thương ông ta đến thế, sẽ không nỡ để ông ngồi tù đâu.

"Ba tháng trước, Lam La quả thực cầu hôn mình, nhưng người mình kết hôn lại không phải là anh ấy". Phỉ Ngọc Minh uống cạn ly rượu trên tay, nấc cụt mà ảo não lên tiếng. "Mình và Lam La chia tay rồi".

Chu Hồng tựa như không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn người bên cạnh mà tìm ra đáp án nhưng khi nhìn khuôn mặt phủ đầy sự phiền muộn của Phỉ Ngọc Minh, dù cậu không muốn thì cũng phải tin. Trong lòng cậu lúc này vô cùng rối bời, không biết thời gian này đã có chuyện gì xảy ra lại khiến hắn đau khổ đến vậy.

"Ngọc Minh, cậu nói thật mình nghe...". Chu Hồng nhất quyết không cho hắn uống thêm, thấp giọng hỏi nhỏ. "Có phải Lam La phản bội cậu không? Nếu đúng, mình lập tức đi tìm anh ta nói chuyện".

"Đừng tìm anh ấy, chuyện này không liên quan đến Lam La". Phỉ Ngọc Minh vội nắm chặt vạt áo của cậu, lắc đầu phủ nhận. "Anh ấy chưa từng làm gì có lỗi với mình. Là mình, mình mới là người có lỗi".

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, Phỉ Ngọc Minh không nhìn cũng đoán được người gọi là ai, nhếch mép cười: "Là người đấy gọi, phải không?".

Chu Hồng với lấy điện thoại, thấy trên màn hiện hai chữ "Giám đốc Cố", nhíu mày nhìn qua. Nhưng hắn không có ý định nghe máy, cậu cũng không dám nghe vì thế chiếc điện thoại reo vang bị quăng một xó. Chu Hồng thông minh, đoán được đối tượng kết hôn của hắn là Cố Sênh nhưng cậu vẫn không hiểu, vì sao Lam La và hắn lại chia tay? Phỉ Ngọc Minh nói chính mình mới người có lỗi là ý gì? Hơn hết, người sẽ kết hôn với hắn tại sao không phải người khác mà lại là Cố Sênh?

Cậu từng gặp Cố Sênh một lần trong quán bar, ngày đó y đi cùng Huân Hàn Trạc và vài người bạn. Chu Hồng cũng biết sơ qua về y, mặc dù để ngồi lên vị trí này Cố Sênh phải dùng nhiều thủ đoạn mới có được nhưng nếu xét về mối quan hệ xung quanh, thì y vẫn được coi là người tốt chỉ là bản thân Cố Sênh cũng đã có người thương, tại sao y lại có thể đồng ý kết hôn với hắn?

"Ngọc Minh, đã là cuộc gọi thứ ba rồi...". Chu Hồng khẽ lay người ngồi bên cạnh, ngập ngừng lên tiếng: "Cậu không định nghe điện thoại sao?"

Không có tiếng trả lời, cậu nhìn qua thấy Phỉ Ngọc Minh đã ngủ từ khi nào không hay. Cậu đành bấm tắt điện thoại, cẩn thận đưa hắn về phòng.

...

Cố Sênh không gọi được cho người kia, trong lòng cảm thấy lo lắng. Không biết hắn hiện giờ đang ở đâu, cũng chẳng rõ hắn ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay không. Y không dám gọi điện cho mẹ hắn vì sợ bà lo lắng lại chẳng có số điện thoại của bạn bè bên cạnh Phỉ Ngọc Minh, sự bất lực khiến Cố Sênh vô cùng khó chịu. Cơn đau dạ dày không cho phép y chạy ra ngoài tìm hắn, chỉ đành mang một bụng lo lắng đi ngủ.

...

Phỉ Ngọc Minh theo thói quen dậy từ sớm, quay sang bên cạnh thấy Chu Hồng vẫn đang ngủ say, hắn cẩn thận xuống giường tránh đánh thức người nọ. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Phỉ Ngọc Minh bước xuống gian bếp làm mấy món đơn giản.

Đúng lúc Chu Hồng tỉnh dậy trong giấc nồng, thấy hắn đang bận bịu làm cơm như vậy cũng không dám quấy nhiễu. Nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng cậu hiện vẫn rối như tơ vò nhưng chẳng biết mở miệng thế nào. Tiếng động vang lên bên tai, đã thấy hắn chuẩn bị sắp xong, cậu liền gạt hết mọi thứ sang một bên mà nhanh chóng đi tới giúp một tay.

"À, có chuyện này qua mình quên mất". Chu Hồng bỗng nhớ ra vài chuyện, vừa gắp một miếng rau bỏ vào miệng vừa nói. "Chiều qua Bạch Tử Y có đến tìm mình. Như lời cậu dặn, mình đã đưa địa chỉ của hai đứa nhóc con đang sống cho lão rồi. Yên tâm, lão sẽ không đến tìm cậu nữa đâu".

Phỉ Ngọc Minh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Mặc dù việc này vẫn đem đến một ít phiền phức cho hắn, nhưng bản thân vẫn có thể giải quyết được. Hơn nữa chuyện này cũng không lớn, chắc vẫn chưa đến mức bị đuổi việc đâu nhỉ?

Suy nghĩ mông lung một hồi, điện thoại bất chợt vang lên một tiếng báo tin nhắn đến, Phỉ Ngọc Minh lướt qua thấy tin nhắn của Vu Tử Ân, mà bên dưới đề hai chữ "Có biến". Tim hắn đập mạnh, trong lòng biết có chuyện chẳng lành vội gọi lại cho Vu Tử Ân nhưng đối phương lại không nghe máy, chỉ thấy sau đó mấy giây có tin nhắn gửi đến, "Lên trang web công ty đi".

Phỉ Ngọc Minh hoảng loạn, chẳng lẽ chuyện xảy ra hồi trưa hôm qua đã đến tai Chủ tịch và Cổ đông trong công ty, sau đó họ cảm thấy không chấp nhận được chuyện này nên đã quyết định đuổi việc hắn rồi? Ngọc Minh tự trấn an bản thân mình, đôi tay run rẩy mà đăng nhập vào trang web của công ty xem thế nào. Khi vừa mới truy cập vào trang chủ, bức ảnh đầu tiên hiện lên khiến hắn hoảng loạn.

Chu Hồng ngồi bên cạnh thấy khuôn mặt tái mét của hắn, vội ghé đầu vào xem. Bức ảnh được đính ở trên trang chủ là ảnh của Cố Sênh đang nằm ngủ, bên cạnh còn có một người phụ nữ che mặt mà cả hai người họ lại đang trong tình trạng khỏa thân.

Phỉ Ngọc Minh không kịp suy nghĩ, với lấy chiếc cặp táp bên cạnh mà mau chóng trở về. Hắn cố gắng gọi điện cho người kia nhưng không có tín hiệu, trong lòng sốt ruột mà không biết phải làm sao, vội vàng bắt chiếc taxi đỗ ở bên đường vừa gọi điện cho Mạc Khiết Thần. Sau khi biết y vẫn đang ở nhà chưa lên công ty, mới thở phào một hơi. Sau khi đưa địa chỉ cho tài xế, hắn bắt đầu xem kỹ lại bức ảnh vừa rồi.

Đến khi Phỉ Ngọc Minh trở về, không khí âm trầm bao phủ cả căn biệt thự. Toàn bộ người giúp việc đang đứng ở dưới tầng sợ hãi nhìn nhau, hắn vội vàng lên tiếng trấn an rồi hai bậc gộp một chạy lên phòng làm việc của y. Mạc Khiết Thần đang đứng ở trước cửa phòng, vừa thấy hắn đi đến chỉ biết lắc đầu thở dài.

"Trưởng phòng Mạc, anh ấy thế nào rồi?". Phỉ Ngọc Minh nhỏ giọng lên tiếng, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi nhưng hắn lại không cảm nhận được, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cánh cửa gỗ đang đóng im lìm trước mặt.

Mạc Khiết Thần vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay, hất hàm về phía căn phòng đối diện đáp: "Từ lúc tôi đến thì đã như thế này, cậu ta cứ nhốt mình trong phòng làm việc, cũng chẳng rõ đang làm gì trong đấy. Phỉ Ngọc Minh, cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?".

"Muốn biết được chuyện gì vẫn nên hỏi đương sự sẽ rõ". Hắn thở dài một hơi, nói xong tiến về phía trước vài bước, bàn tay hơi run đưa lên gõ cánh cửa trước mặt. "Cố Sênh, tôi vào được không?".

Không có tiếng trả lời, Phỉ Ngọc Minh thử xoay nắm đấm, 'cạch' một tiếng. Hắn cẩn thận đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mặt khiến Phỉ Ngọc Minh giật mình, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị ném xuống đất ngay cả khung ảnh chụp chung của y với Huân Hàn Trạc đang nằm chỏng trơ ở góc phòng. Hắn nhìn quanh phòng một lát, thấy Cố Sênh ngồi bệt ở dưới đất cách đó không xa, chậm rãi bước đến.

"Cố Sênh". Ngọc Minh gạt mấy quyển sách sang một bên, ngồi xuống bên cạnh nhìn khuôn mặt thất thần của người nọ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh không sao chứ? Có cần tôi...".

"Đi ra ngoài". Cố Sênh không để ý đến hắn mà tức giận nói, ánh mắt khẽ động thấy Phỉ Ngọc Minh vẫn ngồi đó, quát lên: "Tôi đã nói cậu đi ra ngoài".

"Được rồi, tôi ra ngoài. Anh đừng quát, tôi sợ". Hắn gật gật đầu tỏ ý biết điều, đặt một thanh kẹo socola vào tay Cố Sênh, nói thêm: "Hôm nay tôi xin nghỉ, nếu anh cần gì thì gọi tôi".

Phỉ Ngọc Minh nói xong vội vàng đứng dậy, nhìn xung quanh vẫn không thể bỏ đi như vậy được, dọn qua căn phòng một lát mới mở cửa bước ra. Mạc Khiết Thần vẫn còn ở đó, ánh mắt vẫn nhìn vào bên trong căn phòng nhỏ, hắn thở dài lên tiếng: "Tinh thần của Cố Sênh hiện giờ không ổn định nên vẫn chưa nói chuyện được với anh ấy đâu. Trưởng phòng Mạc, anh về công ty trước đi, ở đây có tôi rồi".

Mạc Khiết Thần nghe vậy cũng an tâm, đáp lại: "Phiền cậu rồi. Vậy tôi về công ty trước, ở đây giao lại cho cậu. Có gì cứ gọi cho tôi, tan làm tôi sẽ qua".