[Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn

Chương 21: Muốn hôn




Edit: Pa

[Tôi chỉ muốn hôn một cái thôi, không được sao?]

***

Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy hôm nay thật bận rộn, sau khi ăn xong, cậu ngồi phịch xuống ghế sô pha rồi nói:

"Tôi không thể nhúc nhích được nữa."

Hàn Hành Chu đứng dậy, nhìn cậu một cái, anh biết, có mà lười rửa bát ấy, anh đáp:

"Cậu lên ghế ngồi đi, tôi dọn cho."

Thẩm Cảnh Duyên còn biết "đạo đức giả" mà nói cảm ơn, cơ mà cậu vẫn giúp Hàn Hành Chu thu dọn bát đũa vào trong bếp.

Hàn Hành Chu đun nước sôi, bất giác cảm thấy cuộc sống hôn nhân như này thực sự tốt hơn so với anh tưởng tượng một chút. Trước khi gặp Thẩm Cảnh Duyên, anh đã nghĩ sau khi cưới hai người sẽ cùng ngồi ăn tối, hoặc im lặng, hoặc tùy tiện trò chuyện về những gì đã xảy ra trong ngày, ăn xong thì thay phiên nhau dọn dẹp bát đĩa, sau đó việc ai nấy làm. Đấy là định nghĩa của anh ấy về sự ấm áp.

Trong bữa ăn vừa rồi, Thẩm Cảnh Duyên lúc thì bóng gió ám chỉ, lúc thì công khai khoe công trạng, cậu gắp mấy miếng thịt vào bát Hàn Hành Chu rồi nói:

"Anh ăn thử xem."

Hàn Hành Chu không hiểu, một nồi lẩu thập cẩm thì có gì đặc biệt. Anh bỏ miếng thịt vào miệng.

"Anh không nếm ra à?" Thẩm Cảnh Duyên ngạc nhiên hỏi.

"Không." Hàn Hành Chu nghi ngờ vị giác của mình có gì đó không ổn, "Có cái gì sao?"

"Anh không thấy miếng thịt này rất mềm sao? Tôi phải tranh giành với người khác mới cướp được miếng thịt non mềm như này đó!" Thẩm Cảnh Duyên trừng mắt nhìn Hàn Hành Chu, trách anh không biết "thương hoa tiếc ngọc", "Thế mà anh không nếm ra ra à."

"Bây giờ nếm ra rồi." Hàn Hành Chu nói dối.

"Xì."

Có lẽ bầu không khí tại bàn ăn rất hoà hợp, Thẩm Cảnh Duyên uống Coca như uống rượu, vừa ăn vừa kể chuyện hôm nay ký hợp đồng, cậu quên luôn chuyện Hàn Hành Chu chỉ thích dùng bữa trong im lặng. Hàn Hành Chu nghe xong liền đáp:

"Vậy thì khá tốt."

"Tôi lại có thêm một công chúa nhỏ nữa."

"Công chúa nhỏ?"

"Mỗi một cuốn sách được xuất bản đều là công chúa nhỏ, là bé cưng của tôi."

"À." Hàn Hành Chu nghĩ lại lúc thấy những tác phẩm của Thẩm Cảnh Duyên trong hiệu sách, đều là bìa mềm màu hồng, gọi là công chúa nhỏ cũng chẳng sai, "Bao giờ xuất bản tôi cũng mua một cuốn."

"Không cần đâu, tôi sẽ đưa cho anh một bản có chữ ký."

Hàn Hành Chu cười nói, "Đãi ngộ tốt quá."

"Tất nhiên rồi" Thẩm Cảnh Duyên nuốt nửa câu sau lại "Bởi vì chúng ta là người nhà."

Rửa bát xong, Hàn Hành Chu gọt thêm hai quả cam cho mình và Thẩm Cảnh Duyên ăn. Lúc cầm đĩa, Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười và nói: "Ngại ghê."

"Không có gì phải ngại, lần sau cậu rửa bát là được."

"..." Thẩm Cảnh Duyên lập tức đổi chủ đề, "Ngày mai là cuối tuần."

"Ừm, tôi không có tiết, có chuyện gì à?"

"Có muốn ra ngoài chơi không?"

Trước kỳ nghỉ, Hàn Hành Chu đã căng ca liên tục ở trường. Thẩm Cảnh Duyên dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để ra ngoài lang thang một mình, bạn bè cậu cũng có công việc riêng của họ, chẳng phải lúc nào cũng sắp xếp được thời gian để tụ tập. Trước đây cậu sống một mình cũng thấy khá thoải mái, vậy mà sau một thời gian dài, Thẩm Cảnh Duyên lại cảm thấy hơi buồn.

Nghe thấy Hàn Hành Chu đã kết thúc dự án, cậu nghĩ dù sao cũng ra ngoài đi dạo, hai người sống cùng nhau cũng không thể quá xa cách được nên tính hỏi ý Hàn Hành Chu xem anh ấy có muốn đi chơi với mình không.

Hàn Hành Chu đang đọc tin tức trên máy tính. Nghe thấy vậy, anh ngẩng lên nhìn Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi:

"Cậu không đi với bạn à?"

Thẩm Cảnh Duyên sửng sốt một hồi, ý của đối phương chẳng phải là "Thật xin lỗi, tôi không rảnh" hay sao, sau đó cậu có thể thông cảm. Cậu hỏi như vậy hẳn đã khiến đối phương cảm thấy mình thật phiền chán, tự dưng lại rủ người ta đi chơi với mình làm gì? Đột nhiên Thẩm Cảnh Duyên mất hứng đáp, "Họ không rảnh, không sao nếu anh không muốn đi thì ngày mai tôi đi một mình cũng được."

Hàn Hành Chu nhíu mày, chẳng hiểu làm sao đối phương lại kết luận như thế, anh chỉ hỏi một câu rất bình thường mà dường như người ta đã hiểu sai ý của anh rồi. Anh giải thích:

"Tôi không có ý đó."

"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên thầm nhủ trong lòng, ai biết được, mấy lần hẹn hò đầu tiên anh ấy cũng đâu có hào hứng gì, có lẽ vì thế mà không muốn đi dạo phố với mình. "Tôi chỉ hỏi thế thôi, anh không đi cũng không sao."

"Tôi đi mà." Hàn Hành Chu nói, "Tôi chỉ tò mò tại sao cậu không tìm Đinh Nghĩa với mấy người khác thôi."

"Họ không có thời gian, anh không cần miễn cưỡng."

"Tôi không miễn cưỡng." Hàn Hành Chu không thèm lướt máy tính nữa, hóa ra bạn bè đều không rảnh nên cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của anh. Mặc dù biết quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm nhưng khi biết địa vị của mình thấp tới như vậy thì trong lòng vẫn thoáng thấy không nói nên lời.

Bầu không khí được tạo ra trong bữa tối đã bị cuốn phăng đi, cả hai ngồi im lặng trên ghế sô pha, có vẻ giống một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng. Hàn Hành Chu là người đầu hàng trước, anh quay về thư phòng để tập trung trả lời email của học sinh. Thẩm Cảnh Duyên ngồi xem TV một lúc, hiệu ứng âm thanh của chương trình tạp kỹ này khiến cậu bực bội. Cậu biết tính cách của Hàn Hành Chu là như vậy, anh ấy sẽ chẳng cố ý nói ra điều gì khiến người khác xấu hổ, còn nếu ai thấy không thoải mái vì những lời đó thì chỉ là do anh đã vô ý thôi. Mặc dù biết điều đó, nhưng trong lòng Thẩm Cảnh Duyên vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Mặc dù lúc đầu cậu không thể chấp nhận được sự thật là mình sẽ kết hôn với Hàn Hành Chu, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian thì những mâu thuẫn và hiểu lầm của cậu đối với anh đã dần dần được gỡ bỏ. Cậu không muốn có một cuộc sống bằng mặt không bằng lòng nên bắt đầu buông bỏ những phòng bị và bất mãn lúc trước của mình, chọn cách từ từ đến gần Hàn Hành Chu nhiều hơn.

Thẩm Cảnh Duyên nằm xuống sô pha, nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, nghĩ ngợi, tốt nhất là nên vào đó nói cho rõ ràng, rốt cuộc tình hình bây giờ cứ như thể cậu đang đơn phương gây sự.

Cậu gõ cửa, nghe thấy người đàn ông bên trong nói: "Vào đi."

Thẩm Cảnh Duyên ngồi trước mặt Hàn Hành Chu, đối phương ngẩng đầu hỏi cậu:

"Sao vậy?"

"Hàn Hành Chu."

"Hửm?"

"Tôi nói, tôi muốn rủ anh ra ngoài chơi là vì tôi thực sự muốn đi dạo cùng anh, không phải là chuyện cứ tùy tiện tìm một người bạn nào cũng được. Anh trả lời như vừa nãy thực sự khiến tôi hơi tổn thương một chút."

"Tôi xin lỗi."

Một trong những điểm mạnh của Hàn Hành Chu là khi nhận thấy mình làm sai sẽ lập tức xin lỗi, anh không bao giờ bao biện.

"Vậy anh có muốn đi dạo với tôi không?"

"Cũng được."

Chẳng biết vì sao Hàn Hành Chu lại không muốn trả lời "Muốn", nếu nói như thế thì có vẻ đang rất háo hức, tựa như câu trả lời ấy sẽ lột trần những xao động vừa diễn ra trong anh, vậy nên anh chọn một câu trả lời có vẻ thản nhiên hơn.

"Anh muốn đi đâu?"

"Tôi tưởng cậu đã chọn nơi mình muốn đến rồi."

"Vẫn chưa nghĩ." Thẩm Cảnh Duyên suy nghĩ, "Tới nhà hàng mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên được không?"

"Sao tự dưng lại tới đó vậy?"

"Không biết nữa, chợt nghĩ tới thôi."

"Cũng được." Hàn Hành Chu nhìn đồng hồ, vẫn chưa muộn, "Tôi sẽ đặt chỗ."

"Tôi nên mặc gì nhỉ?"

Nhớ lại cảnh tượng đầu tiên gặp Thẩm Cảnh Duyên, đối phương mặc chiếc sơ mi chắc hẳn đã lâu không sờ đến, thăm hỏi anh một cách đầy ẩn ý, cuối cùng hai người "tan rã trong khó chịu". Nghĩ đến đây, Hàn Hành Chu mỉm cười trong vô thức.

"Cậu có thể mặc bất cứ thứ gì mình muốn."

"Không được đâu." Thẩm Cảnh Duyên đáp, "Tốt hơn là tôi nên tìm một chiếc sơ mi."

"Phải xứng với chiếc áo khoác kaki của anh."

"Được."

Hiểu lầm được giải quyết, Thẩm Cảnh Duyên thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi chọn xong một bộ đồ cho ngày mai thì cậu đi tắm rồi chuẩn bị viết thêm một hoặc hai chương tiểu thuyết trước khi đi ngủ.

Hàn Hành Chu vẫn mặc một chiếc áo khoác đen cùng khăn quàng cổ màu xám, điều này cho thấy sự khác biệt rất lớn trong việc kết hợp màu sắc với Thẩm Cảnh Duyên. Cả hai đã đặt chỗ từ tối qua nên không cần vội đi xếp chỗ. Thẩm Cảnh Duyên ngồi ở ghế phụ, chờ Hàn Hành Chu thắt dây an toàn.

Đã lâu rồi hai người không "hẹn hò", Thẩm Cảnh Duyên thấy từ "hẹn hò" cũng không đúng lắm nhưng chẳng biết dùng từ gì để thay thế. Mấy ngày này, họ ở gần nhau nhiều hơn những chuyện tiếp xúc, va chạm cơ thể thì chỉ dừng lại ở hôm cưới. Thẩm Cảnh Duyên liếc nhìn Hàn Hành Chu ở bên cạnh, cậu gượng gạo, nuốt nước miếng.

Hàn Hành Chu nhìn thoáng sang đôi môi của đối phương, anh hỏi:

"Cậu không thoải mái à?"

"Không." Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ, đang yên đang lành lại muốn hôn người ta thì cũng hơi kỳ, không thể nói ra được. Cậu chăm chú nhìn Hàn Hành Chu, chẳng biết nói cái gì mới phải.

Hàn Hành Chu thấy cậu vẫn đang do dự không nói năng gì, trong ánh mắt chẳng có biểu tình giận hờn hay buồn bực, mà dường như hơi có ý "mong cầu".

Anh tháo dây an toàn vừa mới cài, cúi người hôn lên môi Thẩm Cảnh Duyên.

"Chờ cái này sao?" Hàn Hành Chu còn chưa ngồi thẳng lại.

"Ừm." Ý đồ của Thẩm Cảnh Duyên bị đối phương vạch trần nên đáp lại một cách dè dặt, như thể hơi ngượng ngùng.

Anh không biết vì sao đột nhiên Thẩm Cảnh Duyên lại muốn hôn môi nhưng Hàn Hành Chu vẫn vuốt ve khuôn mặt của cậu, đặt lên một nụ hôn mà lâu rồi chưa có.

Sau nụ hôn, Hàn Hành Chu ngồi thẳng dậy rồi hỏi Thẩm Cảnh Duyên, "Sao lại tự nhiên lại như vậy?"

Thẩm Cảnh Duyên ngượng ngùng đáp, cậu thấy đây là một buổi hẹn hò hiếm hoi, bầu không khí vừa hay lại thích hợp để làm chuyện gì đó khác đi thôi, "Tôi chỉ muốn hôn một cái thôi, không được sao?"

Hàn Hành Chu thích thú với câu trả lời ấy, "Được chứ, lần sau cứ nói thẳng với tôi."

Thẩm Cảnh Duyên vỗ vào người anh, khoé miệng Hàn Hành Chu vẫn còn in nụ cười, sau đó khởi động xe tới nhà hàng.