[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 25: “Bách nhụy mẫu thiên đơn”




Trần Thanh cho Tề Quang ở lại giữ xe, một mình theo vào trong. Dọc đường đi, cậu cẩn thận đánh giá kiến trúc bên trong, xem thử một viên ngoại ở đây là như thế nào.

Đi một đoạn đường dài, lúc đến một căn phòng lớn cho khách, cậu theo sau gã sai vặt vào trong. Trên chiếc ghế lớn đối diện cửa, đang ngồi một nam trung niên tuổi chừng năm mươi. Vẻ ngoài phúc hậu, quý khí, đoán chừng đây là Ngô viên ngoại.

-Bẩm lão gia. Trần công tử đã đến.

-Diện kiến Ngô viên ngoại, nghe danh đã lâu, hôm nay thật hân hạnh được gặp mặt ngài.

Ngô viên ngoại đứng lên trả lễ cùng Trần Thanh.

-Trần công tử quá khách khí. Xin mời ngồi.

Ông mời Trần Thanh ngồi vào ghế, rồi kiên nhẫn chờ hạ nhân châm trà cho cậu xong, mới mở lời.

-Không biết lí do gì mà Trần công tử hạ cố tới thăm, nghe ý của hạ nhân báo lại, công tử đây là đến để phân ưu cho lão phu?

Trần Thanh hớp một ngụm trà, thong thả từ trong áo lấy ra đóa mẫu đơn mà cậu chuẩn bị sẵn.

-Mời viên ngoại xem qua cái này.

Ngô viên ngoại trừng mắt nhìn đóa hoa trong tay Trần Thanh, hốt hoảng đứng bật dậy, rồi vội bước đến bên cạnh cậu, tay run run chạm vào cánh hoa. Mềm mại, mịn màng, hương hoa vương vấn nơi đầu mũi, làm say lòng người.

-“Bách nhụy mẫu thiên đơn”. Sao có thểh! Hoa này không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao.

-Trời ạ. Không ngờ rằng sinh thời ta còn có thể nhìn thấy được chúng. Vạn hạnh vạn hạnh, có chết cũng cam lòng.

Cảm thán một hồi, đến lúc định thần nhìn lại đóa hoa trong tay Trần Thanh. Ngô viên ngoại mới nhảy dựng lên.

-Ngươi dám ngắt “Bách nhụy mẫu thiên đơn”!!!!! Trời ạ, Trần công tử, sao ngài lại hái nó xuống. Trời ạ!!!!!!!!!!!!

Chờ Ngô viên ngoại hết “động kinh”, Trần Thanh thong thả “ném” ra một quả bom.

-Tại sao ta lại không hái được. Một cây ra cả trăm bông, hái xuống một bông nhầm nhò gì.

Ngô viên ngoại ngẩng phắt đầu dậy, lực mạnh đến nỗi nghe cả tiếng xương cổ kêu “rắc”. Trần Thanh vội lùi lại một bước, sợ hãi chẳng may cổ ông xảy ra vấn đề.

Ngô viên ngoại không để ý hành động của cậu, ông túm chặt hai tay Trần Thanh, cà lăm.

-Trăm…trăm…bông, công tử của tôi ơi, ngài vừa nói là ngài có một chậu “Bách nhụy mẫu thiên đơn” nở trăm bông…

Thấy Trần Thanh gật đầu xác nhận, ông bèn kéo Trần Thanh đến cái ghế sát cạnh mình. Thành khẩn để cậu ngồi xuống rồi tự mình châm trà mới cho Trần Thanh.

-Haha, công tử, lão phu đây là tu mấy kiếp mới được gặp ngài. Không biết công tử hôm nay đến đây có yêu cầu gì không ạ?

-Ngô viên ngoại quá lời rồi. Chỉ là ta nghe được khá nhiều việc thiện của ngài đây, vô cùng hâm mộ. Lại nghe nói có kẻ xấu phá hoại vườn hoa, mưu đồ ngăn cản ngài tham gia “Lễ hội hoa mẫu đơn”. Lòng đầy căm phẫn nên mới đến đây, không biết ngài có hứng thú với chậu hoa của ta không. Nếu có thể giúp viên ngoại phân ưu, cũng là may mắn của tại hạ rồi.

Ngô viên ngoại vội đứng lên vái Trần Thanh một cái, cậu vội vàng đứng dậy giữ chặt tay ông, ngăn lại.

-Viên ngoại chiết sát ta rồi!

-Được hương thân yêu mến, là phước của Ngô mỗ. Không dám nói giấu công tử, quả thật lão phu đang phiền não về lễ hội mấy ngày sau. Nếu công tử có thể bỏ được thứ yêu thích, Ngô mỗ nguyện dùng ngàn lượng vàng mà mua nó.

Trần Thanh nhìn ông cười, dẫu gương mặt không thay đổi gì, nhưng không hiện tại sấm chớp đang nổ đùng đùng trong lòng cậu. Quả nhiên là người có tiền, quả nhiên là dòng dõi “đại gia” lâu năm, một ngàn lượng vàng nói đưa là đưa. Một ngàn lượng vàng, tính ra là 1.000.000 lượng bạc đấy, nhiêu đó tiền cậu còn không đủ phát đạt sao!!!! Tại sao cậu không nghĩ đến việc bán hoa này từ sớm nhỉ, có phải đỡ khổ cực bao ngày nay không!!!!

Bị vàng đập vào mặt nên Trần Thanh có “lên cơn” đôi chút, nhưng đương nhiên cậu cũng hiểu chuyện này không phải cứ cầu là có, cần phải có thời vận, lại phải kiểm soát nó cho tốt. Đâu phải dễ để cậu bắt gặp vườn hoa Ngô viên ngoại gặp vấn đề vào ngay thời điểm này. Lại nói nếu hôm nay không có ngoại hình sang trọng như này, chuyện gã sai vặt cho phép cậu đi vào cũng khó. Cho nên, mọi chuyển xảy ra tuần hoàn như vậy cũng không tệ. Ít nhất hiện tại cậu đã có tửu lâu để kinh doanh, đồng thời có thêm tiền để cho kế hoạch khác.

Thêm nữa, mặc dù nói trồng hoa dễ dàng phất lên như vậy. Nhưng Trần Thanh không có ý định kiếm tiền theo hướng này. Thứ nhất, 1000 lượng vàng xem ra đã đủ cho kế hoạch của cậu rồi. Thứ hai, nuôi hoa tuy tốt, nhưng cậu không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, và cũng không có hứng thú tìm hiểu. Điểm cuối cùng, cậu yêu nghề.

Làm đầu bếp đã nhiều năm, mặc dù mục đích ban đầu là nghề này dễ kiếm tiền lại không yêu cầu học vấn. Nhưng đã làm nhiều năm như vậy, ít nhiều với nó cậu cũng có tình cảm. Chốt lại, thôi cứ an thân với nghiệp nấu thì hơn.

-Được rồi. Ta tin tưởng Ngô viên ngoại, một ngàn lượng vàng thì cứ một ngàn lượng vàng, ta không có ý kiến. Nếu viên ngoại đồng ý, bây giờ có thể theo ta đi chở hoa về. Vì lí do an toàn, nên ta không mang nó theo.

Ngô viên ngoại liên tục khen Trần Thanh là người tốt, phóng khoáng,… Rồi vội vã gọi xe, một đống người lên năm chiếc xe đắc giá, một chiếc cho Ngô viên ngoại cùng chậu mẫu đơn yêu quý, bốn chiếc còn lại theo để bảo vệ “hàng hiếm”. Một hàng dài chầm chậm theo sau xe ngựa Trần Thanh.