[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 6: Xuyên không




Trần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đường xá im lặng, không một bóng người. Những ngày gần đây, số lượng người bất tỉnh ngày một tăng. Các bệnh viện đã quá tải, những bệnh viện dã chiến mọc lên liên tục, nhưng vẫn không đủ cung ứng cho tình trạng hiện tại. Mọi người bây giờ sợ hãi, ở yên trong nhà không dám đi đâu. Tình trạng cướp bóc đã diễn ra mấy vụ, thế nhưng thứ bị cướp lại là hàng hóa thực phẩm. Dân chúng đã không thể giữ được sự bình tĩnh, bất chấp chính phủ đã ra sức xoa dịu.

Thừa lúc vẫn còn điện, Trần Thanh định tranh thủ nấu thêm vài món ngon để vào không gian. Tận thế đến, cậu sẽ không còn thời gian để mà nấu nướng nữa. Thế nhưng, đang lúc Trần Thanh nấu nướng, một tiếng “đùng” điếc tai vang lên. Chưa kịp trốn vào không gian, Trần Thanh đã mất đi ý thức.

Đến lúc mở mắt lại lần nữa, Trần Thanh cười khổ nhìn nóc nhà đầy lỗ trước mặt, xoay đầu nhìn khung quanh, bốn vách tường rách rưới lọt vào mặt.

Cảm thụ độ cứng dưới thân, giơ đôi tay gầy như que củi trước mặt, Trần Thanh xác định cậu đã xuyên không.

Vội dùng ý thức kiểm tra, Trần Thanh mừng rỡ khi không gian cũng theo cậu đến đây. Vậy là cậu đã yên tâm rồi.

Một cơn đau đâm vào não bộ, Trần Thanh vội nhắm mắt lại, lượng lớn thông tin ùa vào đầu. Trần Thanh phải mất một lúc lâu để tiếp nhận và ghi nhớ được chúng.

Khóe môi Trần Thanh nhếch lên, thầm cảm thán ông trời xem ra cũng quá ưu ái cho cậu rồi. Không những tặng cho cậu không gian, còn giúp cậu tránh khỏi cơn đại dịch thế kỷ nữa.

Đây là thời đại không có thật trong lịch sử, thời đại có vẻ còn lạc hậu, vẫn còn vua chúa. Chủ nhân của cổ thân thể này cũng gọi Trần Thanh. “Cậu” sinh ra ở một làng quê nghèo khó. Trần Thanh không sợ nghèo, cậu tự tin rằng bản thân có khả năng sinh sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hơn nữa, cậu còn có không gian, xem như đã được tặng thêm một “bàn tay vàng” rồi.

Thế nhưng, tình trạng của cổ thân thế này cần phải xử lý một chút.

Tình huống của thân thể này rất thú vị, rõ ràng là có cha có mẹ, nhưng cứ như trẻ mồ côi vậy. “Cậu” năm nay mười ba tuổi, là con thứ hai trong nhà, trên có một người anh trai, dưới có một đứa em gái. Thế nhưng, tất cả công việc trong nhà đều là cậu làm hết, hai người anh em kia không cần đụng tay vào bất cứ thứ gì cả.

Thời đại này, mọi người sinh sống bằng nghề nông. Mỗi sáng, Trần Thanh phải dậy thật sớm để gánh nước, giặt giũ, nấu ăn. Sau khi vội vàng ăn sáng, cậu phải ra đồng làm việc cùng phụ thân, xong việc về nhà lại phải rửa chén, nấu bữa trưa rồi làm các việc khác.

Xem xong những gì mà thân thể này đã gặp phải, Trần Thanh chỉ muốn chửi thề. M nó, gia đình này bệnh không lời để nói. Cha mẹ thì xem con như súc vật, việc lớn việc bé gì cũng bắt “cậu” làm, nhưng ăn thì keo kiệt, mỗi bữa “cậu” chỉ được ăn một chén cơm, đã vậy còn không được phép đụng vào dù là một miếng thịt, chỉ được gặm cơm với rau. Anh em xem thái độ của cha mẹ, cũng xem cậu như đầy tớ. Vui thì làm như không thấy cậu, có chuyện gì khó chịu thì đem cậu ra mà trút giận. Từ nhỏ đến lớn, nếu bản thân làm gì sai, cứ quen thói mà đổ lên đầu cậu, cha mẹ ba người cũng chả thèm hỏi, mặc định là lỗi của cậu mà đánh đòn.

Cho nên, “cậu” dẫu đã mười ba tuổi mà thân thể còn nhỏ hơn mấy đứa chín mười tuổi. Người ốm nhom, đen đúa.

Dò xét trí nhớ, Trần Thanh muốn tìm lí do cho sự bất công này. Vốn mong rằng không chừng “cậu” không phải là con ruột của gia đình này, thế nhưng sự thật chỉ làm Trần Thanh cười khổ.

Hóa ra là cổ thân thể này là sinh khó, mẹ của “cậu” suýt nữa chết trong phòng sinh. “Cậu” lại sinh vào tháng hai, theo quan niệm của thời đại này, những đứa trẻ sinh tháng hai là xui xẻo, sẽ mang lại sự nghèo khó cho gia đình.

Cứ vậy, “Trần Thanh” trở thành “của nợ” của gia đình. Cũng may luật lệ của nơi đây không cho phép sát hại trẻ nhỏ, nếu không sợ rằng “cậu” không kịp sống cho đến lúc Trần Thanh đến đây. Nhưng cuối cùng “cậu” cũng chết, chết vì đói.

Vốn bản thân vì làm việc kiệt sức nên đổ bệnh, gia đình này cũng không thèm mời đại phu xem bệnh cho “cậu”, đã vậy cũng không quan tâm cho “cậu” ăn uống đúng bữa. Vui thì đem cho “cậu” chén cơm, buồn thì cứ để “cậu” nằm đấy không quan tâm. Tiếc thay họ buồn nhiều hơn là vui, thế là “cậu” chết đói. Thật cay đắng!

Nếu Trần Thanh đã đến, cậu sẽ tiếp nhận cuộc sống của thân thể này. Từ bây giờ cậu sẽ là “Trần Thanh”. Sẽ sống thật tốt, sẵn tiện giúp “cậu” trả lại tất cả “ân tình” mà đám người kia đã cho.

Vội đút bản thân uống chút linh tuyền pha loãng để dịu cơn đói đang âm ỉ. Trần Thanh không dám uống nước linh tuyền nguyên chất, vì cậu sợ nó sẽ thay đổi cơ thể hiện tại của cậu.

Cái bụng đã ngừng kêu, Trần Thanh đã có sức mà tập trung suy nghĩ.

“Trần Thanh” tự ti, nhút nhát. Sống dưới cái bóng của anh trai cùng em gái, đồng thời phải chịu áp lực từ cha mẹ khiến “cậu” lầm lì, người lúc nào cũng âm u, không được người khác yêu thích. “Cậu” không có lấy một người bạn, hay thậm chí chỉ là một người quan tâm. Do vậy, suy nghĩ nhờ sự hỗ trợ từ người khác không thực hiện được.

Nếu không đi đường vòng được, Trần Thanh chỉ có thể đánh “trực diện”. Tổn thương bản thân để đánh vào địch vậy. Thế là, cậu tự tát, đánh vào bản thân, rồi lấy từ trong không gian ra một bịch máu động vật mà cậu dự trữ ngậm vào miệng.