Trong khi Trần Thanh đang cố gắng nhớ xem người này là ai. Hắn ta đã nắm chặt cổ tên bịt mặt kéo về phía sau, gằn giọng.
-Không phải ta đã cảnh cáo rồi sao. Ai cho các ngươi đến?
Trần Thanh mù mờ không biết chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Ân oán giang hồ thì ra ngoài nói chuyện, cớ gì xông vào phòng một “lương dân” như cậu chứ. Bọn họ không sợ cậu kinh hoàng quá mà chết cứng luôn à.
Chăm chú nhìn hai kẻ kia, Trần Thanh giật mình, người đó không phải là cái tên thợ rèn Phương Bảo Địa kia sao? Thợ rèn trong thế giới này ai cũng võ công cao cường như vậy à?
Trần Thanh dò hỏi.
-Phương Bảo Địa?
Phương Bảo Địa giật mình nhìn Trần Thanh. Hiện tại cậu đang đứng cạnh giường, ánh trăng không chiếu tới được, nên hắn không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, bèn mỉm cười.
-Thật không ngờ công tử vẫn còn nhớ ta, Phương mỗ tự thấy xúc động.
Trần Thanh xác nhận là đối phương, bèn tức giận.
-Xúc động cái gì! Ngươi điên à, ngươi đánh nhau thì đi kiếm chỗ khác mà đánh, đến chỗ ta làm gì. Muốn giết người vô tội à?
Phương Bảo Địa phì cười.
-Ai là người vô tội? Hắn ta đến đây là để giết công tử ngài mà. So ra, ta lại là ân nhân cứu mạng của ngài đấy
Trần Thanh sững sờ. Người này đến đây để giết cậu sao? Từ bao giờ cậu có kẻ thù lợi hại như vậy thế.
Cố gắng dò xét lại trí nhớ của mình, Trần Thanh cố nhớ lại xem mình lúc nào thì đụng đến một kẻ lợi hại như vậy chứ. Tính tới tính lui, cuối cùng cậu ngập ngừng hỏi.
-Thượng Sâm?
Phương Bảo Địa lắc đầu, cười trêu chọc.
-Tên đó làm gì có vai vế lớn như vậy, khiến ta phải đích thân đến tận đây xử lý. Công tử đã xem thường ta rồi.
Rồi hắn đá vào người phía dưới.
-Nói cho Trần công tử biết. Ai cho ngươi đến?
Tên bịt mặt như không nghe thấy, cắn chặt răng quỳ dưới đất. Không nói tiếng nào.
Hai bên tranh chấp một lát thì Trần Thanh không chờ được nữa. Cậu tức giận rút con dao được giấu dưới gối đầu ra, kề lưỡi dao sát cổ tên này, nghiến răng.
-Không khai thì chết đi!
Trần Thanh tự thấy bản thân hiện tại rất đáng sợ. Nhưng biểu hiện của hai tên trước mặt làm cậu nhăn mày nghi ngờ. Lúc này, cả hai tên đều đang ngơ người nhìn cậu, bộ dáng si mê. Tên Phương Bảo Địa chết tiệt kia vậy mà còn buông tay trên cổ tên kia xuống, thất thần.
Trần Thanh không biết rằng, do chuẩn bị đi ngủ, hiện tại cậu chỉ mặc tiết y. Ở thời đại này, giống như cậu đang mặc “đồ lót” mà đứng trước mặt hai người kia vậy.
Ngoại hình của Trần Thanh hiện tại đã thay đổi rất lớn, làn da trắng dưới ánh trăng như đang phát sáng. Suối tóc mềm mại buông hờ trên vai, lay nhẹ theo từng cử động của cơ thể. Hiện tại cậu không mang mặt nạ, nên nhan sắc hoàn toàn hiện rõ. Đôi mắt anh đào lấp lánh, cái mũi thon gọn, đôi môi đỏ mộng. Ánh mắt tràn đầy sát khí kia không những chẳng làm mất đi vẻ đẹp vốn có, mà còn giúp sức biến nhan sắc thiên tiên thoát trần kia thành một yêu tinh ma mị, quyến rũ loài người sa đọa. Hỏi làm sao bọn họ có thể bình tĩnh được.
Tiếng thở dốc của Phương Bảo Địa ngày càng nặng, cũng đánh thức tên che mặt khỏi tình trạng bàng hoàng. Lợi dụng lúc này, hắn vùng ra khỏi tay Bảo Địa, xông ra ngoài cửa sổ. Trước khi thoát ra, hắn quay đầu nhìn Trần Thanh đang trợn mắt nhìn theo mình, ánh mắt thèm khát. Rồi lập tức biến mất trong màn đêm.
Trần Thanh đuổi đến cửa sổ, trừng mắt nhìn cái tên định giết mình trốn thoát, tức giận không sao kể xiết. Cậu quay qua nhìn Phương Bảo Địa, nghiến răng.
-Hắn ta nằm trong tay ngươi. Ngươi vậy mà có thể để hắn thoát.
Cái thời đại võ hiệp chết tiệt. Làm chi mà võ công lại cao như vậy hả. Nói bay là bay không đánh tiếng nào, cậu hành động sao kịp. Tên kia vừa mới thoát ra, cậu đã cố nhanh chân xông đến vẫn không kịp, hắn đã bay như chim mà ra ngoài rồi. Nếu cậu có võ công như tên thợ rèn này, cậu sao lại có thể trơ mắt nhìn kẻ thù của mình tẩu thoát như vậy.
Giận không làm gì được, Trần Thanh bèn trút giận lên kẻ đứng trước mặt mình. Cũng không hiểu sao, với người này cậu không giữ được bình tĩnh hay khách sáo như những người khác.
Phương Bảo Địa mặt vô tội.
-Sao ta biết được. Ai bảo công tử ngươi đột ngột tiến đến như vậy. Ta giật mình nên quên mất.
Trần Thanh trừng người này. Cái gì gọi là tại cậu đột ngột xông đến hù hắn. Cứ như thể cậu là quái vật. Đây rõ ràng là viện lí do. Hiển nhiên Trần Thanh không tin, nên cậu giận dữ.
-Ta hù ngươi. Ta làm cái gì hù ngươi. Nói rõ cho ta. Rốt cuộc ngươi và hắn ta có quan hệ gì. Ta nghi ngờ hai người các ngươi là đồng bọn.
Phương Bảo Địa trợn mắt.
-Trần công tử, ngài nói vậy là oan uổng ta rồi. Đừng nói hôm nay là ta cứu ngươi, nếu không phải nửa tháng trước ta hỗ trợ, Mỹ Thực Lâu đã bị Thượng Sâm hại rồi. Ta oan uổng mà.
Trần Thanh giật mình, hóa ra tên này là người đã giúp đỡ cậu. Xem ra quả thật lúc nãy cậu đã hù dọa hắn ta rồi, lại để tên kia trốn thoát, đáng tiếc. Nhiều năm sau nghĩ lại chuyện cũ, Trần Thanh chỉ biết thắp nến tưởng nhớ một bản thân đã từng ngây thơ như vậy. Cái gì mà giật mình buông tay, cái gì mà bị hù dọa. Toàn là kế hoạch của cái tên này, toàn là âm mưu của tên này, hại một thẳng nam như cậu phải chơi G-y.
Phương Bảo Địa hí hửng, chuẩn bị nhận lời cảm ơn của Trần Thanh. Hắn ta giúp cậu bao nhiêu là việc, hiển nhiên cậu phải cảm ơn hắn rồi. Sẵn dịp này hắn sẽ “tranh thủ” vài lợi ích cho mình.
Nhưng Phương Bảo Địa đã mơ quá sớm, Trần Thanh người này hành xử không giống người thường. Sau khi nghe hắn nói xong, cậu không những chẳng cảm ơn, ngược lại còn túm lấy cổ áo hắn, rít lên.
-Hay lắm Phương Bảo Địa. Hóa ra là ngươi. Ta đã nhịn chuyện này lâu rồi. Ngươi nói cho ta biết, ngươi ngày đó tại sao không báo ta sớm. Còn thong thả mà đi hạ độc ngược lại trong Thượng Thực Lâu. Nếu lỡ tên Tề Quang hôm đó hành động sớm, Mỹ Thực Lâu của ta sẽ phải đóng cửa biết không hả!
Bị khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Trần Thanh kề sát vào, não Phương Bảo Địa bị “chết máy” mất vài giây, rồi giật mình vội biện hộ.
-Ta oan uổng mà, ta đã cho đổi gói thạch tín đó rồi. Cho dù hắn có làm gì, cũng tuyệt đối không thể gây hại cho tửu lâu của ngài.
Nghe vậy, Trần Thanh thở ra, cơn giận mấy ngày nay cũng tan bớt. Hóa ra người này đã có chuẩn bị chu toàn, là cậu hiểu lầm hắn.
Giật mình nhận thấy tư thế của cả hai, cậu vội buông Phương Bảo Địa ra. Lòng thầm mắng bản thân sao lại nóng giận như vậy, tính cậu bình thường rất hòa nhã, vốn dĩ theo lẽ thông thường sẽ khách khí với tên này trước, rồi mới từ từ hỏi ra lẽ.
Đổ lỗi cho bản thân vừa bị kinh hách, lại đang đau buồn vì nhớ lại song thân mà có hành động khác lạ.Cậu vội cười cầu hòa với người trước mặt.
-Xin lỗi ông chủ Phương rồi. Là ta hiểu lầm ngài. Trần Thanh tại đây xin lỗi ngài vậy. Cũng phải cảm ơn ngài đã có lòng hỗ trợ, Trần Thanh khắc cốt ghi tâm ơn này.
*Cầu tương tác, kim phiếu, đề cử,...
Nếu bạn yêu thích, chỉ cần nhấn like mỗi chương đọc giúp tác có động lực viết truyện cũng được. Cảm ơn các bạn.
~ Thân ái và quyết thắng ~*