[Đam Mỹ] Mùi Hương

Chương 8: Lão gia




Tôi ở cách dinh thự Chu gia vài con phố, nghe được tiếng nổ lớn.

Nếu lần này tìm được Anh Thần rồi, tôi thật sự sẽ giam cậu lại.

Tôi đi theo hướng dinh thự Chu gia.

Tôi giữ lại một tiểu đệ chạy lạc, "Bên trong xảy ra chuyện gì?"

"Con mẹ nó mày là ai ——" hắn nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu, "Thập Cửu tiên sinh."

"Nói đi." Tôi nói.

"Đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia trở về." Tiểu đệ nói.

Cũng không biết ai dạy dỗ ra, nói chuyện hỏi một câu đáp một câu. Tôi nói: "Nói hết."

"Mới vừa, vừa nãy, đại thiếu gia nhị thiếu gia đánh nhau, chặn ở cửa, đều tranh nhau muốn đi vào trước. Chu tiên sinh còn đang bên trong không lộ diện. Rồi không biết xảy ra chuyện gì, bên trong liền nổ." Tiểu đệ nói, "Tôi chạy ra một lúc lâu, cũng không biết hiện tại thế nào rồi."

Chu tiên sinh còn đang ở bên trong.

Tôi đánh ngất tiểu đệ, tròng găng tay đặc chế, tiến vào dinh thự Chu gia.

Một mạch.

Cách đây không lâu tôi từng quỳ gối bên trong.

Hiện tại tôi ngồi trên một cây đa lớn cành lá xum xuê.

Cách cửa sổ, tôi nhìn thấy bức bình phong thêu hoa đào cùng sóng biển.

Một mảng lớn máu tươi dính trên bức bình phong trắng.

Sau bức bình phong đích xác bày một cái ghế dựa bằng gỗ lê, người ngồi trên đó mặc áo trắng. Bàn gỗ phía bên phải hắn bày một ấm trà, một cốc uống trà, một dĩa nhỏ quả mơ, cùng với một lò hương nhỏ bằng đồng.

Có khói từ trong lò hương lượn lờ bay lên, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Như trà, như hoa, như gỗ.

Người mặc áo trắng cầm một cành hoa anh đào, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đó cũng không phải là một cành mới, đó là một cành hoa bị thuốc chế thành hoa vĩnh cửu.

Lúc tiến vào tôi đã chú ý, bên trong dinh thự Chu gia trước đây cây anh đào đếm không xuể, bây giờ lại còn lại không bao nhiêu.

Có người nói, người đến vãn niên, tính tình đều đại biến. truyen bac chien

Đặc biệt, người địa vị cao lại càng như vậy.

Cũng không hẳn.

Tôi ngồi trên cây, nhìn người mặc đồ trắng phía sau tấm bình phong, ánh mặt trời lại đem sóng biển cùng hoa đào in lên người hắn.

Còn có, màu máu.

Là Anh Thần.

Anh Thần mặc áo trắng, tóc búi thành một búi, giấu dưới một chiếc mũ.

Cậu một tay vuốt ve cành hoa đào, một tay cầm một khẩu súng.

Bên ngoài bức bình phong, lão nhị Chu gia đã ngã trên mặt đất, óc cùng máu tươi chảy đầy đất.

Lão đại Chu gia quỳ trên mặt đất run run chỉ vào lão nhị gọi: "Phụ thân! Phụ thân! Là nó gạt con trở về!"

Hai người kia tôi đều từng gặp, không phải người tốt lành gì, hai thằng nghiện luyến đồng, thường hay đùa bỡn sờ soạng trẻ con.

Anh Thần hé miệng, âm thanh uy nghiêm trầm thấp, là giọng nói tôi chưa hề nghe qua: "Mày cho rằng, tao không biết chúng mày có ý định gì sao?"

Xem ra Anh Thần đã không chế bên ngoài, hiện tại bên trong chỉ có cậu, lão đại cùng vài xác chết.

"Phụ thân! Phụ thân! Đừng giết con! Con là con trai duy nhất của ngài rồi!" Người quỳ trên mặt đất gào khóc lớn lên.

"Còn có Anh Thần." Anh Thần chầm chậm nói.

"Ha! Đó cũng coi là con sao!" Lão đại đỏ mắt kêu gào, "Phụ thân! Ngài thà giao Chu gia cho thằng con riêng bị người chơi cái mông cũng không giao cho con sao?!"

"Ừ." Anh Thần tay cầm súng giơ lên.

Cậu từng chữ từng câu nói: "Đúng, thà giao Chu gia cho thằng con riêng bị người chơi cái mông, cũng không giao cho mày."

"Đoàng ——"

Lão đại trợn to hai mắt.

Câu nói cuối cùng kia, là dùng âm thanh của thiếu niên tức giận nói ra.

Tôi đột nhiên nhớ tới giọng nói này. Giọng nói lúc tôi quỳ gối nơi này nghe được, cũng vậy.... Tôi sờ sờ vết sẹo trên cổ.

Vậy mà lại là đứa bé kia.

Anh Thần bỏ súng xuống, một mình ngồi sau tấm bình phong.

Cậu vỗ tay một cái, lạnh lùng gọi người kéo hết thi thể trên đất ra ngoài.

Tôi biết, những người chết ở đây đều là phản loạn.

Cậu vứt cành anh đào xuống đất, lại từ bên trong áo trắng lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, đeo trước ngực, liếc nhìn, sau đó có chút nóng lòng, đứng dậy.

Giờ tôi tan tầm qua lâu rồi.

Cậu không quay về.

Tôi một mạch đạp ga đến hai trăm cũng phải mất hơn hai giờ mới đến đây.

Mặt trời đổi hướng rồi.

Ánh mặt trời chiếu qua cây đa, đổ bóng xuống người Anh Thần.

Cậu quay đầu, liếc mắt nhìn ra cửa sổ.

Tôi ngồi trên cây, nhìn cậu.

"....Thập Cửu." Cậu há miệng, nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi từ trên cây nhảy xuống.

"Thập Cửu!" Cậu chạy đến bên cửa sổ, dứt khoát nhảy ra cửa.

Thân thủ cậu gọn gàng, dùng súng cũng chính xác.

Không giống đứa bé kia.

Sa: Vậy mà lúc đọc tui cứ tưởng em thụ thực sự là đại lão, chỉ có điều bằng phương pháp nào đó ngoại hình vẫn mãi mãi tuổi 20 =))))))))))))))))) Vãi tui =)))))))))))