Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 130




《Quốc sư vô song》được cải biên từ lịch sử, kể về truyền kỳ một đời như sóng tràn bờ của quốc sư Vệ quốc — Tần Thanh.

Đây là lời tuyên truyền từ phía chính phủ, rất thẳng thắn, đơn giản và cũng rất bình thường, song chỉ cần nhắc đến cái tên Tần Thanh đã là mánh lới rất lớn rồi.

Sách sử khen chê Tần Thanh không đồng đều, nhưng bất kể là ca ngợi hay chỉ trích thì bản chất vẫn là hai thái cực.

Có tán thưởng y đức độ, khen y lúc nguy nan dũng cảm đứng ra, bảo vệ chính thống Vệ quốc, mới có minh quân Vệ Thâm sau này, sáng lập thịnh thế càn khôn sáng lạn năm ấy.

Cũng có người bảo y rắp tâm bất lương, dã tâm bừng bừng quản thúc ấu chủ, nếu không phải tâm tư Vệ Thâm kín đáo, cúi mình luồn lách, dựa thế phản công, Tần Thanh đã sớm thay đổi triều đại.

Đương nhiên dù có đánh giá ra sao, Tần Thanh vẫn có một đặc điểm mà không một ai có thể phủ nhận.

— Đẹp.

Phiêu dật tuấn tú, hoa mỹ không gì sánh bằng.

Vô số tài tử giai nhân xuất hiện lớp lớp ở Vệ triều, phàm là từng thấy mặt y, sẽ không nhịn được khen tặng một lời thơ.

Thơ ở bên ngoài tinh tế đứng đắn, trầm trồ tán thưởng khí chất y, bên trong lại ngấm ngầm lưu truyền dã thơ biểu lộ chân tình, có một vị thi nhân nổi tiếng công khai viết vô số thơ tình, người đời sau phân tích, nhận thấy giai nhân trong thơ tám chín phần mười là Tần quốc sư.

Đủ để thấy vị quốc sư đại nhân này tuấn mỹ kinh người ra sao.

Người đẹp, tài hoa lại còn có địa vị cao, cộng thêm một vài dã truyền với Vệ cao tổ, dây dưa với Vệ thái tông, chưa kể lần tương ngộ tương tri truyền kỳ trên sách sử cùng Chu thần y.

Nhân sinh muôn màu muôn vẻ thế kia, sao có thể không khiến hậu nhân bàn tán hăng say?

Nhưng hậu nhân có cảm thấy hứng thú cỡ nào, đương sự lại chẳng dám hứng thú!

Toàn mấy thứ bậy bạ gì thế này!

Y với lão hoàng đế có dã truyền gì? Có tương tri tương ngộ gì với Chu Tử Lâm?

Càng có luận điểm đáng sợ hơn là nhận định y giả chết, rồi cùng Chu Tử Lâm làm một cánh chim một đôi người.

Thế thì vấn đề tới rồi đây, nếu Tôn chủ đại nhân muốn làm chim liền cánh với Chu tiểu béo, Chu tiểu béo dám chắc?

Thẩm Thanh Huyền không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Không đi.”

Chu Trì cũng chẳng ngạc nhiên, “người trong lòng” của gã vừa cứng nhắc vừa bảo thủ, toàn xem mấy thứ người già thích, chẳng bao giờ chịu xem phim mới.

Gã không ngừng cố gắng: “Đi đi mà, tôi vô cùng muốn cho cậu xem!”

Thẩm Thanh Huyền nhìn gã: “Tại sao?”

Chu Trì lấy làm mắc cỡ, ưỡn ẹo nửa ngày mới bảo: “Bộ phim này là tâm huyết mấy năm của tôi, khó khăn lắm mới hoàn thành, đặc biệt muốn cho cậu và bố tôi coi.”

Lời này ngược lại khiến lòng Thẩm Thanh Huyền ấm áp.

Đối với Chu Trì, Thẩm Thanh Huyền hết lòng săn sóc, nói là nửa con trai cũng chưa đủ.

Chu lão là người sáng suốt, Thẩm Thanh Huyền rất tán thưởng, bọn họ còn cho y nơi ẩn náu an ổn, giúp y chăm sóc Cố Phi và Cố Tiểu Thâm, khiến y cảm kích vô cùng.

Việc y có thể báo đáp không gì bằng giúp ông dẫn lối cho Chu Trì.

Khi còn trẻ thằng nhóc này quá vô tâm, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh mới trầm ổn lại, Thẩm Thanh Huyền thấy gã thích giới giải trí, lập tức bắt tay thành lập công ty cho gã, mở rộng nhân mạch, đập một đống tiền, mở cho gã trời cao biển rộng.

Mặc dù Chu Trì ham chơi nhưng không ngốc, ai tốt với gã gã đều biết, cố gắng nhiều năm rốt cục cũng quay phim xong, gã lập tức muốn cho lão gia tử và Thẩm Thanh Huyền xem.

Giống như một học sinh tiểu học thấp thỏm chờ mong đưa ba mẹ kiểm tra bài tập.

Thẩm Thanh Huyền nhớ tới Cố Tiểu Thâm chăm chỉ luyện chữ, không khỏi mềm lòng đồng ý: “Được rồi.”

Chu Trì lập tức vui vẻ, bắt đầu quảng cáo: “Tôi nói cậu nghe, đoàn đội của tôi khảo cứu kĩ lắm, còn thỉnh giáo vô số đại gia sử học, cố gắng bảo toàn vẹn nguyên lịch sử!”

Thẩm Thanh Huyền im lặng, nhìn gã: “Cậu cảm thấy lịch sử thế nào?”

Chu Trì dõng dạc nói: “Quốc sư trung tâm vì chủ, cúc cung tận tụy vì quốc gia, liều hết mình vì ấu chủ!”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Chắc là vậy, y chỉ nhớ rõ màn “ngược luyến tình thâm” của mình với Vệ Thâm thôi.

Trước khi đi, Chu Trì lại nói với Thẩm Thanh Huyền: “Ngày mai là thứ bảy, cậu dẫn Tiểu Thâm theo đi.” Hiện giờ gã rất nhạy bén, biết rõ Thẩm Thanh Huyền thích ai, chỉ cần dỗ cho cháu nó vui thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Thẩm Thanh Huyền nhìn gã: “Bộ phim này của cậu … Tiểu Thâm xem được à?”

Chu Trì mất hứng: “Tôi nói về quốc sư tao nhã vô song, chứ có phải dã sử chó má gì đâu!”

Thẩm Thanh Huyền bèn hắng giọng: “Được, để tôi hỏi nó đã.”

Mình xem thì thôi, còn dẫn Cố Kiến Thâm theo … sao cứ thấy kỳ quái thế này?

Thôi, chắc Chu Trì cũng quay đàng hoàng, mang Cố Tiểu Thâm theo không có gì đáng ngại.

Tối về nhà, Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Tiểu Thâm, hai mắt nhóc con phát sáng: “Xem phim ạ?”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Đúng.”

Cố Tiểu Thâm truy hỏi: “Chỉ có hai bố con chúng ta?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Là lễ chiếu phim lần đầu của chú Chu con, chắc có không ít người quen.”

Trong mắt Cố Tiểu Thâm hiện lên mất mát, nhưng rất nhanh bình tĩnh: “Con sẽ ngồi chung với bố đúng không?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Đương nhiên.” Sao y có thể yên tâm để cậu cách xa y.

Nhóc shota bèn cười tươi: “Dạ, con muốn làm bài tập cho xong!”

Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch: “Đi đi, bố ở đây chờ con.”

Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền thong thả xuất phát từ nhà cũ, ngồi trong xe chống đạn, bọn bảo tiêu tập trung đề phòng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

May mà thế lực khắp nơi yên bình, không ai đến gây chuyện.

Chu Trì hiểu ý, sàng lọc cả rạp chiếu phim, ở đại sảnh căn bản không có người ngoài.

Chu Trì nói: “Tôi biết cậu không thích gặp bọn họ.” Nếu đám xảo quyệt của giới giải trí nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, e rằng sẽ bu tới như ruồi bọ, Chu Trì sợ Thẩm Thanh Huyền khó ở nên không mời ai.

Đương nhiên gã cũng sợ ai có mắt không tròng chọc trúng “bạo quân”, bị bắn cho nát đầu thì hỏng.

Thấy không có ai, người vui vẻ nhất chính là Cố Tiểu Thâm, cậu nhìn Chu Trì nói: “Chú Chu, chỉ có ba người chúng ta thôi à?”

Mấy năm trước Chu Trì cực ghét Cố Tiểu Thâm, nguyên nhân không phải do cậu, mà là nhóc shota này cùng mẹ nó hại gã thất tình. Đương nhiên hiện giờ không còn thành kiến nữa, gã vô cùng thích Cố Tiểu Thâm, lâu lâu lại mua đồ tặng cho cậu, rảnh rỗi còn có thể dẫn cậu ra ngoài chơi.

Chu Trì nói: “Chỉ ba người chúng ta không tốt sao?”

Cố Tiểu Thâm cười tít mắt đáp: “Dạ tốt!”

Chu Trì trêu chọc: “Có giống bố mẹ dẫn bảo bối đi xem phim không?”

Cố Tiểu Thâm sửng sốt.

Thẩm Thanh Huyền lườm Chu Trì, Chu Trì vội vàng pha trò: “Đùa thôi, đùa thôi mà!”

Tâm trạng tốt của Cố Kiến Thâm bị câu nói của Chu Trì làm cho vơi đi phân nửa, cậu dùng sức nắm tay Thẩm Thanh Huyền, môi mím chặt.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra tâm tình cậu suy sụp, nhưng có Chu Trì ở đây, y không tiện giải thích, đành nắm ngược lại tay cậu đổi đề tài: “Có muốn ăn bắp không?”

Cố Tiểu Thâm lắc đầu.

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Uống thì sao?”

Cố Tiểu Thâm tiếp tục lắc đầu.

Chu Trì xen vào: “Yên tâm đi, trong rạp đã chuẩn bị hết rồi.”

Vì chiêu đãi hai cha con này, gã đã bao hết rạp thì sao có thể quên mấy chuyện này?

Gã biết sở thích già dặn của Thẩm Thanh Huyền, còn chuẩn bị riêng cho y trà ngon, cực kỳ để bụng.

Chỉ tiếc sức khỏe Chu lão gia không thích hợp ra ngoài, bằng không gã đã phải bồi hai vị “già dặn” rồi.

Trước khi xem phim, Chu Trì sợ Cố Tiểu Thâm không hiểu, bèn giới thiệu sơ lược cho cậu.

Gã chọn những phần trẻ con có thể hứng thú, chẳng hạn như Tần Thanh cứu tiểu hoàng đế Vệ Thâm từ tay tặc tử, còn kể Vệ Thâm từ bé đã thông minh, được Tần Thanh dạy cho đại nghĩa quốc gia và đạo làm vua.

Đúng là Cố Tiểu Thâm rất hứng thú, cậu hỏi: “Vệ Thâm còn nhỏ vậy mà đã làm hoàng đế rồi ạ?”

Chu Trì nói: “Đúng, chẳng qua khi đó quốc sư nhiếp chính, tiểu hoàng đế chủ yếu ngồi đó học tập.”

Cố Tiểu Thâm nói: “Vậy … vì sao quốc sư kia không tự làm hoàng đế?”

Chu Trì: “…” Câu hỏi này vậy mà khiến Chu đại thiếu cứng họng!

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên, đoạn nắm tay Cố Tiểu Thâm: “Bởi vì y bảo vệ Vệ Thâm.”

Cố Tiểu Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Bảo vệ?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Giống như bố bảo vệ con vậy, hy vọng con thành đạt, trở thành người đàn ông tốt đội trời đạp đất.”

Nghe y nói thế, Cố Tiểu Thâm mới thực sự cảm thấy hứng thú với bộ phim này: “Chúng ta mau vào thôi, con muốn xem.”

Chu Trì câm nín, sau một hồi mới bật một câu: “Đây đâu phải phim tình cha con đâu …” Một tác phẩm sử thi đường đường chính chính của gã, sao cứ có cảm giác bị biến thành phim tâm lý gia đình?

Thôi thôi, phù hợp cho già lẫn trẻ cũng là chuyện tốt …

Sau khi bộ phim bắt đầu, Thẩm Thanh Huyền không khó chịu như vốn tưởng, Chu Trì quả thật dụng tâm, nghiên cứu rất sâu, hoàn nguyên sự thật lịch sự ở mức độ chính xác nhất.

Đương nhiên là “sự thật lịch sử” năm đó Thẩm Thanh Huyền muốn cho thế nhân thấy rồi.

Thời lượng điện ảnh rất dài, từ lúc lão hoàng đế băng hà cho đến khi quốc sư qua đời.

Hai tiếng phim ngắn ngủi lại gói gọn cuộc đời trầm bổng trập trùng của “Tần Thanh”.

Từ quốc sư đến đế sư, từ nhiếp chính đến ủy quyền, từ tin tưởng đến ngờ vực vô căn cứ, rồi lại tin tưởng …

Cuối cùng, quân thần hai người ly biệt ngay dưới tàng hoa Phượng Hoàng đỏ thẫm, khiến cõi lòng Thẩm Thanh Huyền dâng lên từng cơn sầu muộn.

Đối với Cố Kiến Thâm, một đời ấy chẳng hạnh phúc là bao.

Khi còn bé thì cô lãnh cùng ngờ vực vô căn cứ, thời niên thiếu lại bất an cùng lưu luyến si mê, đến cùng, khi có được tất cả lại thoáng chốc mất đi.

Đế vương trẻ tuổi đứng trên đỉnh núi, mất đi tình cảm sâu đậm của cuộc đời này.

Mặc dù trong phim nói về tình quân thần tri kỉ, gắn liền với tình thầy trò thậm chí là tình phụ tử, song sau khi “Tần Thanh” đi, “Vệ Thâm” cô độc tuyệt vọng đứng lặng như đã mất đi toàn bộ thế giới.

Bộ phim chấm dứt, Thẩm Thanh Huyền quay đầu, thấy trong mắt thiếu niên bên cạnh ngấn lệ.

Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, nắm tay cậu nói: “Con sao vậy?”

Cố Tiểu Thâm quay đầu, nhìn y nói: “Bố ơi, bố sẽ không bỏ con, đúng chứ?”

Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh đáp: “Sẽ không.”

“Vĩnh viễn?”

Thẩm Thanh Huyền hứa hẹn: “Vĩnh viễn.”

Thiếu niên mang gương mặt đẫm nước mỉm cười, vì niềm tin trọn vẹn mà bình ổn tất cả bất an.

Thấy cha con hai người như thế, Chu Trì cũng ngại hỏi họ cảm tưởng về bộ phim.

Làm ơn đi, tác phẩm này không phải phim tình cảm gia đình đâu!

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận lau nước mắt cho Cố Tiểu Thâm, Cố Tiểu Thâm nhìn Chu Trì rồi nói: “Chú Chu, bộ phim này hay lắm, đến khi chiếu chính thức con nhất định sẽ đến xem.”

Ái chà, miệng ngọt thế, Chu đại thiếu lập tức thấy ấm áp, hỏi: “Cháu cảm thấy đoạn nào hay nhất?”

Cố Tiểu Thâm đáp: “Chỗ nào cũng hay ạ!”

Chu đại thiếu thỏa mãn nói: “Thật sao?”

Cố Tiểu Thâm trịnh trọng gật đầu: “Thật ạ!”

Chu đại thiếu đắc ý vểnh đuôi lên trời, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy xấu hổ giùm, đã bao tuổi rồi mà được con nít khen đã vui vẻ như thế …

Bọn họ cùng nhau ăn trưa, trên đường, Chu Trì lảm nhảm về con đường chế tác phim đầy chua xót của mình.

Cố Tiểu Thâm vô cùng hứng thú, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một câu, Chu Trì lần lượt trả lời cậu, Cố Tiểu Thâm càng nghe đến là mê mẩn.

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không chen lời, vì y chẳng có gì muốn nói.

Vấn đề họ “tham khảo”, y là người biết toàn bộ chân tướng, sao có thể nổi hứng tán gẫu với họ.

Sau khi bộ phim công chiếu, mọi người hưởng ứng kịch liệt chưa từng có, trở thành bộ phim bán chạy cấp hiện tượng, hai diễn viên chính đều đoạt giải thưởng, mọi người cùng nhau chúc mừng.

Sau đó Chu Trì cho Cố Kiến Thâm một chồng đĩa phim, bộ phim này liền trở thành tác phẩm Cố Tiểu Thâm xem trăm lần không ngán.

Không có gì làm thì xem, rảnh rỗi thì lại xem, sáu năm trôi qua, Cố Kiến Thâm đã xem không biết bao nhiêu lần.