Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 2




Nghe câu đó của Thẩm Thanh Huyền, sáu vị chưởng môn cấp đồ tôn đều ôm suy nghĩ khác nhau.

Tăng Tử Lương: Hỏng bét rồi, tôn chủ biết ta dự định đi luận đạo với Ma Đế kia, nhất định tức giận gấp bội!

Tổ bốn người từng giơ tay: Nhất trí, nhất trí.

Chỉ có Diệp Trạm một mực phản đối dự tiệc từ đầu lúc này muốn đắc ý bao nhiêu liền đắc ý bấy nhiêu: Đám phế vật các ngươi, chờ bị phạt đi!

Tôn chủ hỏi, dù bọn họ sợ tới cỡ nào thì cũng phải lên tiếng, Tăng Tử Lương đành kiên trì đáp:

“Chính là thiếp mời của … ma tu kia.”

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi:

“Ở nơi nào?”

Tăng Tử Lương run sợ trong lòng:

“Vọng Tẫn Tinh Hải.”

Đây cũng chính là ranh giới giữa chính đạo với ma tu, đi qua Tinh Hải là Thiên Đạo, vượt qua Vọng Tẫn là Tâm Vực.

Thẩm Thanh Huyền lập tức lườm bọn họ:

“Các ngươi nhận thiếp mời này là muốn đi dự tiệc?”

Rốt cục cũng hỏi ra miệng rồi!

Giống như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu chợt rơi xuống, chém vào cổ mình, đau tới mức máu chảy đầm đìa!

Nhưng việc đã đến nước này, Tăng Tử Lương chỉ có thể bẩm báo chi tiết.

Song hắn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Trạm đã đoạt trước một bước:

“Bọn họ đều định đi.”

Cuối cùng cũng có thể cáo trạng, chưởng môn đại nhân đã gần nghìn tuổi, nói năng thận trọng, ngay thẳng nghiêm nghị trong mắt đồ tôn, đồ đồ tôn giờ đây hệt như đứa trẻ bảy tuổi.

Mặc dù trong mắt Thẩm Thanh Huyền, đám đại năng đương thời này không khác gì so với trẻ con.

Diệp Trạm hớn hở muốn tiếp tục “tố cáo mách lẻo”, đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền đột nhiên mở miệng:

“Đều đi cả?”

“Ta …” Diệp Trạm đang muốn thể hiện lòng son dạ sắt, tỏ rõ bản thân đánh chết cũng không đi, Thẩm Thanh Huyền đã chầm chậm nói ra câu tiếp theo, “Nếu tất cả đều đi, ta đây cũng đi vậy.”

Tăng Tử Lương ngẩng phắt đầu: “!”

Diệp Trạm thiếu chút nữa tắt thở!

Sao lại là tình huống này?

Sáu người bồn chồn trong lòng, không nghiền ngẫm nổi lời thâm sâu này của tôn chủ đại nhân.

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi:

“Thời gian định khi nào?”

Tăng Tử Lương kính cẩn trả lời:

“Bảy ngày sau ạ.”

Thẩm Thanh Huyền hài lòng nói:

“Được, vậy tất cả về chuẩn bị trước đi.”

Bảy ngày đối với người giới tu chân quá gấp rút, gần bằng mấy canh giờ so với phàm nhân. Đám đồ tôn này đều là nhân vật cấp đại lão, nhất định phải định ra nên dẫn ai đi, làm sao đi cùng, rồi tới vấn đề nội bộ cho đi cửa sau, nên giao thác cho ai … Cho nên phải chuẩn bị thật tốt.

Đám người Tăng Tử Lương rời Vạn Tú Sơn còn chưa kịp lấy lại sức.

“Chuẩn bị?” Trịnh Tình thì thầm một câu, “Chuẩn bị như thế nào?”

Hắn nhẹ giọng một câu lại thức tỉnh năm người kia.

Màu mắt Tăng Tử Lương tối đi, mồ hôi lạnh giữa trán lại rơi lộp bộp; Diệp Trạm lại sáng mắt lên, nắm tay siết chặt, nghiễm nhiên đã hết sức kích động.

Giờ khắc này, sáu người đều tự cho là hiểu rõ suy nghĩ của tôn chủ đại nhân!

Diệp Trạm kích động nói:

“Khiến tên ma tu kia có đi không về!”

Từ trước tới nay Tăng Tử Lương đều rất thận trọng, hắn nhắm mắt nói:

“Đã là ý tôn chủ, chúng ta cũng chỉ biết chuẩn bị cho tốt.”

Khó trách nghe họ đi dự tiệc mà tôn chủ đại nhân không tức giận, cũng khó trách tôn chủ đại nhân lại hỏi Cố Kiến Thâm có đến không.

Bảy ngày sau, Vọng Tẫn Tinh Hải nhất định sẽ diễn ra một cuộc ác chiến.

Chẳng qua có Liên Hoa Tôn Chủ ở đây, phe Thiên Đạo chẳng có gì phải sợ, Cố Cửu Uyên kia có cuồng vọng cỡ nào cũng đừng mong giành được nửa phần tốt dưới tay tôn chủ.

Người đứng đầu Thiên Đạo.

Người đứng đầu Tâm Vực.

Một lần luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải, e rằng sẽ quyết định được ai là kẻ đứng đầu thiên hạ!

“Cáo từ.” Tăng Tử Lương ôm quyền, nói lời từ biệt với năm người kia, năm người kia cũng thần sắc vội vàng, nóng lòng chạy về môn phái mình.

Bảy ngày … thật sự trôi qua rất nhanh.

Tuy hai vị này khai chiến, bọn họ đều chỉ có thể vây xem, nhưng chỉ cần đứng ở hiện trường cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng! Chưa nhắc tới chuyện không thực tế như cần họ ra tay tương trợ, việc họ cần làm chính là dùng hết toàn lực bảo vệ bản thân và đám đệ tử của mình, đừng để họ bị ảnh hưởng quét đi đời nhà ma!

Thời gian thật sự quá ít!

Vô Phương Tông, Tăng Tử Lương triệu tập bốn đại trưởng lão, mở mật khố trong tông, lấy thần khí thiên cổ —— Vô Phương Kiếm!

Thiên Hạc môn, Trịnh Tình đi vào băng cốc vạn năm, đánh thức thần thú trấn phái đang ngủ say!

Tẩm Nguyệt Tông, Mộc Dung ăn vô số đan dược, bế quan xông thẳng vào tầng bí pháp cuối cùng, thề trong khoảng thời gian cực ngắn phải đột phá bình cảnh!

Tượng Tinh Môn …

Phàn Hải Các …

Tử Ngọ Quan …

Trong nhất thời, sáu môn phái lớn giới tu chân đồng loạt biến động, sôi nổi lấy ra pháp bảo giữ nhà, chính vì muốn sống sót trong trận chiến ác liệt nhất từ xưa tới nay.

Chớ trách đám chưởng môn nghĩ nhiều, dù sao so với chân tướng, thứ họ phỏng đoán thật sự không thể bình thường hơn, bình thường gần như còn hơn cả chữ “bình thường”!

Trên Vạn Tú Sơn, trong sương mù lượn lờ, một đóa đào nhỏ nhờ hút đầy linh khí mà mở linh trí, nó bung xòe cánh hoa, thân thể non mềm thoát khỏi nhành cây, bay vào giữa không trung.

Càn Thính Điện là nơi tập hợp những thành tựu thanh nhã, dù là bậc thang bằng ngọc lạnh, hay lầu các ngói xanh đều có thể toát ra sự tao nhã thoát tục. Nó không tráng lệ, không hoa mỹ, nhưng lại làm lòng người bình thản đến lạ, làm việc theo quy củ.

Tiểu Linh Hoa này tính tình vốn nghịch ngợm, nhưng lúc này trở nên câu nệ hơn nhiều, nó đi theo linh khí, giữa mảng lớn Dạ U Lan nhìn thấy thân ảnh khiến người nhớ thương.

Chỉ là một góc mặt cũng đủ làm Tiểu Linh Hoa giác ngộ đại đạo.

Một trận gió mát thổi qua, Linh Hoa hóa thành tiểu đồng, quỳ gối giữa bụi hoa, giọng nói ngọt ngào ngập tràn thành kính và kính ngưỡng:

“Đại nhân.”

Thẩm Thanh Huyền hời hợt nhìn sang, nhân tiện nói:

“Sau này lấy tên là Túc Vũ đi.”

Tiểu đồng lộ sắc mặt vui mừng, dập đầu nói:

“Tạ đại nhân ban tên!”

Vạn Tú Sơn là nơi duy nhất có linh khí thuần chất, Thẩm Thanh Huyền còn là thân thể vạn linh, cho nên thường xuyên có linh vật vừa khai trí tìm tới giác ngộ đại đạo.

Thẩm Thanh Huyền thấy nó là Đào hoa tinh, liền đặt cho nó tên này, lấy từ câu “Đào hồng còn ngậm mưa đêm”(*).

(*) Trích từ bài thơ Điền viên lạc kỳ 6 của Vương Duy, câu Hán Việt là: Đào hồng phục ngậm túc vũ.

Túc Vũ muốn tiến lên hầu hạ, Thẩm Thanh Huyền lại khoát tay bảo:

“Đi nghỉ ngơi đi.”

Túc Vũ lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng chỉ có thể lui ra ngoài.

Nó vừa mới ngộ đạo, Thẩm Thanh Huyền thương hại nó, sợ nó bỏ lỡ thời gian chuyên tâm mài giũa.

Đương nhiên … Thẩm Thanh Huyền cũng đang có việc.

Tiểu hoa đào rời đi, Thẩm Thanh Huyền lần thứ hai chú ý tới ngọc giản bỏ trong tay.

Lúc nhìn thấy câu “Đầu tiên, gặp mặt Cố Kiến Thâm”, suy nghĩ Thẩm Thanh Huyền không khác lắm so với đám đồ tôn mình, y cho rằng muốn phục hồi thang trời cần phải trừ ma vệ đạo.

Hắn và Cố Cửu Uyên xem như quen biết đã lâu, khi còn nhỏ từng làm đồng môn qua một đoạn thời gian ngắn ngủi.

Chẳng qua khi đó Thẩm Thanh Huyền đã có chút thành tựu, tu hành bên ngoài, Cố Cửu Uyên ở Vạn Tú Sơn hai năm liền bặt vô âm tín.

Thẩm Thanh Huyền vẫn còn nhớ rất rõ, vì sư phụ y từng cảm khái rằng:

“Trời giáng người ấy, tiếc rằng tính cách phản nghịch.”

Khi ấy Thẩm Thanh Huyền không để tâm, mãi đến khi sư phụ phi thăng, Tâm Vực một đêm lớn mạnh khôn cùng, y mới nhận ra thâm ý của lời này.

Cố Cửu Uyên có thiên tư đáng tự hào, nhưng lại mang một thân bất trung.

Vạn Tú Sơn thuận theo lẽ trời, hắn hết lần này tới lần khác đầy bụng chất vấn, tùy tâm sở dục.

Đạo tâm khác nhau, khó mà thành công, vốn tưởng rằng hắn sẽ cứ thế ngã xuống, không ngờ lại mở ra con đường khác, hào quang rực rỡ sâu trong Tâm Vực.

Về sau Thẩm Thanh Huyền không còn gặp hắn nữa, chẳng qua cái tên này luôn khắc mãi trong lòng.

Chẳng lẽ … Thiên Đạo muốn y tự tay đâm nghịch tử?

Nghĩ thế, trên ngọc giản lại hiện một hàng chữ:

“Thứ hai, cùng uống rượu say với Cố Kiến Thâm.”

Thẩm Thanh Huyền trầm ngâm một lúc: Thừa dịp hắn say đoạt mạng hắn ư?

Chỉ chốc lát sau, trên ngọc giản lại bắn thêm hàng chữ:

“Thứ ba, cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải.”

Thẩm Thanh Huyền: Dìm hắn vào Tinh Hải? Cũng là một kết quả tốt đấy chứ.

Ngọc giản hết nhịn nổi, lại xổ ra thêm một hàng:

“Thứ tư, không được nổi sát tâm với Cố Kiến Thâm.”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Ngọc giản đột nhiên quăng nhiều chữ như thế, dường như mệt lắm rồi, ánh sáng vẫn luôn lấp lánh trước đó đã biến mất.

Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ: Không phải sát tâm, là quy y.

Lần này ngọc giản không xổ chữ nữa, xem ra “mệt” thật sự.

Vậy là đủ rồi, Thẩm Thanh Huyền đã chiếm được thứ mình muốn.

Xem ra chỉ cần ánh sáng không hiện, nó sẽ không có cách dòm ngó suy nghĩ của mình.

Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giản, khóe miệng mỉm cười.

Cũng là một vật thú vị đấy chứ, có bản lĩnh đi vào biển ý thức của y.

Phục hồi thang trời?

Cứ thử trước xem đã.

Bảy ngày trôi nhanh trong chớp mắt, nhóm đồ tôn, đồ đồ tôn chờ đợi xuất phát, rành rành là sức chiến đấu mạnh nhất Thiên Đạo!

Đi vào Tinh Hải, trong nắng sớm lấp lánh, tất cả mọi người đều khom mình hành lễ.

Thẩm Thanh Huyền vẫn ăn mặc đơn giản, thanh tịnh, mộc mạc, lại phủ lên Tinh Hải ánh sáng tối cao.

Không ai dám quan sát dung mạo Liên Hoa Tôn Chủ, cũng không cần dò xét, trước mặt lực lượng chí cao vô thượng, mọi thứ đều là vô căn cứ.

Tinh Hải là màu xanh thẫm, Vọng Tẫn là màu đen đặc.

Xanh thẫm bên đây là một vòng trắng nhạt tỏa ra hào quang rực rỡ nhất.

Mà đen đậm bên kia là một vòng đỏ sẫm trở thành sự tồn tại bá đạo nhất.