Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 54




Thẩm Thanh Huyền ôm chầm hắn, thở dài nói: “Bệ hạ, kiếp này thần nhất định không xa không rời người.”

Không xa không rời.

Cố Kiến Thâm dựa vào bả vai y, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hắn làm ra dáng vẻ này chủ yếu để Thẩm Thanh Huyền buông lỏng cảnh giác, khiến y triệt để cảm nhận được hắn tin tưởng y, còn tin y hơn cả Tôn thị.

Thế thì dã tâm Tần Thanh sẽ càng bành trướng.

Thế mà y lại bảo, kiếp này y sẽ không xa không rời hắn.

Quả là bốn chữ tựa như mộng ảo.

Không rời —— không xa rời.

Không bỏ —— không vứt bỏ.

Huyết mạch chí thân của hắn toàn bộ đều rời xa hắn, vứt bỏ hắn, cõi đời này sao có thể có người không rời không bỏ hắn.

Không đúng … Trên đời này tại sao lại có bốn chữ này? Không chân thực.

Song hắn thấy vui lắm, nghe y nói thế, hắn thực sự rất vui.

Bất kể ra sao, Tần Thanh quả thật tốt hơn Tôn thị và Vệ Tấn nhiều, mặc dù đều đang lợi dụng hắn, nhưng ít nhất Tần Thanh còn phủ mật đường bên ngoài độc dược, cho hắn nếm trải được mùi vị ngọt ngào.

Cố Kiến Thâm cong môi, trong mắt có thêm một tia thật lòng chân tình, hắn khẽ giọng nói: “Cám ơn ngươi.”

Giả cũng không sao, đây là cái ôm ấm áp nhất mà kiếp này hắn nhận được.

Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn: “Bệ hạ yên tâm, những thứ người mất đi, thần sẽ tìm về từng cái cho người.”

Quan tâm của người nhà, y sẽ cho hắn; hoàng tọa huy hoàng, y sẽ giúp hắn ngồi vững; toàn bộ thiên hạ; y sẽ bảo vệ vì hắn.

Lời thề này, Thẩm Thanh Huyền sẽ dùng một đời để thực hiện.

Cố Kiến Thâm cười mà chẳng ừ hử gì, song tâm tình lúc này phải nói sung sướng cực kỳ.

Tựa như đứng trong vực sâu ngước nhìn một tia sáng, tuy rất có khả năng đó là ánh sáng phản xạ từ lưỡi đao sắc bén nào đó, nhưng nó mỹ lệ và rực rỡ vô hạn, làm người ta lòng say thần mê.

Xử lý xong vết thương, Cố Kiến Thâm lại muốn chép kinh Phật.

Sao Thẩm Thanh Huyền có thể để hắn tiếp tục khổ cực? Y bảo: “Bệ hạ để đó đi, giao cho ta là được.”

Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Ta luôn cảm thấy lừa gạt mẫu hậu như thế, trong lòng không sao đành.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Người làm mẹ đều luôn hy vọng con mình có thể khỏe mạnh trưởng thành. Thái hậu nghiêm khắc, nhưng lòng vẫn còn đó, mặc dù Bệ hạ lấy hiếu làm gốc, song cũng không thể cứng nhắc. Biết rõ chép kinh vô ích, lại còn kiên trì thế này, chẳng khác gì đang chỉ dẫn thái hậu phạm sai lầm.”

Cố Kiến Thâm dừng lại.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Thái hậu cao quý, người bình thường không được nói chen vào, nhưng Bệ hạ không nhất thiết đâm lao phải theo lao, mà nên dùng chút thủ đoạn uyển chuyển tránh cái sai mới là lẽ phải.”

Y nói thế, Cố Kiến Thâm tất nhiên đáp: “Quốc sư nói phải.”

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Hôm nay tay Bệ hạ bị thương, việc học của chúng ta vẫn nên tạm ngừng đi.”

Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Ta không sao.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ, mọi việc nên tiến dần theo trình tự, không thể nóng vội.”

Cố Kiến Thâm nhíu chặt mày, hắn muốn học, thực sự rất muốn học.

Thẩm Thanh Huyền hiếm khi thấy hắn lộ ra dáng dấp tùy hứng, thành ra không khỏi mềm giọng: “Bệ hạ nên dưỡng thương cho tốt, đợi đến mai, thần sẽ mang thêm nhiều quyển sách cho người.”

Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, gật đầu nói: “Quốc sư, một lời đã định.”

Thẩm Thanh Huyền dịu giọng đáp: “Một lời đã định.”

Tuy không học đạo pháp, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn không đi, y ở phàm thế ba mươi năm là người có tài danh, không chỉ một bút kinh diễm thế nhân, mà họa bút vung lên, lại tái hiện được cả một giang sơn.

Thẩm Thanh Huyền có lòng bồi dưỡng khí phách ý chí Cố Kiến Thâm, cho nên cầm bút lên, vì hắn mà vẽ một bức tranh sơn thủy.

Vẩy mực lên giấy, ý vị sẵn có, trong tranh có núi sông rừng, trong ngực có vạn nghìn gò khe!

Nơi đầu bút lông y lướt qua, rung động đến tận tâm can!

Cố Kiến Thâm ngắm tới mức sững sờ, hắn chưa từng gặp cảnh sắc nghệ thuật thế này?

Mây mù trôi nổi, núi non trùng điệp, ngắm nhìn non sông, lòng dạ sáng tỏ thông suốt, như thể những đăm chiêu nghĩ suy trước kia đều là ruội nhăng bu quanh, quấy quá không sao tả xiết!

Thẩm Thanh Huyền thu bút, thấy hài đồng bên cạnh lộ vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi hỏi hắn: “Bệ hạ thích không?”

Cố Kiến Thâm nhìn y, nửa ngày mới thốt một câu: “Quốc sư đại tài.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Chẳng qua cũng chỉ là chút tài mọn.”

Tầm mắt Cố Kiến Thâm rơi vào núi sông trên đó, bỗng nhiên nhắm mắt lại, hắn nói: “Nếu có cơ hội, trẫm nhất định mời quốc sư xem giang sơn còn xinh đẹp hơn.”

Thực ra bọn họ đã cùng nhau ngắm không biết bao nhiêu lần, đương nhiên Cố Kiến Thâm đều quên mất, Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy thần cảm tạ Bệ hạ trước.”

Ngày hôm nay trôi qua cực nhanh, thấy sắc trời nhá nhem tối, Thẩm Thanh Huyền không thể không đi.

Mắt Cố Kiến Thâm tức thì lộ ra vẻ không nỡ.

Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn nói: “Bệ hạ, ngày mai gặp lại.”

Cố Kiến Thâm gật đầu, sau khi đáp xong bỗng nhiên lại nói: “Đêm nay quốc sư có đến không?”

Chép kinh Phật xong, tất nhiên Thẩm Thanh Huyền phải tới một chuyến, y đáp: “Sẽ đến.”

Cố Kiến Thâm lại hỏi y: “Khi nào?”

Thẩm Thanh Huyền báo thời gian.

Cố Kiến Thâm hơi chần chờ, sau cùng vẫn nói: “Nếu quốc sư tới, có thể đến thăm trẫm chút không?”

Thẩm Thanh Huyền không sao hiểu được, y nói: “Đã trễ như thế, sẽ quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi.”

Cố Kiến Thâm hiếm thấy cố chấp nói: “Có trễ cỡ nào cũng không sao, xin hãy tới thăm ta.”

Ngay cả chữ xin hắn cũng đã dùng, Thẩm Thanh Huyền không tiện từ chối nữa.

Đêm đó, Thẩm Thanh Huyền đạp trăng lẻn vào cung, trước tiên y đặt kinh Phật vào chỗ, sau đó mới tới tẩm cung Cố Kiến Thâm.

Y nhẹ nhàng tiến vào, nhìn thấy tiểu hoàng đế đang nằm nghiêng trên long tháp.

Muộn vậy rồi, quả nhiên hắn đã ngủ …

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu bật cười, toan rời đi.

Cố Kiến Thâm bất thình lình quay đầu, đôi mắt đen láy chuẩn xác khóa chặt y: “Quốc sư?” Trong giọng nói lanh lảnh làm gì có chút buồn ngủ nào?

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra: “Bệ hạ vẫn chưa ngủ sao?” Y vừa nghĩ lại hỏi, “Đang đặc biệt chờ ta ư?”

Cố Kiến Thâm nói: “Chỉ là ngủ không được.”

Thẩm Thanh Huyền nghi ngờ hỏi: “Có tâm sự sao?”

Cố Kiến Thâm đứng dậy, thân ảnh nhỏ gầy càng lộ vẻ cô độc trong đêm tối: “Không có.”

Thẩm Thanh Huyền đến gần hắn nói: “Vậy sao lại ngủ không được?”

Cố Kiến Thâm nhẹ giọng đáp: “Rất tối.”

Thẩm Thanh Huyền bật cười, trong lòng thì nghĩ: Suy cho cùng vẫn là trẻ con, vẫn biết sợ tối.

Y dịu giọng hỏi hắn: “Cần thần đốt đèn không?”

“Không cần.” Cố Kiến Thâm lại nói, “Quốc sư, ngươi có thể ở bên cạnh trẫm không?”

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên đồng ý.

Cố Kiến Thâm vỗ vỗ bên cạnh: “Nếu không so đo, quốc sư có thể ngủ cạnh ta không?”

Thẩm Thanh Huyền sững sờ, chưa kịp phản ứng lại.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Bên cạnh có người, thiết nghĩ có thể ngủ ngon hơn.”

Thẩm Thanh Huyền đi tới, ngồi bên mép giường bảo: “Bệ hạ ngủ đi, thần ở đây.”

Cố Kiến Thâm nhìn y, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hắn nói: “Trẫm ngủ, ngươi cũng đừng đi.”

Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn đang làm nũng, song vẫn thấy đau lòng: “Được.”

Cố Kiến Thâm nằm trên giường, cuốn chăn, giương mắt nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền thương hắn còn nhỏ, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Ngủ đi.”

Cố Kiến Thâm nhìn một lúc, mắt nhắm lại, ngủ một giấc bình yên chưa từng có.

Tần Thanh sẽ không giết hắn, ít nhất là những năm này, y sẽ không giết hắn.

Thật tốt …

Trong màn đêm đen kịt vắng lặng, có người ở bên cạnh, thật tốt.

Thẩm Thanh Huyền vốn tưởng mình trông người này ngủ một đêm là đủ rồi, ai mà ngờ vừa trông liền trông ròng rã suốt năm năm.