Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 6




Cảnh tượng luận đạo trên đại điện vô cùng hoành tráng!

Nếu là trong mắt tu sĩ bình thường, e rằng đã sợ tới mức chân mềm trợn mắt há mồm.

Dù sao cũng là cuộc chiến giữa sáu phái Thiên Đạo và đại tướng Tâm Vực, quy mô có thể so với chiến tranh thế giới.

Nhất là chưởng môn sáu phái đã nai nịt gọn gàng chờ chiến: thần binh lợi khí, linh thú dị bảo … từng món móc ra trông hết sức kinh người.

Tâm Vực vừa thấy: Giỏi, quả nhiên các người tới để đánh nhau, vốn liếng gì cũng mang theo!

Thiên Đạo lại nghĩ: Tôn chủ nhà ta chịu ủy khuất, hiện tại phải đòi lại gấp trăm ngàn lần trên người bọn mi!

Phút chốc, hai bên đã đánh nhau túi bụi, đều là tư thái lửa giận hừng hực, liều mạng muốn chém chết đối phương.

Trông cứ như đang đùa, chứ nói thật loại chiến tranh kiểu này, nguyên nhân gây ra đều hết sức vớ vẩn.

Đang lúc náo nhiệt thì …

Ầm một tiếng!

Đại điện bỗng nhiên tan thành mây khói!

Mọi người đều ngừng lại, cứ như bị đứng hình, mặc kệ một khắc trước đó như thế nào, dù sao lúc này đây chẳng một ai động đậy.

Bọn họ đồng loạt quay đầu, thấy hai người đang đứng ngoài đại điện.

Áo trắng như tuyết, đỏ thẫm chiếu trời, hai người đứng ở kia, chứng minh cho sự lớn mạnh cực hạn.

“Ầm ĩ cái gì?” Giọng Thẩm Thanh Huyền rất nhẹ nhưng vang vọng trong tim tất cả người Thiên Đạo.

“Không tưởng tượng nổi.” Giọng nói trầm thấp của Cố Kiến Thâm bao phủ trong đầu mọi người Tâm Vực.

Giáo huấn môn đồ xong, hai vị lão đại nhìn nhau, trăm miệng một lời:

“Chê cười rồi.”

Thiên Đạo cùng Tâm Vực: “!!!”

Thẩm Thanh Huyền vung tay, đại điện vừa bị Cố Kiến Thâm hủy diệt lập tức khôi phục nguyên trạng, ngay cả người bị đánh cho rách rưới thụ thương cũng đều phục hồi như lúc ban đầu, hoàn mỹ như trước đó chưa xảy ra chuyện gì.

Mắt đỏ Cố Kiến Thâm dần tối đi:

“Pháp thuật của Tôn chủ thật tuyệt diệu.”

Thẩm Thanh Huyền khiêm tốn đáp:

“Chút tài mọn thôi.”

Chỉ là “chút” mà có thể khôi phục hơn mười tòa thành trì như lúc ban đầu, hiện giờ chẳng qua chỉ phục hồi một cái đại điện, thật đúng là “chút tài mọn”.

Cố Kiến Thâm búng tay một cái, người người bị cố định có thể hoạt động trở lại.

Hai người họ vừa đến, đám đệ tử (thuộc hạ) đều trở nên thành thật.

Bọn họ cũng không phải thực sự thành thật, mà là bị dọa sợ, từng người sợ tới mức trái tim run rẩy.

Tuy cả ngày mắng Thẩm Bạch Liên, nhưng phải thừa nhận Thẩm Bạch Liên này … rất con mẹ nó mạnh, thuật hồi phục này nhìn vào liền biết, hoàn toàn không giống thuật pháp bình thường nên có.

Đám người Thiên Đạo cũng âm thầm âu sầu, Tôn chủ nhà mình mạnh cỡ nào họ đều rõ trong lòng, nhưng thuật định thân của Ma đế này Tôn chủ lại không thể cởi bỏ …

Thế gian này vậy mà có thuật Tôn chủ không giải được! Vì sùng bái mù quáng Thẩm Thanh Huyền cũng khiến họ cảm nhận được sự mạnh mẽ và đáng sợ của Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền vẫn còn băn khoăn chuyện cùng đi dạo, thu phụ đám đồ tôn, đồ đồ tôn xong liền nhìn về phía Cố Kiến Thâm:

“Vừa nhớ ra Tinh Hải còn một chỗ rất đẹp, có thể lại mời Bệ hạ cùng đi không?”

Cố Kiến Thâm tương đối phối hợp.

Hai người cùng nhau rời đi, quần chúng ăn dưa trong quán nghệch mặt ra.

Tình huống gì kia? Sao lại thế này? Có ai giải thích chút được không!

Tăng Tử Lương thâm trầm truyền âm:

“Đuổi theo! Tôn chủ đang muốn mượn cơ hội tự tay đâm cuồng đồ!”

Mượn cùng dạo để lừa người tới Tinh Hải, lập tức có cả tá cơ hội phân thắng bại!

Kẻ thông minh của Tâm Vực – Loạn Ưng cũng truyền âm:

“Không hay rồi! Thẩm Bạch Liên nhất định có âm mưu, chúng ta mau đuổi theo!”

Thế là một đám nát rượu u ám thích não bổ đuổi sát theo sau.

Thật ra không bằng để họ say cho rồi, vì sau khi ra ngoài, ngoài bị chói mù mắt ra thì không có chuyện gì để làm.

Lần này cùng dạo Tinh Hải, Thẩm Thanh Huyền vô cùng có thành ý, y thi triển một quyết, tiếng chim hót truyền đến từ chân trời, một con hạc trắng to lớn che khuất mặt trời chậm rãi đáp xuống đất.

Cánh chim trắng bừng tỉnh vào đông tuyết đầu mùa, nắng gắt rơi xuống, dấy lên sắc tuyết gợn sóng.

Các đệ tử một đường chạy như điên đều trợn tròn mắt.

Đây là tiên giá(*) của Tôn chủ!

(*) tiên giá: thú kéo tiên

Tên ma tu ti tiện kia sao có thể cưỡi thú kéo của Tôn chủ!

Đám Diệp Trạm lại đau lòng suýt hít thở không thông.

Mà màn khiến người càng thêm ngạt thở còn ở phía sau …

Thẩm Thanh Huyền vậy mà vươn tay về phía Cố Kiến Thâm:

“Bệ hạ, nào.”

Ống tay áo trắng tuyết, ngón tay thon dài, mỗi ngón tay đều như ôn nhuyễn mỹ ngọc.

Cố Kiến Thâm ngắm một lúc mới cầm tay y, còn mảnh và nhẵn hơn so với tưởng tượng, nhiệt độ thấm lạnh không hiểu sao khiến lòng ngực nóng lên.

Thẩm Thanh Huyền …

Người đứng đầu Thiên Đạo, là người đẹp nhất.

Mắt Cố Kiến Thâm co lại, che giấu ánh đỏ chợt lóe nơi đáy mắt.

Thẩm Thanh Huyền mang Cố Kiến Thâm lên hạc tiên.

Thật ra y cố tình nắm tay Cố Kiến Thâm, chủ yếu nghiệm chứng một việc.

Cẩn thận ngẫm lại, dạo Tinh Hải và dạo Vọng Tẫn khác nhau không chỉ là dạo biển.

Khi dạo Vọng Tẫn Cố Kiến Thâm từng nắm cổ tay y, vì mang y lên kim long.

Vì phòng ngừa sơ suất, Thẩm Thanh Huyền cũng cầm tay Cố Kiến Thâm …

Thật sự bị y đoán trúng, còn chưa dạo khắp Tinh Hải, dòng chữ “Thứ ba, cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải.” đã biến thành màu xám nhạt.

Hoàn thành rồi!

Xem ra điều kiện không phải là đi dạo toàn bộ, mà là nắm tay.

Hừ, ngọc giản rác rưởi.

Ngọc giản tủi thân quá chừng, nhưng nói không nên lời.

Tuy đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã mời người lên thú cưỡi, không dạo Tinh Hải thì không được tốt lắm …

Vì thế Thẩm Thanh Huyền đơn giản tiếp đãi Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm giỏi nói chuyện, hai người không rơi vào tình cảnh tẻ nhạt, vừa nói vừa cười đi hết một vòng, sau khi về có thể thu được một đống cằm rớt đất.

Chư nhân Thiên Đạo: Không, không đánh nhau hả?

Chư nhân Tâm Vực: Không, không gài bẫy ư?

Thiên Đạo & Tâm Vực: Thật sự cùng dạo Tinh Hải sao? Còn … còn nắm tay nữa?

Không … không phải sự thật … nhất định là bọn họ vẫn còn say trong giấc mộng hoàng lương!

Lần luận đạo này cứ thế chấm dứt viên mãn, mọi người đều bình tĩnh ra về.

Thẩm Thanh Huyền vô cùng hài lòng, bốn nhiệm vụ đã hoàn thành hai, thang trời có thêm hai viên gạch, tuy cách lúc hoàn thành vẫn còn một đoạn đường rất dài, nhưng chỉ cần có hi vọng thì không phải gấp.

Thứ như tính nhẫn nại, người sống lâu đều phải có.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hàng chữ thứ tư.

Cái này thật ra làm rất dễ, chỉ cần y thu lại sát tâm với Cố Kiến Thâm, thế là hoàn thành, thang trời lại thêm được một viên gạch.

Chẳng qua y thu không được, mà còn rất nghiêm túc muốn giết hắn.

Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn.

Những việc Ma đế Tâm Vực này đã làm, chết mấy trăm lần cũng còn ngại ít.

Có điều thật đáng tiếc … ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa.

Nghĩ xong Thẩm Thanh Huyền cũng bình thường trở lại, Cố Kiến Thâm chết rồi, vậy con kim long kia có thể đổi chủ.

Loài rồng có ánh vàng rực rỡ như thế, y lén nuôi cũng được.

Y vừa quyết định xong, lại phát hiện ngọc giản đang “run lẩy bẩy”.

Nói run lẩy bẩy cũng chỉ là ví von, chẳng qua ánh sáng dao động trông như một con trùng nhỏ đáng thương nhìn thấy mãnh thú.

Thẩm Thanh Huyền ngoài mặt thì thuần khiết thánh thiện, trong lòng lại là một cảnh tượng khác: quả nhiên vẫn phải tốn chút công phu vào vụ cùng uống rượu say rồi.

Chẳng hạn như chuốc say hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị …

Ngọc giản lại chớp tắt nhanh hơn, chốc sau bắn một loạt mấy dòng chữ.

“Thứ năm, tán thưởng đôi mắt Cố Kiến Thâm.”

“Bổ sung: không được ít hơn ba câu.”

“Thứ sáu, hỏi xin kim long từ Cố Kiến Thâm.”

“Bổ sung: có thể làm tài sản chung.”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Ánh sáng ngọc giản càng lúc càng nhạt, trước khi sắp tắt lại nhảy ra một hàng chữ:

“Thứ bảy, trong vòng năm ngày tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc.”