[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 102




Lộ Vô Quy chợt nhớ tới một vấn đề, nói: "Ông nội cháu sau khi chết không hồi hồn, có phải là ông ấy đi tới chùa quỷ không?"

Ưng âm dương liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Chuyện của chùa Bảo An, cháu ắt phải biết rõ nhất mới đúng..."

Lộ Vô Quy cảm thấy chuyện liên quan tới chùa Bảo An, ông Du với Ưng âm dương đều biết nhiều hơn nàng.

Du Thanh Vi hỏi Ưng âm dương cùng ba vị Quỷ Đạo có ý kiến gì đối với chuyện âm táng không.

Quỷ Tam hỏi: "Tiểu nha đầu, lần trước chùa Bảo An âm táng là táng thế nào?"

Lộ Vô Quy mặt mũi mờ mịt lắc đầu.

Ưng âm dương "Khụ" một tiếng, nói: "Đừng hỏi nó, lần trước âm táng ít nhất là chuyện hơn năm mươi năm trước." Ông hỏi: "Nhị Nha, ông cháu chưa từng nói với cháu chuyện liên quan đến âm táng?"

Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: "Không có ấn tượng, không nhớ rõ."

Quỷ Nhị hỏi: "Thủ pháp âm táng của chùa Bảo An đã thất truyền?"

Du Thanh Vi nói: "Nghe ông nội tôi nói tất cả điển tịch của chùa Bảo An đều bị xem như phong kiến mê tín đã bị đốt sạch trong trận đại hỏa lúc Phá tứ cựu rồi. Còn những lời truyền thụ qua các đời chủ chùa kia..." cô nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu muộn ngốc hình như cũng không có chính thức bái nhập đạo chính thống của chùa Bảo An, Hứa gia gia hẳn là sẽ không nói cho em ấy biết những lời truyền thụ qua các đời chủ chùa."

Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rồi cùng nhau nhìn về phía Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi xoa xoa cái trán, nói thật: "Ông nội tôi chỉ từng nói muốn chôn vào chùa quỷ trên đường âm ở bên dưới chùa Bảo An, còn cụ thể phải làm thế nào để chôn, đường đi chùa quỷ, trên đường sẽ gặp phải cái gì ông ấy hoàn toàn không biết. Hiện nay điều duy nhất tôi có thể xác nhận chính là đường âm dưới chùa Bảo An phải nguy hiểm hơn hồi trước chúng ta đi thôn quỷ gấp mười, gấp trăm lần. Tôi không biết chúng ta có thể chôn cha và ông tôi vào chùa quỷ hay không, nhưng đây là giáo phó của trưởng bối trước khi qua đời, tôi muốn gắng sức thử một lần." Cô dừng một chút, nhìn về phía mọi người có mặt tại đây, từng chữ từng câu vô cùng thận trọng mà nói rằng: "Việc này liên quan đến sinh tử, tôi không hi vọng có người vì chuyện này mà đánh đổi mạng sống, nếu có tính khả thi, phải cố gắng đi làm, nhưng nếu như cần trả cái giá bằng cả mạng sống..." Câu nói kế tiếp cô nuốt trở vào, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.

Tiểu Đường, Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ đều không lên tiếng. Năng lực của bọn họ có hạn, âm táng có thể bảo đảm an nguy của mọi người hay không không phải điều mà họ có thể phán đoán được.

Quỷ Nhất nói: "Chỗ này không quen."

Quỷ Nhị nói: "Phải dò đường mới có thể nhận định."

Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy đang ngẩn người ra, hô: "Tiểu muộn ngốc, tự nhiên đờ ra làm gì? Ý của em thế nào?"

Lộ Vô Quy nói: "Em cảm thấy chị muốn chôn ông Du và cha chị vào chùa quỷ, nhưng lại không muốn chúng ta có chuyện. Dường như chị rất khó xử lại rất khó chịu."

Du Thanh Vi "Ể" một tiếng, nói: "Vậy em cảm thấy chúng ta có thể chôn họ vào chùa quỷ được không?"

Lộ Vô Quy nói: "Em chưa nghĩ ra." Nàng nói: "Em cảm thấy em đã quên rất nhiều chuyện." Nàng chỉ vào cái giếng trong sân, nói: "Trong đầu em có rất nhiều ký ức đi âm từ chiếc giếng này, thế nhưng, nó rất lộn xộn, em không thể xâu chuỗi lại được. Em không phân rõ những chuyện nào là ở trước, những chuyện nào là ở sau, em nhớ nơi xảy ra những chuyện đó, thế nhưng em không biết đường đi như thế nào." Những ấn tượng mơ hồ trong đầu nàng làm cho trong lồng ngực nàng tràn ngập cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời. Một khoảng tối mịt mù, một ngôi đạo quán đứng sừng sững ở trong màn sương, trước đạo quán có một cây liễu quỷ già từng bị lửa thiêu...

Nàng luôn cảm thấy mình làm mất cái gì ở đường âm. Trước đây nàng tìm miết, nhưng nàng không biết nàng đang tìm cái gì. Sau đó, Du Thanh Vi nói với nàng là nàng đang tìm hồn mà nàng làm mất. Lần trước đi âm tìm Du Kính Diệu, lúc nàng tìm thấy Du Kính Diệu liền tìm lại được chút ít hồn bị thất lạc này, nhưng mà lúc Du Thanh Vi vừa nói câu nói đó, những ký ức hỗn độn không mạch lạc trong đầu nàng làm cho nàng rất khó chịu, cảm giác đồ vật mình muốn tìm chẳng hề tìm về. Nàng cảm thấy nàng như một du hồn không gốc rễ, người khác sau khi chết đều có thi thể, nàng sau khi chết hóa thành dòng máu...

Lộ Vô Quy giật cả mình. Đại Bạch trú ngụ một chỗ với nàng bị sét đánh chết rồi còn có thể còn lại một đống hài cốt, cây liễu già bị đốt còn có một đám tro, tại sao nàng chết rồi —— tại sao nàng lại bị mặt trời rọi chết? Tại sao sau khi chết nàng liền hóa thành dòng máu?

Âm tà quỷ vật sẽ bị mặt trời rọi chết, nhưng chúng nó sẽ không hóa thành dòng máu mà chỉ có thể hóa thành khói mỏng tiêu tan.

Thi quái sẽ bị mặt trời rọi chết, nhưng thi quái sau khi chết vẫn sẽ để lại xác chết.

Lộ Vô Quy suy nghĩ xuất thần, tiếng mọi người đứng dậy đánh thức nàng, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, không hiểu vì sao mà họ đều rời đi rồi.

Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy mặt mũi mờ mịt, nói: "Trời tối rồi, đi đánh răng rửa mặt, sau đó nghỉ sớm một chút. Ngày mai trước tiên chúng ta cần phải đi thăm dò sơn hình địa thế cùng với xu hướng phong thuỷ nơi này."

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, chạy đi múc nước rửa mặt mới phát hiện ban nãy mình tắm rửa đã dùng hết sạch nước rồi. Nước trong ấm không biết lúc nào bị uống cạn, trong nhà ngay cạnh một cái giếng vậy mà chậu nước rửa mặt cũng không có.

Nàng suy nghĩ một chút, xách theo hai cái thùng đựng nước lớn chuẩn bị đi đến một chiếc giếng xây ở ngoài đồng cách nơi này khoảng mấy trăm mét để múc nước.

Trước đây, khi người trong thôn trong nhà không xây giếng đều dùng chiếc giếng nước này, về sau mọi nhà đều xây giếng nước dùng máy bơm bơm nước, cái giếng này liền không có ai dùng, nước trong giếng quanh năm đều đầy. Chiếc giếng này là giếng Bát Quái lớn nhất Lộ Vô Quy từng thấy, giếng xây bằng đá xanh, ở giữa miệng giếng một hình bát giác, đường kính có tới sáu thước sáu tấc, thành giếng trang trí đồ án Bát Quái rộng một thước, bệ giếng cao cách mặt đất chừng sáu tấc sáu phân. Nàng không hiểu quẻ lắm, xem không hiểu trên tượng quẻ là cái gì, chỉ biết cái giếng này là cái giếng sạch sẽ nhất trong thôn. Nước giếng cực kỳ trong trẻo, như là trải qua tầng tầng lọc nước, sạch sẽ hơn nhiều so với hệ thống cung cấp nước uống trong thành thị.

Du Thanh Vi nhìn thấy cũng sắp giờ Tý, Lộ Vô Quy còn cầm thùng đựng nước chạy ra bên ngoài nói là đi xách nước, vội vã đi theo.

Lộ Vô Quy đến bên cạnh giếng, ló đầu thoáng nhìn giếng nước trong veo trước sau như một, nhanh nhẹn mà chứa đầy hai thùng nước đang chuẩn bị đi về, liếc thấy Du Thanh Vi đang tò mò đi vòng quanh giếng mà đánh giá Bát Quái trên đất, hỏi: "Làm sao vậy?"

Du Thanh Vi xem xong Bát Quái này, lại nhìn giếng này, rồi nâng mắt nhìn sơn hình địa thế xung quanh cùng với cây cỏ mọc bên cạnh, còn ngồi xổm người xuống bốc một nắm nước uống, khen ngợi: "Cái giếng này thật tốt."

Lộ Vô Quy cười híp mắt nói: "Đúng rồi, nước giếng rất ngọt."

Du Thanh Vi cười cười, nói: "Về thôi." Cái giếng này hẳn là bậc tiền bối của chùa Bảo An cho người trong thôn xây dùng để ăn uống. Giếng xây ở trên thủy mạch, mà còn bố trí Tụ Thủy cục, cho dù là đang vào thời tiết khô hạn cũng có thể bảo đảm trong giếng có nước. Phong thủy thôn Liễu Bình đã hỏng, nước giếng này còn có thể ngọt ngào như thế, hẳn là còn có những bố cục khác. Cô đột nhiên cảm thấy, nói theo một cách nào đó thì chùa Bảo An vẫn luôn che chở thôn này, chùa Bảo An với thôn này cùng một nhịp thở.

Chùa Bảo An chỉ có hai gian phòng ngủ. Ba người Quỷ Đạo không biết đã chui đi đâu từ lâu rồi, cái của Hứa Đạo Công để lại cho ba người Ưng âm dương, Tiểu Đường, anh Kiền, còn Du Thanh Vi, Tả Nhàn, Tả Tiểu Thứ, Lộ Vô Quy ngụ ở phòng của Lộ Vô Quy. Gian phòng hơi chật chội, có điều bởi vì còn phải để lại người gác đêm túc trực bên linh cữu, nên vẫn ngụ được.

Để tránh cho xuất hồn, Lộ Vô Quy đã tập thành thói quen giờ Tý không ngủ, nàng với Du Thanh Vi bèn trông coi giờ Tý và giờ Sửu, sau đó Đường Viễn cùng Tiết Nguyên Kiền thay ca túc trực bên linh cữu.

Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi gần đây vừa mệt vừa bận bịu, để Du Thanh Vi ngủ ở trên ghế nằm, nàng ngồi xếp bằng ở bên cạnh tĩnh tọa canh chừng.

Giờ Tý quá nửa, phương hướng thung lũng hoang thấp thoáng truyền đến tiếng kêu gào của chồn vàng.

Lộ Vô Quy cảnh giác phút chốc mở mắt ra, nàng leo lên trên đầu tường nhìn tới hướng thung lũng hoang, bởi vì khoảng cách quá xa, chẳng hề nhìn thấy gì cả. Nàng nhảy xuống tường sân, tìm cái cây, kề sát lỗ tai ở trên cây nghe, liền nghe thấy rõ ràng thung lũng hoang bên kia có liên tiếp tiếng kêu của chồn vàng, hình như lại đánh nhau. Nàng thầm nghĩ: "Không thể nào, lẽ nào thi quái còn có trí nhớ biết nhớ đường, tối hôm qua ăn sảng khoái ngày hôm nay còn chạy đến ăn?" Nàng lại cảm thấy không đúng. Chồn tinh tối hôm qua bị thi quái cắn thảm như thế, nếu có thi quái nhất định sẽ trốn đi, sẽ không kêu như vậy nữa.

Tiếng kêu của chồn vàng càng ngày càng gần, hình như đang di chuyển về phía chùa Bảo An.

Lộ Vô Quy nghe thấy thanh âm này càng ngày càng rõ, sau đó, nàng nhìn thấy số lượng lớn con mắt xanh thăm thẳm từ phương hướng thung lũng hoang chạy về phía chùa Bảo An. Con mắt xanh thăm thẳm ấy như là thủy triều trong đêm tối xếp thành dải đường dài mà xông đến phía nàng, ngay phía trước "thủy triều" này, còn có ba gã Quỷ Đạo đang chạy như điên, nhìn cục diện này giống như là đang chạy thoát thân.

Trong lúc nàng ngẩn người, ba gã Quỷ Đạo đã chạy qua người nàng, ngay cả cửa lớn cũng không đi, trực tiếp leo tường trở về chùa Bảo An.

Quỷ Nhất vỗ ngực kêu: "Làm tôi sợ muốn chết!"

Quỷ Nhị hô: "Chồn vàng đã chết nhiều thế rồi mà vẫn còn nhiều đến vậy!"

Quỷ Tam la: "Không biết từ đâu xuất hiện!"

Quỷ Nhất nói: "Lúc thăm dò địa hình không thấy!"

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Khuya khoắt mấy ông chạy đến ổ chồn vàng làm cái gì?" Trong lúc ngơ ngác, nàng nhìn thấy chồn vàng đã đến phụ cận, đang muốn leo tường trở lại, thì nhìn thấy toàn bộ chồn vàng dừng lại cách nàng ngoài ba trượng, con nào con nấy hơi cúi người thủ thế chờ đợi mà hướng về phía nàng. Nàng dám chắc, nếu như mình dám quay người, những con chồn này sẽ nhào tới từ phía sau nàng, đánh gục nàng rồi cùng nhau tiến lên cắn nàng chết tươi. Nàng theo bản năng muốn giơ thước pháp, mới nhớ là thước pháp còn để ở trong túi đeo lưng tại trong phòng, căn bản không có mang ra.

Giọng của Quỷ Nhất lại truyền ra: "Ôi, vừa nãy các ông có chú ý hay không, có phải là tiểu nha đầu kia còn ở bên ngoài?"

Quỷ Nhị nói: "Hình như là có người ở bên ngoài, lúc chạy qua người nó tôi còn cố ý quẹo một cái."

Quỷ Tam nói: "Tôi nhìn thấy, là tiểu nha đầu kia nửa đêm không ngủ chơi ôm cây."

Lộ Vô Quy cau mày, quay đầu nhìn về phía chùa Bảo An, sau đó nhìn thấy Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam lần lượt ló đầu ra từ trên tường sân, ba người đồng thời hít một hơi lạnh rồi rụt trở về.

Quỷ Nhị nói: "Làm sao bây giờ? Tiểu nha đầu đó giống như bị chồn vàng bao vây."

Quỷ Nhất nói: "Nhiều như vậy, một con cắn một cái cũng xong đời."

Quỷ Tam nói: "Lấy vũ khí, đi tiếp ứng ——" hắn nói còn chưa dứt lời, liền nghe phía ngoài vang lên một tiếng kêu the thé của chồn vàng, ngay sau đó liền nghe thấy liên tiếp tiếng kêu của chồn vàng với tiếng chạy đồng thời truyền ra. Hắn kêu một tiếng: "Cứu người ——" trèo tới đầu tường đang chuẩn bị nhảy xuống thì nhìn thấy tiểu nha đầu vừa nãy ôm thân cây như con khỉ linh hoạt hai ba lần liền leo lên cây, cách mặt đất mười mấy mét, vô cùng bình tĩnh mà liếc nhìn chồn vàng ở dưới tàng cây, đi đến cành cây kia ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.

Du Thanh Vi bị tiếng kêu của chồn vàng làm hoảng sợ từ trên ghế nằm nhảy lên, đang muốn gọi "Tiểu muộn ngốc", thoáng thấy Lộ Vô Quy đang ở ngoài sân, nàng hai tay bám vào cây, hai chân đạp ở trên cây bước nhảy mấy cái liền leo đến cành cây cao cách mặt đất mười mấy mét ngồi xuống. Ba con quỷ kia giẫm trên một vài tạp vật dưới chân tường đứng thành một hàng mà nhìn ra ngoài. Cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Leo lên tường sân nhìn, sợ đến nỗi hít một hơi lạnh, dưới chân trượt đi, suýt chút nữa ngã xuống tường. Cô hô to: "Tiểu Thứ, anh Kiền, Tiểu Đường, mau dậy, chúng ta bị chồn vàng bao vây rồi!"