Ưng âm dương nói: "Ông nhìn thấy không giống với cháu nhìn thấy."
Lộ Vô Quy đầy mặt mờ mịt, không hiểu Ưng âm dương là có ý gì.
Du Thanh Vi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói: "Nên là như vậy." Cô thấy Lộ Vô Quy tràn ngập nghi hoặc, giải thích: "Ông Ưng thấy là nhìn bằng mắt thường của con người. Trong mắt em thấy, hẳn là nhìn bằng mắt của linh thể." . Truyện Hệ Thống
"Linh thể?" Lộ Vô Quy ngạc nhiên, nàng thầm nghĩ: "Mình không phải là người?" Nàng nghĩ tới chuyện bản thân bị mặt trời chiếu thành dòng máu, nói không ra lời.
Du Thanh Vi ghét ngồi ghế lâu khó chịu, đi mang chiếc ghế gập đến bên bàn bát tiên ngồi xuống. Cô dựa vào ghế, chậm rãi nói: "Dựa theo quyển sổ của cha tôi, thôn Liễu Bình cùng chùa Bảo An mới xây từ Đường triều, là vì tránh họa chiến tranh mà di chuyển tới đây. Đạo chính thống của chùa Bảo An là âm dương đạo, còn gọi là đạo phái Âm Dương Ngũ Hành, bắt nguồn từ thời Chiến Quốc, sau đó cùng Đạo giáo dung hợp với nhau, trở thành một trường phái của Đạo giáo. Quỷ Đạo xem như là một nhánh từ âm dương đạo phát triển mà sinh ra, chỉ có điều Quỷ Đạo chỉ liên quan đến âm ty, không can dự đến chuyện dương gian."
Cô tạm ngừng, nói: "Từ địa hình, phong thủy và hiện tượng của thôn Liễu Bình có thể thấy, nơi đây là thái cực thiên nhiên sinh thành, đồng thời khí thế phong thủy vô cùng dồi dào. Thái cực phân lưỡng nghi, là âm và dương. Cô âm bất sinh, độc âm bất trưởng, âm dương điều hợp, phát triển không ngừng. Nếu con người muốn ở nơi đây đời đời kiếp kiếp sinh sôi nảy nở, phải làm cho âm dương nơi này vào một trạng thái cân bằng. Trước đây thôn Liễu Bình xây thôn, âm dương nơi này cũng không thể đạt được trạng thái cân bằng, mới có chùa Bảo An. Từ khi chùa Bảo An bị phá hủy, âm dương nơi này rõ ràng không cân đối, mà duy trì toàn bộ thôn Liễu Bình âm dương hòa hợp, trấn áp phong thủy của thôn Liễu Bình ắt hẳn là phong thủy trận chôn ở dưới cây liễu già."
Mấy người yên lặng nghe Du Thanh Vi nói, đều không có lên tiếng.
Du Thanh Vi tiếp tục nói: "Nói như thế, thôn Liễu Bình thật ra là cái đại phong thủy cục, tổ sư gia của chùa Bảo An lợi dụng địa thế phong thủy của thôn Liễu Bình bày xuống một cái phong thủy cục, muốn dùng phong thủy hóa rồng. Nơi này nuôi ra rồng, giao long trải qua thiên lôi tẩy lễ, hóa thành rồng chí dương chí cương, nơi này nhận được phúc trạch của long khí sẽ cải biến cục diện âm trọng dương suy trước đó, đạt đến trạng thái âm dương hòa hợp chân chính. Bởi vì âm khí nơi này nặng hơn dương khí, nuôi rồng chỉ thích hợp nuôi âm xà chủng loại có thể vãng lai hai giới âm dương này, cho nên... có Đại Bạch."
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi nói đến Đại Bạch cùng một ổ với nàng, vội hỏi: "Vậy em thì sao? Em từ đâu ra?"
Du Thanh Vi rất là bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tôi nghĩ hồi đó bày xuống cái phong thủy đại trận này tổ sư gia cũng sẽ rất bất đắc dĩ đi."
Lộ Vô Quy chẳng hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, hỏi: "Gì cơ?"
Du Thanh Vi nói: "Tôi nghĩ bọn họ khẳng định không nghĩ tới tại nơi nuôi rồng, tại nơi âm dương giao hội, tụ tập linh khí thiên địa này sẽ thai nghén ra một đứa bé." Cô tạm ngừng, nói: "Tại nơi tụ tập linh khí thiên địa, thường sẽ nuôi dưỡng ra một ít linh vật thiên địa hoặc là thứ gì đó kỳ kỳ quái quái, trải qua năm tháng dài đằng đẵng tiến hóa hoặc là được một loại cơ duyên nào đó làm phép, những linh vật cùng thứ kỳ kỳ quái quái này liền có thể thành tinh. Thai Càn Khôn, Càn là trời, Khôn là đất. Loại tạo hóa phong thủy tụ một phương này, thiên sinh địa dưỡng ra thai phong thủy hình người thì gọi là thai Càn Khôn."
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nghe mà ngây người. Nàng ngạc nhiên hỏi: "Chính là nói vốn dĩ muốn nuôi Đại Bạch, kết quả là nuôi ra em?"
Du Thanh Vi ưu sầu mà liếc nhìn Lộ Vô Quy, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thiên định phong thủy*, không phải là sức người can thiệp là có thể khống chế."
(*Thiên định phong thủy: Phong thủy do trời định ra.)
Quỷ Nhị xoa cằm như có điều suy nghĩ hỏi: "Du đại tiểu thư, cô tìm tới ba anh em chúng tôi là muốn chúng tôi làm cái gì?"
Du Thanh Vi hơi suy tư, đứng dậy, nói: "Ba vị Quỷ thúc thúc mời đi theo tôi." Nói xong, cô đi ra ngoài sân, tới trước linh tiền của Du Kính Diệu dâng một nén hương, xoay người nhìn quanh một vòng, nhìn thấy chỗ thùng trộn xi măng dưới tường sân đặt hai chiếc cần khoan dài hơn nửa mét, cô nhặt lên cần khoan trở lại trước quan tài vung lên cần khoan liền đi cạy quan tài.
Người trong sân đều giật mình, nhao nhao ồn ào.
Tả Nhàn đang cùng Thái Phân làm cơm, nghe thấy động tĩnh chạy vội ra trông thấy con gái bảo bối của bà đang cạy quan tài của chồng bà, hô to một tiếng: "Thanh Vi con làm cái gì thế!" Bởi vì quá mức kích động, đến nỗi giọng nói cũng biến đổi.
Du Thanh Vi cạy quan tài đầu cũng không quay lại một cái, bình tĩnh đáp: "Tối qua quan tài bị chồn vàng cào phá, còn đổ máu, đối với cha bất lợi, cần cho cha đổi chiếc quan tài."
Tả Nhàn sửng sốt. Bà nghĩ thầm: "Là vậy ư?" Sao bà cảm thấy không đúng. Nhưng về phương diện này bà lại không hiểu, lại không nói ra được không đúng chỗ nào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
Tiết Nguyên Kiền nói với Tả Nhàn: "Dì Tả, khi mở quan tài thường sẽ có sát khí lao ra đối với dì không tốt, dì không phải làm nghề này như tụi cháu không ngăn được sát khí này, dì hơi hơi tránh ra một chút. Cháu qua phụ Thanh Vi một tay."
Tả Nhàn nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền không những không ngăn cản Du Thanh Vi, còn đi lên hỗ trợ, không tiện nói cái gì nữa. Đường Viễn bảo bà trở về nhà tránh, bà buộc lòng phải lùi tới cửa nhà bếp, lo lắng mà nhìn Tiết Nguyên Kiền cùng Du Thanh Vi cạy quan tài. Kính Diệu nhà bà chịu khổ cả đời, phút cuối cùng, chết rồi cũng không được một cái bình an. Tả Nhàn càng nghĩ càng đau xót, không khỏi ướt viền mắt.
Thái Phân thấy Tả Nhàn đỏ cả mắt, vội vàng kéo bà vào trong phòng bếp, khuyên lơn một hồi.
Lúc Tiết Nguyên Kiền đi lên hỗ trợ, ba gã Quỷ Đạo cũng đồng thời động thủ. Ba vị này kỹ thuật cạy quan tài đã là lô hỏa thuần thanh*, hai, ba lần liền cạy ra toàn bộ ba đinh quan tài, đưa tay liền muốn hất ván quan tài, Tiết Nguyên Kiền thấy thế mau chóng gọi lại bọn họ, nói: "Ấy ấy ấy ấy, ba vị Quỷ thúc thúc, nhấc nhấc nhấc nhấc sang một bên."
(*lô hỏa thuần thanh: chỉ kỹ thuật hoàn mỹ, vô cùng thuần thục.)
Ba gã Quỷ Đạo lúc này mới kịp phản ứng lại, đây không phải là đi bãi tha ma cạy những cỗ quan tài cũ không chủ, con cháu của vị này đứng ngay ở trước mặt đây, sau này ăn uống không ít lần phải tìm Du đại tiểu thư. Trước khi bọn họ nhấc ván quan tài thì nhìn sắc trời, trông thấy sắc trời đã tối âm khí cũng bắt đầu đi lên, không cần phải che nắng nữa, lúc này mới mang ván quan tài qua một bên.
Sau khi ba gã Quỷ Đạo đặt xuống ván quan tài, trở lại trước quan tài nhìn vào bên trong, ba gã đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, gần như trăm miệng một lời hô: "Trời má!"
Quỷ Nhất nói: "Bị chết thật thảm!"
Quỷ Nhị nói: "Thi thể không hỏng!"
Quỷ Tam nói: "Có dị tướng."
Tả Nhàn trong phòng bếp nghe thấy nói "Có dị tướng" nhất thời cuống lên, vội vội vàng vàng chạy tới, bà còn không có tới gần quan tài của Du Kính Diệu liền bị Đường Viễn ngăn cản. Tả Nhàn liên tục giãy mấy lần cũng không giãy khỏi Đường Viễn, gấp giọng nói: "Thanh Vi, cha con làm sao vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Mẹ, không có chuyện gì."
Lộ Vô Quy tiến đến trước quan tài nhìn từ đầu tới đuôi tử trạng cực thảm của Du Kính Diệu, kêu một tiếng: "Không đúng nha!"
Tả Nhàn lo lắng hỏi: "Tiểu Quy Quy, cha Thanh Vi làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy xòe ra ngón tay đếm đếm số ngày Du Kính Diệu chết đi, lại dùng tay sờ sờ da dẻ thi thể Du Kính Diệu, còn ngửi ngửi lòng bàn tay xác định không có xác thối, lại lật người Du Kính Diệu xốc lên quần áo sau lưng để xem đằng sau, nàng không thấy có hồ máu tử thi, chỉ nhìn thấy có vảy giao màu trắng tinh mịn phủ kín toàn bộ phần lưng, nàng lại nhìn trên cổ Du Kính Diệu cũng có vảy giao, thậm chí ngay cả dưới da mặt cũng mơ hồ có thể thấy được đường vân của vảy giao. Nàng lại kêu một tiếng: "Không đúng mà."
Tả Nhàn sốt ruột, giãy mấy lần cũng không thoát khỏi Đường Viễn, tức giận nói: "Tiểu Đường cháu thả dì ra."
Du Thanh Vi nói: "Mẹ, thật sự không có chuyện gì." Cô lại quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em đừng nói lung tung làm mẹ tôi sợ."
Lộ Vô Quy nói: "Em không có nói lung tung, là không đúng mà! Người sau khi chết da dẻ sẽ biến sắc, sẽ phát ban, nhưng Du Kính Diệu không có phát ban."
Quỷ Nhị đính chính: "Đấy gọi là thi ban (hồ máu tử thi)."
Lộ Vô Quy nói tiếp: "Theo lý thuyết, Du Kính Diệu mắc phải lời nguyền, ông ấy đã chết, lời nguyền nên loại trừ, thế nhưng, trên người ông ấy vẫn có vảy giao."
Tả Nhàn nghe thấy không phải là thi biến, thở phào một hơi thật dài.
Quỷ Tam xắn lên ống tay áo đưa tay dò vào trong quan tài, mò cốt Du Kính Diệu một phen, vui mừng kêu một tiếng: "Anh em! Phát tài..." Nói được một nửa, nghĩ tới đây là thi thể của người nhà họ Du, cái chữ "rồi!" miễn cưỡng nuốt trở vào. Hắn quay đầu nhìn Du Thanh Vi trưng ra một nụ cười gượng còn khó coi hơn so với quỷ khóc, nói: "Hì hì hì, nhất thời kích động, lỡ lời, chớ trách chớ trách."
Quỷ Tam mò xong, Quỷ Nhị, Quỷ Nhất thay phiên bắt đầu mò cốt một trận, ba người đồng thời động thủ đậy nắp quan tài trở lại.
Quỷ Nhất nói: "Du đại tiểu thư, thi thể của cha cô không thể chôn bằng quan tài gỗ, phải dùng quan tài đá."
Quỷ Nhị nói: "Tốt nhất là âm táng."
Quỷ Tam nói: "Tốt nhất liền chôn tại thôn Liễu Bình này. Ôi tạo hóa!"
Tả Tiểu Thứ đầu óc mơ hồ, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ba gã Quỷ Đạo nháy mắt ra dấu qua lại, lại làm cái thủ hiệu, ba anh em nhanh như chớp vọt ra ngoài sân, chạy qua đất nương hoang phế ngoài sân tới đất trồng rau mọc đầy cỏ đối diện ngồi túm tụm lại với nhau mà thương nghị.
Tả Tiểu Thứ "Ể" một tiếng, xa xa mà nhìn ba người họ, nói: "Là có chuyện gì không muốn để cho người khác biết phải chạy đến chỗ xa như vậy để thương lượng sao?" Cô quay đầu lại nhìn Du Thanh Vi.
Ưng âm dương "Khụ" một tiếng, nói: "Du nha đầu, ba gã này liệu có thể tin được không?"
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Nhà họ Du cùng bọn họ giao thiệp hơn hai mươi năm, chưa từng xuất hiện kẻ ngốc."
Một lát sau, ba gã Quỷ Đạo lại trở về, bọn họ làm thủ hiệu với Du Thanh Vi, bảo cô vào nhà.
Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền, Tiểu Đường, Tả Nhàn, Ưng âm dương, Lộ Vô Quy cùng theo vào phòng.
Ba gã Quỷ Đạo nhìn thấy không có người không liên quan nào, đi thẳng vào vấn đề.
Quỷ Nhất nói: "Nha đầu, trong mộ của cha cô phải để lại cho ba anh em bọn tôi mỗi người một cái quan tài."
Tả Tiểu Thứ trợn tròn mắt kêu to một tiếng: "Cái gì?"
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Chỉ cần không có gây trở ngại đối với cha tôi, hết thảy do ba vị Quỷ thúc thúc làm chủ."
Ba gã Quỷ Đạo nghe được lời này của Du Thanh Vi, nhất thời cười đến thấy răng không thấy mắt.
Khuôn mặt da bọc xương kia lộ ra nụ cười nham hiểm, khiến mọi người trong phòng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Tả Nhàn bị nghẹn cũng không biết nên cảm nghĩ và bày tỏ thế nào. Bên cạnh Kính Diệu nhà bà không phải là nên để lại cho bà một chỗ sao? Cho ba con quỷ này...
Bà hít sâu một hơi, sâu sắc mà liếc nhìn ba gã Quỷ Đạo, kéo lại Du Thanh Vi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Vi, đây... đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao trong mộ của cha con phải để lại chỗ quan tài cho ba người bọn họ?"
Du Thanh Vi thấp giọng nói: "Mẹ, trên người cha có long khí hóa rồng của Đại Bạch, đây chính là nguyên nhân vì sao ông nội nhất định phải kiên trì mang cha về thôn Liễu Bình an táng. Tình hình hiện tại của cha chỉ thích hợp âm táng, và phải tìm được nơi long huyệt đó mới được, những chuyện này đều cần Quỷ thúc bọn họ hỗ trợ."
Tả Nhàn nghe hiểu ý tứ trong lời Du Thanh Vi, bà khẽ gật đầu một cái, tâm tình suy sụp, lập tức nói tiếp: "Hậu sự của cha con con làm chủ là tốt rồi."
Du Thanh Vi ôm vai Tả Nhàn, khuyên nhủ: "Bất luận có thể thành công hay không, đây dù sao cũng là cái cơ duyên." Cô lại than thở: "Hơn nữa, chôn cha vào, cũng có thể trấn phong thủy thôn Liễu Bình một chút..." Câu nói phía sau, cô đành nuốt trở vào, sợ mẹ cô nghe xong thương tâm. Dù sao năm đó ông nội cướp tạo hóa của Đại Bạch...là hại thôn Liễu Bình, dùng cha cô để trấn phong thủy của thôn Liễu Bình, có lẽ năm ấy khi ông nội cô phạm phải sai lầm đó thì đã có kết cục của ngày hôm nay.